GIÁO CHỦ DỮ PHONG TỬ

Đoàn xe quanh co lòng vòng một tháng mới trở lại Hắc Ưng bảo ở thảo nguyên phương bắc, lần đầu tiên ta nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn như thế, nhất thời tâm tình kích động, không thể đem rèm cửa trên xe buông xuống.

Nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp lại có một người sau lưng miệng luôn lải nhải phá hỏng tâm trạng.

“Ta nhắc nhở ngươi nha, Hắc Ưng bảo không giống như ở Ma Giáo, ngươi nhưng đừng có đem câu tâm đấu giác mà đưa vào trong bảo, bằng không bị bảo chủ biết nhất định sẽ trừng trị ngươi!”

Ta nghe vậy tức giận trợn trắng mắt, buông rèm cửa xuống, quay đầu một bàn tay đánh trên đầu Trình Tiểu Vũ.

“Ngươi có bệnh hả, uống thuốc không?”

Tiểu hài tử ôm đầu kêu rên: “Ngươi lại đánh ta!”

Ta mặc kệ hắn, quay đầu lại vén rèm cửa lên.

Vì sợ ta một mình nhàm chán, lại vì lúc trước đã từng đưa thuốc cho ta nên sau hôm xuất phát Trình Tiểu Vũ được phái vào trong xe ngựa làm bạn với ta. Ngay từ đầu có người nói chuyện phiếm ta cũng rất vui nhưng lâu dần ta thấy tiểu hài tử có bệnh, rất ầm ĩ, ta bị hắn làm phiền chết.

Vẫn là kẻ điên tốt nhất, nói ít, làm việc lại chịu khó.

Ngoài cửa xe bầu trời rất là xanh, cỏ cũng có màu xanh mát mắt, bên cạnh xe ngựa là tuấn mã màu lông rất mượt, tứ chi thon dài, nam nhân thân hình cao lớn cưỡi ngựa kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, hình thành một phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Nam nhân phát hiện ta đang nhìn hắn, chuyển tầm mắt qua dùng ánh mắt ý hỏi ta có chuyện gì.

Ta lộn xộn nói: “Không có việc gì, ta chỉ muốn hít thở không khí.”

Tiêu Trọng Nam gật gật đầu, thuận miệng nói câu: “Đừng hít thở không khí lâu, bên ngoài lạnh lẽo.” Nói xong giục ngựa chạy lên phía trước.

Ta nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, thở dài, cũng không còn tâm tình ngắm phong cảnh, đem đầu rụt vào thùng xe.

Trình Tiểu Vũ thấy ta ngồi trở lại, chắc là còn chưa sợ bị ta đánh, mở miệng hỏi:“ Ma Giáo các ngươi có phải có yêu pháp thật không?”

Ta nhướng mí mắt, đổi thành tư thế nằm nghiêng, một tay chống đầu nhìn hắn: “Sao lại hỏi vậy?”

“Bằng không sao bảo chủ lại coi trọng ngươi?”

Trên đường đi Tiêu Trọng Nam rất quan tâm ta, ngày ấy lúc ôm ta lên ngựa xe có rất nhiều ánh mắt nhìn thấy, cho nên hiện tại e cả đội ngũ đều đã biết quan hệ giữa ta với hắn. Chỉ là mọi người có Tiêu Mạc Bắc quản thúc, không giống như Trình Tiểu Vũ miệng không cửa cái gì cũng dám hỏi.

“Hắn sao lại không thể coi trọng ta? Ta nguyện ý cùng hắn là phúc khí của hắn.” Ta như cười như không cười, ánh mắt ủ rũ, cảm thấy chua chát.

Trình Tiểu Vũ nhanh chóng liếc nhìn ta, trong miệng hừ hừ:“Không biết xấu hổ!”

Ta nhắm mắt lại, nghe vậy lười biếng cảnh cáo hắn:v“Coi chừng ta đánh ngươi, nhãi con.”

Hắn ở với ta trong một tháng không ít lần bị ta sửa trị, biết ta nói được làm được nên cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, chúng ta đã đến cửa chính của Hắc Ưng bảo.

Đời này chỗ ta ở thời gian lâu nhất là Ma Giáo ở Giá Cô sơn, sau đó chính là nơi đáy cốc trong sơn động thay đổi cả cuộc đời ta. Ma Giáo không có tiền, kiến trúc cũng không có khí thế, sơn động kia càng không có gì để nói cho nên khi ta nhìn thấy Hắc Ưng bảo to lớn đồ sộ đứng sừng sững giữa thảo nguyên bao la trong lòng rung động không lời nào có thể diễn tả được.

Kẻ điên thật đúng là thổ tài chủ nha! Trách không được ngay cả Võ Lâm minh chủ cũng phải hỏi hắn vay tiền.

Đứng ở trước cửa chờ là một đám người, nhìn trang phục đều là đệ tử và tôi tớ của Hắc Ưng bảo, đầu lĩnh là một nam nhân trung niên đang vuốt chòm râu, nhìn thập phần khôn khéo. Lúc Trình Tiểu Vũ thấy lão mắt sáng lên, nhỏ giọng kêu một tiếng “Cha”, ta mới biết được nguyên lai vị này chính là Hắc Ưng bảo đại danh đỉnh đỉnh “Thiết tính” Trình Minh.

Nói là đại danh đỉnh đỉnh, thực ra cũng là trên đường đi nghe Trình Tiểu Vũ tâng bốc. Nhưng nghe nói kẻ điên mất tích năm năm, nếu không phải vị thiết tính này giúp đỡ thì Tiêu Mạc Bắc một người chống đỡ không nổi gia nghiệp to lớn này.

“Trình thúc chúng ta trở lại!” Tiêu Mạc Bắc cười lớn nghênh đón.

Ta thấy vậy nhỏ giọng hừ một tiếng, người này một đường đều nhìn ta với sắc mặt khó chịu, nói cũng lười nói chuyện với ta, lúc này ngược lại vui vẻ ra mặt.

“Trình thúc, mọi người trong bảo hết thảy mạnh khỏe?” Tiêu Trọng Nam nhìn thấy lão câu đầu tiên hỏi là câu này.

Trình Minh cười vuốt vuốt chòm râu: “Tốt, rất tốt. Có Ưng nhi đưa tin, biết các ngươi sắp về đến ta đã bảo phòng bếp tại chuẩn bị ngọ thiện, các ngươi nghỉ ngơi một lát là có thể dùng cơm.”

Tiêu Trọng Nam gật gật đầu: “Làm phiền Trình thúc.”

Mọi người còn lại đều nhất nhất cùng Trình Minh chào hỏi, tiểu hài tử càng thêm kích động nhào vào trong lòng phụ thân thiếu chút nữa làm lão cha hắn té nhào.

Đến phiên ta chào hỏi không khí trở nên xấu hổ, ta sờ sờ mũi: “Bái kiến Trình đại quản gia, ta tên là A Thanh, là bảo chủ trên đường cứu ta……”

Ta vốn không có thân phận gì chỉ nói là Tiêu Trọng Nam trên đường cứu ta thoát khỏi đau khổ do Ma Giáo hãm hại, lời này nửa thật nửa giả thực ra cũng không có sai, nhưng không nghĩ tới không đợi ta nói ra, Tiêu bảo chủ lại nói một câu làm mọi người giựt mình.

“Hắn là nghĩa đệ ta vừa nhận”

Ta ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có hắn một mặt không đổi sắc.

Một tháng này Tiêu Trọng Nam đối đãi với ta cũng không đặc biệt, tuy là ăn cơm cùng bàn nhưng giường và phòng không giống nhau, trong lời nói cũng không thấy thân mật, ta còn thấp thỏm phỏng đoán mình là nam sủng hay là tiểu đệ đây, hắn ngược lại trực tiếp ấn cho ta thân phận ghê gớm như vậy.

Nghĩa đệ của bảo chủ Hắc Ưng bảo …… Thân phận này so với thân phận nam sủng nghe vào tai dễ chịu hơn nhiều.

Trình Minh chỉ ngẩn ra một chút rồi thu lại biểu tình kinh ngạc cười nói: “Nguyên lai là Thanh công tử, về sau gọi ta Trình thúc là được, cái gì đại quản gia tiểu quản gia nghe rất xa lạ.”

Lão cười lên làm ta nhớ đến mấy lão cáo già nham hiểm trong chánh đạo, rõ ràng cái gì cũng đã nhìn thấu vào trong mắt, còn muốn cùng với ngươi một phen lá mặt lá trái, ứng phó tới thực mệt mỏi. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì cũng có chỗ đặt chân, cũng coi như là một chuyện tốt.

Tuy rằng ở nơi này không hoàn mỹ, nhưng được cái an ổn, ta cũng yên tâm thoải mái ở lại đây.

Nhưng có lẽ sau này Trình Minh từ miệng của tiểu nhi tử của mình biết được ta cùng với “Nghĩa huynh” kia có quan hệ ái muội, lão đem viện của ta an bài ở bên cạnh viện của Tiêu Trọng Nam, viện của hai người khoảng cách tương đối gần, có đôi khi ta đi ra ngoài tản bộ đều đụng mặt hắn vài lần, thật có chút xấu hổ.

Tiêu Trọng Nam sợ khi bệnh của mình tái phát bị bọn người hầu nhìn thấy nên ban đêm không để lại tôi tớ hầu hạ, mà ta không có thói quen có nhiều người xa lạ bên cạnh. Trình Minh phái tôi tớ đến ta chỉ giữ có một, vào ban đêm cũng thường xuyên bảo hắn sớm về phòng của mình nghỉ ngơi.

Bởi vậy, khi ta ở lại đây đến buổi tối ngày thứ năm ngủ được một giấc đột nhiên bị một thân thể quen thuộc đè lên ôm chặt, ta khiếp sợ rất nhiều, có cảm giác “Rốt cuộc vẫn là đến” mà nhận mệnh. Không biết như thế nào, ta lại cảm giác loại chuyện này không có khả năng chỉ sảy ra một lần này!

Nhưng lần này hắn không có vừa lên giường liền thao, ngược lại là ôm ta cả người run rẩy.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng sờ sờ trán hắn xem có sốt không, lại đi kiểm tra xem xét những nơi khác trên thân thể hắn hỏi: “Ngươi nói chuyện đi, ngươi bị làm sao vậy?”

Hắn gắt gao đè lên người ta, đầu để ở cổ của ta, không đụng phải ván giường, trong miệng phát ra tiếng thống khổ rên rỉ giống như tiếng ở khách điếm đêm hôm đó.

“Niếp Niếp…… Đầu….. đầu ta đau quá!”

Đau đầu?

Ta cả kinh muốn đẩy hắn ra: “Ngươi phát bệnh, ta đi gọi đại phu!”

Tẩu hỏa nhập ma thì không thể khinh thường được, nếu mà đau nhiều sợ lại biến thành kẻ điên si ngốc …… Nhưng không biết còn có thể may mắn một lần nữa trở về như cũ hay không.

“Không cho đi!” Hắn thấy ta muốn đi, càng ép tới, thân thể và thân thể kín kẽ.

Ta không động đậy được, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng rất sốt ruột. Đột nhiên ta linh quang chợt lóe, dùng một chút nội lực vừa khôi phục đưa vào đầu ngón tay mát xa huyệt đạo trên đầu cho hắn, hi vọng có thể giúp hắn giảm bớt thống khổ. Cũng không biết có phải ta đánh bậy đánh bạ mà tìm được phương pháp thư giãn hay không, chỉ một lát thân thể Tiêu Trọng Nam không run rẩy đến mức lợi hại như trước nữa.

Ta nhỏ giọng hỏi hắn:“Khá hơn chút nào không?”

Hắn không trả lời ta, hơi thở phun bên cổ của ta vừa ướt vừa nóng, còn mang theo cảm giác tê dại làm tim ta đập rất nhanh. Ta cắn răng cố trấn tĩnh tiếp tục mát xa cho hắn cho đến khi nội lực nơi đan điền khô kiệt mới thôi.

“Tiêu Trọng Nam?” Ta đẩy đẩy thân thể nặng trịch trên người: “Kẻ điên?”

Đáp lại lời của ta là từng tiếng thở nhẹ nhàng, hắn được ta ấn nhu huyệt đạo đã ngủ say. Ta bị hắn đè tới thở không nổi, đành phải dùng lực đẩy hắn lật qua một bên, hắn giống bị đánh thức vậy nhẹ nhàng thốt lên một tiếng “Niếp Niếp”, sau đó dùng cánh tay rất có lực ôm ta xiết ở trong lòng không thể động đậy.

Ta nội thương chưa lành, vừa lại vì hắn sử dụng nội lực, lúc này cũng rất là mệt mặc kệ tư thế này mà nặng nề ngủ.

Sáng hôm sau lần này ta mở mắt ra trước. Ta không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế bị kẻ điên ôm vào trong lòng, ngẩng đầu đánh giá nam nhân đang ngủ say.

Tiêu Trọng Nam vô luận là từ thân hình hay là diện mạo đều không hơn không kém bật trượng phu, là hình tượng các nữ nhân đặc biệt chung ái. Tiêu phu nhân thật sự rất phúc khí mới có được vị phu quân này. Nói không chừng Tiêu phu nhân cũng là phong hoa tuyệt đại, thanh lệ vô song, bằng không cũng sẽ không khiến Tiêu bảo chủ đến chết cũng khó quên như thế.

Tối hôm qua ta chỉ nhất thời dùng phương pháp xoa dịu trị bệnh đau đầu của hắn, trị phần ngọn không trị phần gốc, nếu có thể ta sẽ về Ma Giáo vào mật thất tìm xem, nói không chừng có thể tìm được biện pháp trị tận gốc.

Trong mật thất Ma giáo có rất nhiều kỳ thư dị chí mà các đời giáo chủ cướp đoạt hoặc tìm thấy, ta nhớ rõ có một lần nhàn nhã vô sự lật xem một quyển bí tịch chuyên dạy người trị tẩu hỏa nhập ma khí huyết bị tắc nghẽn, khi đó bởi vì cũng không cần ta không đọc kỹ, bây giờ hối hận cũng không kịp.

Ta đang miên man suy nghĩ thì Tiêu Trọng Nam đột nhiên mở mắt ra, trừ vài sợi tia máu ẩn ẩn hồng, một chút cũng nhìn không ra hắn mất ngủ.

Lúc hắn nhìn thấy ta đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo mới buông đôi tay đang giam cầm ta ngồi dậy.

Hắn lau mặt, vừa tỉnh ngủ thanh âm mang theo khàn khàn:“Tối hôm qua có làm ngươi bị thương không?”

Bị thương thì không bị thương, nhưng hoảng sợ thì có.

Ta cũng ngồi dậy, cười nói: “Tối hôm qua hai ta chỉ ngủ một giấc, nhưng ngọai trừ ôm nhau, cũng không có làm chuyện gì khác, bảo chủ cứ yên tâm đi.”

Hắn thở dài một tiếng, dường như có phần uể oải: “Việc này không cần lộ ra, ta không muốn Mạc Bắc và mọi người lo lắng.”

Ta nhíu nhíu mày: “Nhưng ngươi cứ như vậy không phải là biện pháp tốt. Vì sao không thỉnh danh y chẩn trị? Nói không chừng có biện pháp trị bệnh của ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không có đi tìm sao?” Hắn cũng nhăn mi lại: “Thân thể của ta tự ta biết, không cần ngươi bận tâm.”

Ta bị cách nói chuyện phân biệt rõ ràng của hắn làm cho rung động, nhất thời trong miệng cảm thấy đắng chát cũng nói không nên lời.

Nhận thấy khẩu khí của mình quá mức nghiêm khắc, ngữ điệu của hắn chậm lại: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi trước.”

Sau khi hắn đi ta nhìn chằm chằm cửa phòng hồi lâu, lấy cái gối trên giường đập mấy cái, trong lòng bị đè nén đến nghẹn thở.

“Không biết phân biệt!” Ta hung hăng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi