GIÁO CHỦ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ VÔ TÌNH

Lãnh Huyết Thu cản tầm nhìn của Mộ Ảnh Phong, đưa tay ngăn kiếm của hắn, máu hòa mới nước mưa làm y rát buốt đến run cả người, y nhịn cơn đau ánh mắt tương giao với Mộ Ảnh Phong như nhất quyết không cho hắn giết người này
Nhận cơn mưa xối xả rét lạnh vào mặt, y nói như hét lên: "Hắn không đáng chết, bất quá cánh tay này coi như trả lại cho ngươi, ngươi giết hắn cũng vô nghĩa, ta biết ngươi không để ai vào mắt nhưng với ta mọi chuyển phải tỏ tường, nghe ta đừng giết hắn, là ta sai rồi ta không nên chọc giận ngươi"
Với hắn y phải hạ mình, nhưng cũng nhận ra mình chỉ nhất thời nóng nảy
Bàn tay nhất kiếm của Mộ Ảnh Phong hơi buông lỏng, ánh mắt nhìn y dịu hơn không ít, hắn nhận ra mình vẫn không thể nào làm y buồn, sợ nhất là nhìn khuôn mặt sầu não của y, sợ nhất là y thất vọng vì mình,
Còn ai trên thế gian này yêu y hơn hắn?
Vì thế "keng" âm thanh kiếm rơi xuống, Mộ Ảnh Phong nhìn Lăng Dương Nam hừ lạnh một tiếng rồi không làm gì nữa, Lãnh Huyết Thu mới biết lời nói của mình ảnh hưởng tới hắn như thế nào
Mưa chậm rãi ngừng rơi...
Lãnh Huyết Thu quay mặt nhìn dưới đất nơi Lăng Dương Nam cuộn mình trông rất thống khổ, phải, Lăng Dương Nam nghĩ thà Mộ Ảnh Phong đâm hắn một nhát thôi là hắn sẽ không chịu loại thống khổ bất kham này nữa,
Lãnh Huyết Thu xé mảnh y phục ngồi xuống bó cánh tay trái bị đứt đang chảy máu ồ ạt của hắn lại, châm kim lên bả vai hắn, máu lập tức ngừng chảy, y mới chậm rãi nói: "Ta biết ngươi đang rất đau, nhưng ta không thể không nói, ngươi thử nghĩ lại xem cha ngươi chết như thế nào? Nếu là Mộ Ảnh Phong hắn sẽ đường đường chính chính mà lấy mạng Lăng Dương Phàm, chúng ta không phải là người giết cha ngươi, cha ngươi chắn chắn đã chọc giận ai nên mới có kết cục như vậy"
"Ngươi...nói l...áo!" Lăng Dương Nam nhịn đau yếu ớt nói
"Ta lừa ngươi làm gì, hai người lần trước vào phòng của cha ngươi tựa hồ như là hiềm nghi lớn nhất"
"Sao ngươi lại..." Lăng Dương Nam mới nâng mắt lên nhìn y, nhìn người nam nhân bình tĩnh trước mặt, hắn không nghĩ là y sẽ vừa nói dịu dàng vừa làm rõ nghi vấn cái chết của cha hắn
Một lúc sau Lãnh Huyết Thu lại nói: "Nhìn ngươi vừa có tư chất vừa không phải là người xấu như cha ngươi, giữ mạng lại cho ngươi là để ngươi làm minh chủ đời sau hẳn không tồi, bất quá cánh tay ngươi không thể gắn lại cho ngươi rồi"
Lăng Dương Nam rối như tơ nhện, chẳng thể hiểu lúc này mình đang nghĩ gì, hận Mộ Ảnh Phong chặt đứt cánh tay hắn? Hình như là không?
Lăng Dương Nam liếc nhìn cánh tay không còn nữa, khi vung kiếm kiếm xuống chắc chắn Mộ Ảnh Phong đã chừa đường sống cho hắn, còn với tác phong của Mộ Ảnh Phong bây giờ Lăng Dương Nam cũng đã về chầu diêm vương, hắn kì thực có chút dao động khi không y lại nói với hắn những lời này làm gì
Lãnh Huyết Thu không nhiều lời với y nữa, Lăng Dương Nam cũng không phải kẻ ngốc mà không biết đường về, nhìn Mộ Ảnh Phong rồi tự mình đi không hề nói lời nào với hắn
Mộ Ảnh Phong ngơ ngác nhìn bóng lưng y, hắn bị bỏ lại, y không thèm nói gì với hắn, y tức giận thật rồi, hắn nghĩ vậy, đợi bóng y khuất dần hắn mới chạy theo
Bây giờ hắn mới nhận ra bóng lưng y hiu quạnh như vậy, giống như chỉ một mình y đối diện với màn đêm, hắn hận không thể ôm bón lưng y, trở thành người mà y dựa vào, hắn sẽ bảo vệ y, còn y chỉ cần bên cạnh hắn
Mộ Ảnh Phong lòng đau như cắt, một bước lại một bước đến khi sắp chạm đến người y, Lãnh Huyết Thu bỗng dưng dừng lại không đi tiếp nữa
Lãnh Huyết Thu đứng bất động, môi mấp mấy hai chữ: "Ảnh Phong!"
Nghe hai chữ này tâm Mộ Ảnh Phong liền nhão như bột, hắn sẽ không bao giờ lớn tiếng với y nữa, y nói gì hắn cũng tin bất kể là gì đi chăng nữa, hắn chẳng còn tâm tư nào khác liền ôm lấy y từ sau lưng khẽ ngâm đáp lại: "Huyết Thu của ta!"
"Là ta đã sai sao?"
"Không là ta sai, ta không nên đập vỡ miếng ngọc mà ngươi trân quý, ta không nên chất vấn ngươi, ta không nên lạnh lùng tàn nhẫn trước mặt ngươi, ta cái gì không nên, từ giờ ta sẽ bảo vệ ngươi không cho kẻ nào làm hại ngươi" lời nói trầm thấp vang lên bên tai y
Lãnh Huyết Thu nghe mà lòng không rõ tư vị gì, bất quá đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn hứa hẹn dịu dàng như vậy, trái tim y quả thực nóng lên, y cũng không muốn để tâm chuyện này, khóe môi y bất giác cong lên một đường dưới ánh trăng càng thêm chói mắt
Mộ Ảnh Phong không thấy y nói gì tưỡng y còn giận, hắn ôm y càng chặt hơn nữa
"Được rồi, trở về thôi!"
Mộ Ảnh Phong khuôn mặt chôn ở hõm vai y nghe được câu này, trái tim bỗng treo lên cao, đây là lần đâu tiên hắn cười mãi mà không khép miệng như vậy
.
Tại Khách điếm.
Mộ Ảnh Phong vừa sốt sắng dặn tiểu nhị bưng nước nóng, một bên sai thuộc hạ tìm đại phu,
Lãnh Huyết Thu đêm qua nhiễm phải mưa, lại bị thương nhiều chỗ nhất là cánh tay nên mới sốt cao, nữa đêm hắn nhận thấy thân thiệt y rất cao, gọi mãi mà y vẫn không tĩnh, hắn mới hết hồn bật dậy,
Mộ Ảnh Phong nói sẽ bảo vệ y nhưng hắn lại quên mất hôm qua y một mình chống chọi với đám hắc y như thế nào.
Tự trách cũng vô dụng lúc này hắn nên tìm cách để y hạ sốt...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi