GIÀNH LẠI THANH XUÂN ĐÃ MẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều mà Ngọc Hà vừa nói ra không ai để tâm, Khánh nhìn cô ta một lượt từ đầu xuống chân rồi ngay lập tức rời mắt. Bất lịch sự thật, dỗ dành em gái nhỏ hai câu thì mất của anh miếng thịt nào chắc?


Nhưng mà.. Haha, Hải Anh thích anh ta làm thế đó!
Đúng là ác thật, IQ không tăng nhưng đảm bảo trị số ác độc của cô vọt lên gấp 10 lần!


Một bàn đồ ăn nhanh chóng được bày biện rực rỡ, dù không muốn nhưng Hải Anh cũng phải công nhận Ngọc Hà nấu ăn ngon. Các cụ đã dạy rồi, con đường ngắn nhất chinh phục trái tim một người đàn ông chính là thông qua dạ dày. Kĩ năng này cô ta làm tốt, những chuyện khác chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Hải Anh thua mà chẳng hiểu mình thua từ chỗ nào, cô càng lúc càng thấy thất vọng với bản thân mình rồi đó!


Bốn người vừa ăn uống vừa nói chuyện, chủ đề ban đầu được Đức kéo quanh Khánh khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ vị thế của anh ta cao thế nào. Chủ tịch tập đoàn SM, một tay gây dựng tập đoàn viễn thông này từ khi còn là sinh viên, hiện tại đã biến nó trở thành một trong những tập đoàn tầm cỡ quốc tế, giao dịch trên sàn chứng khoán mỗi ngày không dưới chín con số! Hải Anh cũng biết tập đoàn này, nhưng cô nhớ rất rõ, nó chỉ trụ được thêm khoảng 8 - 9 năm nữa mà thôi. Khi cô gần tàn đời thì tập đoàn SM cũng chính thức sụp hẳn, nghe nói chủ tập đoàn cũng bị người ngộ sát, tài sản trong nhà đều bị phân tán cả, cổ phần cổ phiếu ra đi hết. SM sang tên cho người khác, một đế chế viễn thông lớn chính thức sụp đổ.


Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại hiển nhiên là thời kì rực rỡ của SM và Khánh. Anh ta đứng trên đỉnh cao danh vọng và quyền lực, thứ gì cũng có thể dễ dàng nắm được trong tay.


Không phải tự nhiên mà Hải Anh cho thêm chữ "quyền" vào phía sau tên Khánh. Anh ta thực sự là con nhà trâm anh thế phiệt, phú khả địch quốc, gia thế cao không ai bằng. Theo như lời Đức nói, gia tộc của anh ta một tay thao túng cả giới y học trong nước, không những thế còn "lấn làn" sang quân đội, thậm chí có người còn làm tận thượng tướng. Ngày sinh viên gia đình yêu cầu Khánh theo học y để làm bác sĩ nhưng anh ta không chịu nên hai bên xảy ra cãi vã. Bố Khánh gia hạn cho anh ta ba năm, nếu anh ta gây dựng được công ti của mình sẽ tùy ý anh ta làm kinh doanh. Nhưng nếu hết ba năm mà không được thì anh ta xong rồi, dứt khoát phải quay về học làm bác sĩ, kế thừa sản nghiệp bệnh viện của gia đình. Khánh không hổ danh con nhà nòi, chỉ hai năm rưỡi đã khiến SM vang danh. Từ đó không ai còn dám nói anh ta nửa lời, mặc anh ta muốn ra sao thì ra.


"Anh Khánh giỏi thật đó!" Ngọc Hà ngây ngô nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ hết sức "Chắc chị nhà cũng là người xuất sắc lắm nhỉ? Có vậy mới xứng cùng anh chứ?"


"Liên quan gì đến chị?" Khánh chưa cần nói con trai đã ra mặt thay, nó có vẻ giận lắm, cau có mặt mày. Đức thấy vậy cũng hơi xanh mặt, có lẽ những gì Khải nói với Đức Anh chiều nay là đúng sự thật rồi. Vợ anh ta cắm sừng anh ta, còn bị bắt tại trận như vậy.. đúng là nỗi nhục ai dám nhắc đến chứ?
"Hừ, Đức Anh nói đúng lắm, chị ta quả nhiên là đồ nhiều chuyện!"


"Đức Anh, con lại nói bậy bạ rồi!" Hải Anh rất nhanh lái câu chuyện sang phía khác, Đức thấy vậy cũng hùa vào trách con mình vài câu rồi chuyển hẳn chủ đề sang chỗ hai đứa nhóc.
Ngọc Hà giả trang ngây ngốc nhưng sự thật cô ta không ngốc, thấy tất cả mọi người không nhắc đến người vợ kia cô ta cũng im luôn. Có vẻ trong lòng còn có suy tính khác nữa.


"Tôi thường xuyên về nhà muộn, Khải đợi ở lớp mẫu giáo một mình rất đáng thương!" Khánh nhìn Hải Anh, chậm rãi nói "Sau này có lẽ phải phiền hai người nhiều rồi!"


"Được! Được!" Đức đón được ý ngay, lập tức gật đầu đồng ý mặc cho mấy phút trước hắn ta có là kẻ phản đối Khải dữ dội nhất "Cứ để Hải Anh đón thằng bé về đây sau đó anh cho tài xế qua đưa nó về sau cũng được! Thêm người thêm vui mà!"


"Vậy thì tốt quá!" Khánh mỉm cười hài lòng, đôi mắt xanh cong lên đầy ẩn ý "Khải cứ luôn thui thủi một mình rất đáng thương, tôi cũng muốn tìm bạn chung lứa với nó mà nó không muốn. Đức Anh chính là đứa nhóc duy nhất nó thân thiết suốt 5 năm qua đấy!"


"..." Anh chắc chứ?
Hải Anh không nói nhưng cũng không phản đối chuyện này, cô không biết mục đích thực sự của Khánh là gì nên buộc phải im lặng. Chắc chắn không phải anh ta muốn tìm bạn cho con trai, chỗ cô và Đức cũng chẳng có gì đáng để anh ta lợi dụng cả. Hay.. Anh ta muốn tìm vợ và vô tình Ngọc Hà lọt vào mắt xanh?


"Mà này.. Sao tự dưng em và anh Khánh lại quen biết nhau thế Hải Anh?" Đức giả bộ thâm tình gắp đồ ăn cho cô, nhẹ giọng bâng quơ hỏi. Hmm, giờ này mới muốn biết lí do, anh có thấy anh hơi lỗi rồi không hả? "Không phải gặp ở trường đấy chứ?"


"Cô ấy còn chưa nói gì với anh?" Khánh ngạc nhiên hỏi lại, ý cười mỉa mai của anh ta vương đầy trong mắt. Thế nhưng dường như chẳng ai hay biết, ngoại trừ cô! "Anh cũng không hỏi vết thương trên trán cô ấy hay sao? Anh Đức, tôi cảm thấy anh làm chồng hơi vô tâm rồi đó!"


"Chuyện riêng của nhà người khác không đến lượt anh đánh giá đâu!" Hải Anh không cho là đúng, nhíu mày phản bác. Khánh không cãi lại, chỉ nhướn mày ném cho cô một cái nhìn và một tiếng "ồ" rất gọi đòn. "٩(╬ŏ3ŏ)و"
Nói chuyện với người này quạo hết sức!


"Thật ra khi nãy tôi cũng có hỏi, Hải Anh nói là lỡ cụng đầu.." Đức áy náy nhìn Khánh, hùa theo lấy lòng "Tôi còn tưởng vậy thật, lẽ nào không phải?"


"Làm gì có ai ngốc đến mức cụng đầu phải đi viện?" Anh ta cười nhạt "Là tai nạn giao thông, suýt chết người đó!"


"Trời ạ!" Ngọc Hà sợ hãi la lên "Cô Hải Anh bị tai nạn? Trên người cô không còn vết thương nào đó chứ? Sao khi nãy cô vẫn còn đi siêu thị, cô nên ngồi nghỉ mới đúng!"


"Mẹ em chẳng làm sao cả!" Đức Anh nhíu mày "Mẹ em vẫn khỏe re, chỗ đau em thổi một tí là khỏi!"


"Đúng đấy!" Khải cũng hùa vào "Chị nói ngồi nghỉ như kiểu mẹ Hải Anh sắp đi rồi không bằng!"


"Khải!" Khánh hắng giọng, hai bố con nhà này không chỉ mặt mũi giống nhau, đến cả kiểu đâm bị thóc chọc bị gạo cũng y hệt nữa!


"Con chẳng có ý gì.."


"Em.. Em cũng không có ý gì.." Ngọc Hà vội vàng thanh minh "Chỉ là em sợ.. Cô Hải Anh đừng lo, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, mai mốt em đều qua dọn dẹp giúp cô! Cô muốn xin nghỉ làm em cũng có thể đưa giấy phép cho cô!"


"Không đến mức ấy, lúc đó xe của tôi đã dừng rồi!"


"Dừng rồi mà vẫn còn đâm?" Đức đã mường tượng ra mọi thứ, ngạc nhiên nhìn cô "Bình thường em đi lại cẩn thận lắm mà, sao hôm nay lại đâm phải một chiếc xe đang dừng được?"


"Còn luôn thất thần!" Khánh bỗng dưng chêm vào, đôi mắt xanh thanh thúy quét qua mặt Hải Anh như muốn tìm tòi cảm xúc hoặc suy nghĩ nào đó của cô. Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, đến cả hai đứa nhóc vốn nhốn nháo cũng yên hẳn, chăm chú nhìn xem anh ta muốn nói gì. Không để mọi người chờ quá lâu, ngay khi Hải Anh hết kiên nhẫn, anh ta bất ngờ đưa ra một nghi vấn khiến cô nín thở: "Tựa như linh hồn đi lạc từ chiều không gian khác về vậy đó!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi