GIÁO CHỦ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ VÔ TÌNH

Lăng Dương Nam nhìn hai bóng lưng tức giận rời đi không chút khách khí, sách tre ở trong phòng thảy thẳng vào người hắn được Lăng Dương Nam lách mình né qua
Trong phòng Lăng Dương Phàm phẫn nộ ánh mắt sâu xa thâm độc tay vớ được sách tre lập tức ném ra ngoài, thấy con trai mình đi vào cũng không thu lại sát khí, ánh mắt giao nhau với Lăng Dương Nam giọng nặng nề vang lên "Cút cho ta, toàn là một lũ phản bội!"
Lăng Dương Nam chỉ nhíu mày như quá quen với việc cha hắn giận cá chém thớt "Cha lại làm sao nữa? Sao lại giao du với mấy người đó?"
"Không cần ngươi dạy đời ta"
Lăng Dương Nam thật sự hết cách với cha hắn, đột nhiên lớn giọng chất vấn "Cha trước giờ chỉ xem ta như công cụ để bán mạng cho người thôi sao? Lần trước thì nầy nỉ con đột nhập ma giáo, lần này thì kêu gọi nhiều nhân sĩ giang hồ, cha sợ chưa đủ náo nhiệt sao? Cha hình như đang giấu con chuyện gì phải không?!"
"Làm càn, ta thì có chuyện gì, ngươi còn không biết ma giáo sao? Ta chỉ đang lo cho bách tính" Lăng Dương Phàm làm mặt vô tội cái gì cũng không biết trả lời
"Ma giáo, ma giáo cái gì cũng là ma giáo, con bị ta nhắc muốn điên lên đây, lần trước đột nhập ma giáo con có gặp Vân Tình nhìn cách tay đã hơi thối rửa được che đi rất kĩ của ả nhưng vẫn không thể qua mắt con, con còn ngửi thấy mùi hương nồng đậm trên người ả rất giống với mùi hương cha nói con lấy được ở tay bọn buôn lậu mê dược mà thuốc này nghe bọn chúng nói số lượng còn có hạn, cha nói đi chuyện này là sao? Có liên quan tới cha không?" Tiêu Dương Nam biết những chuyện hắn nói rất hoang đường nhưng hắn lại không nhịn được chấn vấn cha hắn
Lăng Dương Phàm có ngày cũng không ngờ được mình bị vạch trần trắng trợn bởi chính con mình, ông nổi điên trừng mắt hét lên "Bất hiếu, đúng thật là nuôi ong tay áo, dám nghi ngờ ta, được lắm, được lắm"
"Cha ta thật không hiểu người muốn thay trời hành đạo, nhưng hãy nhìn chuyện tốt đẹp mà người làm đi, con mong là hai người đi lúc nãy không dính dáng gì tới cha" Lăng Dương Nam không còn gì để nói nữa, không chào cha hắn quay lưng đi, để lại đằng sau là tiếng cười dữ tợn của Lăng Dương Phàm
Hai người trên nóc nhà hóng chuyện nhà người ta xem đến đã mắt, những chuyện khuất mắt đã được thông suốt, vị tân minh chủ Lăng Dương Phàm này là người đứng sau chủ mưu với hai người ban nãy diệt môn vân gia giá họa cho ma giáo, con trai hắn Lăng Dương Nam lại hoàn toàn không hay biết, còn chuyện gì mà Vân Tình chẳng phải là cái người làm y mất hết võ công để cứu đây sao? Lãnh Huyết Thu suy nghĩ có điều không rõ nhưng Mộ Ảnh Phong bên cạnh y lại tỏ tường tất cả
Ở trên trên nóc nhà người hai người không tiện nói chuyện nên Lãnh Huyết Thu một bụng câu hỏi sắp trào ra lại nuốt vào, chuyện gì biết thì cũng đã biết có ở lại cũng không giải quyết được gì Mộ Ảnh Phong định ôm y đáp xuống không may y lại bất cẩn đạp trúng gạch mẻ 'độp' một tiếng viên gạch vừa vặn trúng ngay bả vai Lăng Dương Phàm ở dưới, tiêu rồi.
"Ai?" Lăng Dương Phàm rống lên giận dữ bay thẳng lên nóc nhà, nhưng chậm một bước, Mộ Ảnh Phong thả sương mù che mờ tầm mắt ôm Lãnh Huyết Thu chạy thật nhanh, không phải vì hắn sợ lão già kia mà là hắn sợ phải liên lụy tới y kéo thêm nhiều phiền phức nữa.
.
"Phế vật, vô dụng, giết hết cho ta! ! !" người hầu nghe tiếng Lăng Dương Phàm rống đều bị giật mình run lẩy bẩy, theo sau là tiếng la hét van xin, máu người văng lên người Lăng Dương Phàm làm lão như ác ma đến từ vực sâu, Lăng Dương Nam theo sau không kịp ngăn cản bất lực nhìn một đoàn người canh gác đêm qua chết không còn một người, cha hắn mới thực sự là ác quỷ
Lăng Dương Phàm ra lệnh cho Lăng Dương Nam đi điều ra kẻ đột nhập, hắn ngoài mặt thì vâng dạ ngay lưng đi thì lại làm trái, hắn không muốn quản chuyện của cha hắn nữa, hắn mệt rồi, suy nghĩ còn chưa dứt thì một người vận thanh sam màu vàng, đầu đội khăn che mặt từng bước tiến về phía Lăng Dương Nam, nàng ta không để Lăng Dương Nam nói gì liền vén khăn che mặt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Lăng Dương Nam
Lăng Dương Nam kinh ngạc không thôi, sau đó lại không muốn để nàng tới đây: "Muội...sao lại, không được muội đi đi, cha huynh điên rồi, muội đừng nên nghe lời cha huynh"
"Nói xem, muội đã tới đây thì dù bất cứ giá nào cũng phải lấy được đầu Mộ Ảnh Phong" Nàng ta nói lời dịu dàng nhưng ngôn từ thì sắt bén đến nổi làm Lăng Dương Nam nghẹn họng
.
Hai người trên đường về khách điếm Lãnh Huyết Thu nghĩ ngợi lung tung, vết nhơ này cũng quá đen đi, Mộ Ảnh Phong chỉ giết những kẻ tiểu nhân đê tiện còn Lăng Dương Phàm diệt môn cả một gia tộc hoàn toàn không chút thù oán với mình để có được vị trí tân minh chủ, mặc dù ma giáo có tẩy thế nào cũng không sạch nhưng y cũng không ngại rửa vết nhơ hơi nhỏ này đi, đang nghĩ ngợi thì cảm thấy vai bị đè nặng, y mới thôi nghĩ, nhìn Mộ Ảnh Phong choàng áo lên vai y
"Mặc dù đã mùa xuân nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh" nghe Mộ Ảnh Phong nói y cũng thấy lạnh thật, để cảm ơn hắn, y cười thật tươi với Mộ Ảnh Phong, hắn cũng hơi nhếnh chọc một bên má y, cả hai cùng cười, nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi