GIÁO CHỦ ĐẠI NHÂN, THA THỨ TA

Hiên Viên Thiệu ngồi sưởi nắng trong đình, kế bên là Niệm Nô đang ngồi gặm bánh. Lẽ ra số bánh này do nhà bếp đặc biệt chuẩn bị riêng cho hắn, nhưng hắn không có tâm trạng ăn nên nhường lại cho Niệm Nô ăn. Cổ Tịch Vân lại mất tích. Trước lúc mất tích, Cổ Tịch Vân chuyện gì cũng không nói, chỉ cho hắn uống thuốc giải Huyết Diễm Tán rồi giao một cái hộp nhỏ, căn dặn:

“Ở Lộng Nguyệt Các này tương đối yên bình, nhưng lỡ như có nguy hiểm xảy ra, ngươi hãy đến mật thất của ta rồi mở nắp hộp thì sẽ thoát được. Ngoan ngoãn ở trong mật thất chờ đến khi nào ta về, đừng chạm lung tung vì nơi đó có rất nhiều cạm bẫy.”

Hiên Viên Thiệu không hiểu lời dặn này có ý nghĩa gì. Cổ Tịch Vân đi đã năm ngày hơn, năm ngày qua vẫn rất yên ổn, không hề có chuyện gì.

“Ta chán quá đi, chán đến sắp chết rồi.”

“Trước kia Thiệu công tử có bảo chán bao giờ đâu?” Niệm Nô hỏi.

“Vì có Tịch Vân ở cùng. Hắn chính là niềm vui của ta.”

“Thiệu công tử cũng phân biệt đối xử quá rồi. Niệm Nô tự biết không bằng giáo chủ, nhưng đâu cần người phải so sánh trắng trợn vậy? Làm Niệm Nô rất đau lòng a.”

“Ngươi đau lòng mà vẫn nhai ngồm ngoàm thế kia à?” Hiên Viên Thiệu lườm nàng, đúng là ranh con, không tin được câu nào.

Niệm Nô cười hì hì, lại nói: “Niệm Nô theo hầu giáo chủ đã lâu, người giỏi nhất trong số nam sủng của giáo chủ vẫn là Thiệu công tử nha. Ngay cả Vũ Khang Y đẹp lồng lộng vậy vẫn không cướp nổi giáo chủ khỏi tay người. Niệm Nô bái phục sát đất.”

Hiên Viên Thiệu nghiêng đầu, chống tay, rất muốn tự hào nhưng tự hào không nổi. Vũ Khang Y kia cơ bản có thèm tranh giành gì với hắn đâu. Người ta đã có ý trung nhân khác, vậy mà xém nữa bị hắn đổ oan, cho vào danh sách tình địch cần tiêu diệt, tất cả đều vì Niệm Nô nhiều lời gây họa.

“Ngươi bảo theo hầu Tịch Vân đã lâu, vậy thì ngày thường ngoài xử lý chuyện trong tổng đà, Tịch Vân còn thích làm gì khác không?”

Niệm Nô lắc đầu.

“Vậy cầm kỳ thi họa thì sao?”

“Trước kia khi lão giáo chủ còn sống, giáo chủ còn hưởng thụ mấy thú vui đó. Sau khi lão giáo chủ chết, để lại cả đống chuyện trong giáo phái cho giáo chủ xử lý, giáo chủ không rảnh rỗi làm gì khác nữa. Cùng lắm thì thỉnh thoảng Niệm Nô có thấy giáo chủ luyện thư pháp. Gần đây giáo chủ chịu cầm lại cây tiêu cũng chỉ vì muốn dạy cho Thiệu công tử, chứng tỏ giáo chủ cực kỳ sủng ái Thiệu công tử.”

Hiên Viên Thiệu tự hỏi hắn có nên biết ơn vì điều đó không? Đương nhiên là không rồi. Cổ Tịch Vân dạy tiêu còn hà khắc hơn cả Vũ Khang Y. Cổ Tịch Vân không đánh đập không trừng phạt, nhưng hễ luyện không xong thì tiếp tục luyện, bất kể ngày đêm đều phải luyện, không như Vũ Khang Y còn chừa cho hắn chút thời gian nghỉ ngơi. Vậy mà hắn phải học với Cổ Tịch Vân gần cả tháng, nài nỉ gào khóc thế nào Cổ Tịch Vân cũng không buông tha. Chỉ khi Cổ Tịch Vân thấy hắn đã có tiến bộ mới lơi lỏng việc lên lớp. Hắn mới gọi là có lại không khí để thở.

Hiên Viên Thiệu nhìn trời, thầm thở than: “Tịch Vân, ta nhớ ngươi sắp chết rồi, bao giờ thì ngươi về?”

Lão thiên gia đúng là có tâm, nghe thấy nguyện vọng của hắn liền hảo hảo đáp ứng. Chỉ là, ông không mang Tịch Vân về, mà mang một đám phản đồ Bái Tử Giáo tới. Nửa đêm, Hiên Viên Thiệu đang ngủ thì Niệm Nô tông cửa xông vào, khẩn trương nói: “Thiệu công tử, Lộng Nguyệt Các bị tấn công, mau mau theo nô tì đi.”

Hiên Viên Thiệu và Niệm Nô vừa ra cửa, đã thấy mười mấy gã mặc cùng một loại trang phục, đến mặt cũng không thèm che hiên ngang cầm kiếm chạy đến. Niệm Nô và những người hầu khác xông ra trước cản đường họ. Phải đến tận lúc này, Hiên Viên Thiệu mới biết những người hầu này đều có võ công.

Niệm Nô vừa đánh vừa hô to: “Các ngươi là người của Bái Tử Giáo mà dám tạo phản?”

“Bọn ta đã nhắm sẵn không muốn sống nữa rồi.” Tên cầm đầu hùng hổ trả lời. Hiên Viên Thiệu sợ hãi lùi về sau, sờ vào mảnh ngọc bội đeo trên thắt lưng. Bái Tử Giáo là nơi long đàm hổ huyệt, nào phải chốn bồng lai tiên cảnh gì cho cam. Vì vậy, trước khi hắn đến đây, vốn đã sai một đội cấm vệ quân mai phục sẵn ở ngoài tổng đà, phòng khi hắn gặp chuyện bất trắc liền có người tiếp ứng. Trong ngọc bội cất giấu một cái còi lệnh dùng vào lúc nguy cấp.

Tuy nhiên, có một chuyện nằm ngoài dự tính là hắn không bị nhốt trong tổng đà, mà ở biệt viện riêng của Cổ Tịch Vân. Nếu giờ hắn dùng còi lệnh, chưa chắc cấm vệ quân vào được đây, nhưng thân phận hắn chắc chắn sẽ bại lộ.

“Thiệu công tử chạy đi.” Niệm Nô hét lớn về phía hắn. Ai nấy ở đây đều có thể tự bảo vệ cho mình, chỉ riêng hắn là bất lực.

“Giết hết cho ta, một người cũng không bỏ sót.” Tên cầm đầu thét lên. Hiên Viên Thiệu run run quay đi, nhưng hắn không nỡ bỏ lại Niệm Nô một mình. Đám người kia quá đông. Dù hắn không có khả năng giúp Niệm Nô đánh lui họ thì cũng phải nghĩ cách phân tán đi phần nào lực lượng. Hắn sực nhớ đến hộp nhỏ mà Cổ Tịch Vân giao, liều mạng chạy lại vào phòng lấy. Lấy xong, hắn chạy ra hô hào hai tay: “Ta ở đây, đến bắt ta đi.”

Không ai thèm chú ý đến hắn. Niệm Nô vẫn dẫn đầu đám người hầu chống chọi quyết liệt.

“Tạo phản? Nghĩa là muốn chống đối lại Cổ Tịch Vân rồi.” Hắn nghĩ thầm, đổi chiến lược hét lên lần nữa: “Ta là người yêu của Cổ Tịch Vân, đến bắt ta đi.”

Hiên Viên Thiệu hít sâu, đám người đằng đằng sát khí kia quả nhiên trúng kế, đổ dồn mọi ánh mắt về hắn. Niệm Nô thầm chửi rủa trong lòng, giờ phút này có cần phải long trọng tuyên bố thế không?

Hiên Viên Thiệu ba chân bốn cẳng chạy trối chết về phía mật thất. Đám phản đồ giẫm trên xác của đồng bọn và người hầu đuổi theo rất sát phía sau. Niệm Nô bận giữ chân tên cầm đầu nên tạm thời không thể khinh công đến cứu hắn. Tuy nhiên, nhờ hắn dẫn dắt hơn phân nửa đi, Niệm Nô cầm cự không còn quá vất vả.

Hiên Viên Thiệu đến trước cửa mật thất liền mở vội nắp hộp. Bên trong chỉ có một khối mềm mềm không biết làm từ gì nhưng tỏa ra hương thơm. Đám phản đồ hít phải đều đồng loạt thất kinh, đau đớn ôm khắp thân kêu gào. Hiên Viên Thiệu không rảnh lại bắt tay thăm hỏi từng người có sao không, miễn họ đều có sao thì hắn thoát rồi. Hắn cầm cục đó đẩy cửa bước vào bên trong mất thật một cách dễ dàng, không ai còn đủ sức đứng lên ngăn cản.

Hiên Viên Thiệu chèn thanh chắn bằng đá khóa kín cửa, yên tâm ở lại nơi này. Gọi là mật thất luyện công nhưng cách trang trí không khác gì phòng của Cổ Tịch Vân. Nơi đây cũng có nhuyễn tháp phủ chăn lông, bàn ghế và nhiều vật trang trí tinh xảo. Hiên Viên Thiệu chạy đến nhuyễn tháp nằm ngửa ra, thầm hỏi không biết Niệm Nô hiện tại sao rồi? Nhìn thân thủ thì có vẻ như nàng cũng là một cao thủ, mong là người tiếp viện của tổng đà sẽ mau đến và nàng được bình an. Giờ mà hắn trở ra thì không giúp được gì cho nàng, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Hắn xoa bóp cái cục mềm mềm trong tay, không biết là gì mà lại có công dụng thần kỳ đến vậy.

Bất chợt, Hiên Viên Thiệu nghe được tiếng khò khè càng lúc càng đến gần. Hắn hoảng sợ, ngồi dậy nhìn quanh. Ở phái sau bồ đoàn mà Cổ Tịch Vân ngồi luyện công có một cái hang, không rộng lắm nhưng lại khá sâu. Hiên Viên Thiệu lấy hết can đảm xuống nhuyễn tháp lại gần xem. Một cặp mắt đỏ thừ lừ đang từ bên trong di chuyển về phía hắn. Hắn không rõ là gì vì chiếc hang rất tối, cho đến khi đầu của nó nhoài ra ngoài hang, hắn mới biết đó là một con rắn khổng lồ.

“Tịch Vân cứu ta, Tịch Vân cứu ta!” Hiên Viên Thiệu sợ đến mức không cử động nổi đôi chân. Hắn ngã ngửa ra mặt đất, quơ quào cái giá nến, không ngờ từ bức tường sau lưng lại bắn ra vô số phi tiêu độc. May mà hắn nằm sát đất nên vừa vặn thoát thân. Hiên Viên Thiệu nhớ lại lời Cổ Tịch Vân từng dặn, không dám động chạm gì nữa, hắn thụt lùi một cách khổ sở để nới rộng khoảng cách với con rắn kia.

“Rắn thần đại nhân, ta không phải là đường đột xâm nhập a. Ta được chủ nhân của nơi này cho phép vào.”

Con rắn thè lưỡi, tiếp tục bò tới mà không chút cảm thông nào.

“Bên ngoài có người muốn giết ta. Thật đó! Ta không phải cố tình làm phiền ngươi đâu. Xin ngươi tha cho ta đi!”

Đôi mắt đỏ lừ vẫn chằm chằm nhìn hắn, không biết là vui hay buồn.

“Nếu ngươi không thích, ta lập tức đi ra, ngươi đừng tức giận được không?”

Hiên Viên Thiệu thụt lùi, lại thụt lùi. Hắn nghĩ nếu trước sau gì cũng phải chết, chi bằng chết oanh liệt trong tay đám người kia đi, ít nhất còn được toàn thây hơn là chết trong xó này bởi một con quái vật. Nó giết hắn rồi không chừng sẽ gặm nhấm xương cốt hắn, chẳng chừa lại mảnh nào nguyên vẹn. Thế thì rất thảm. Mai này Tịch Vân trở về, vì không nhặt được xương cốt hắn, sẽ nghĩ rằng hắn bỏ trốn. Hắn chết mà còn chịu oan ức thì đáng thương biết chừng nào.

Hiên Viên Thiệu tập trung hết can đảm, quyết vùng dậy một lần chạy ra cửa. Khi hắn đang gấp gáp mở thanh chắn thì con rắn lao tới quấn lấy hắn, ném nhẹ về phía nhuyễn tháp. Hắn nghĩ xong đời rồi, ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có. Nhưng mà, kỳ lạ thay, con rắn lại cuộn người ngồi nhìn hắn chứ không làm gì. Hắn co ro ôm hai đùi trên nhuyễn tháp, tự hỏi con rắn này muốn gì? Một ý nghĩ bất hạnh chợt xoẹt qua đầu hắn. Con rắn này vẫn chưa đói. Nó đang đợi lên cơn đói thì mới ngấu nghiến luôn một thể chăng?

Cứ thế một người một rắn ngồi nhìn nhau. Nhiều lúc Hiên Viên Thiệu thực sự rất buồn ngủ nhưng hắn không dám ngủ, sợ ngủ rồi thì không bao giờ có ngày tỉnh dậy nữa.

Hiên Viên Thiệu không biết đã cố gắng duy trì được bao lâu, cho tới khi bên ngoài mật thất có tiếng gọi của Cổ Tịch Vân vang lên: “A Thiệu, mở cửa cho ta.”

Vầng dương lập tức ló dạng trong đôi mắt Hiên Viên Thiệu. Cứu tinh của hắn đến rồi. Hắn định xuống nhuyễn tháp, nhưng lại cứng đờ người ra. Con rắn vẫn còn ở đó và nó chưa từng rời mắt khỏi hắn.

Hiên Viên Thiệu rất muốn khóc lớn. Hắn mếu máo nói vọng ra: “Có một con rắn rất to ở trong này. Nó chặn lối đi của ta.”

“A Bảo, về lại hang của ngươi đi.”

Con rắn nghe được giọng của Cổ Tịch Vân thì uể oải bò đi. Cái thân người ục ịch của nó có chút khó nhọc chui vào hang, nhưng rồi cũng chui lọt.

Hiên Viên Thiệu kinh ngạc, nó vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời Cổ Tịch Vân? Lẽ nào là thú cưng của giáo chủ đại nhân nhà hắn?

Hiên Viên Thiệu chập choạng tiến ra mở cửa, vừa thấy Cổ Tịch Vân thì đôi chân hắn đã mềm nhũn ra, ngả hẳn vào người Cổ Tịch Vân. Cổ Tịch Vân đỡ ngang hông hắn, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta bị A Bảo của ngươi dọa sắp vỡ mật ra.”

“Nó là thần thủ hộ của nơi này. Lúc ta đang luyện công, nếu ai tuỳ tiện xông vào thì nó sẽ nuốt chửng ngay. Với ngươi thì không sao. Trước đó ta đã dặn nó bảo vệ ngươi.”

“Làm sao nó biết ta là ai a?”

“Ngươi đang cầm trong tay là sáp Ngưng Xà, được làm từ bộ da lột bỏ của A Bảo nghiền thành bột, cũng là một nguyên liệu chính trong thánh thủy. Những người từng uống thánh thủy khi ngửi hương thơm tỏa ra từ sáp này sẽ bị phát độc, chịu dày vò khổ sở. A Bảo nhận ra mùi hương cùng dạng trên người nó nên mới không tổn hại ngươi.”

Hiên Viên Thiệu đánh mấy cái vào lồng ngực Cổ Tịch Vân, thật sự khóc ra nước mắt: “Ngươi đã biết thế thì nên nói sớm với ta mới phải, hại ta suýt nữa là thần hồn tiêu tán rồi. Ta sợ nhất không phải mình sẽ chết, mà là từ nay về sau không gặp được ngươi nữa. Cổ Tịch Vân, ngươi là tên xấu xa, xấu xa nhất thiên hạ.”

Cổ Tịch Vân hơi cúi xuống, giúp hắn lau nước mắt: “Được, đều là lỗi của ta.”

“Niệm Nô không sao chứ?” Hiên Viên Thiệu sực nhớ đến nàng nên hỏi.

“Không!”

Hiên Viên Thiệu nghe thế cũng tạm yên lòng, trả lại sáp Ngưng Xà cho Cổ Tịch Vân. Cổ Tịch Vân dịu dàng bế hắn lên mang về phòng. Hắn đã nín khóc nhưng vẫn còn thút thít một hồi mới chịu ngủ thiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi