GIÁO CHỦ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ VÔ TÌNH

Lão ta vận y phục toàn thân màu tím rất chói mắt, tóc bạc, râu bạc để lòng thòng, cây trâm trên đầu lão rất bắt mắt, hình đầu rồng uốn lượn rất tinh xảo, bàn tay đầy vết nhăn cứ vuốt vuốt chòm râu bạc, cánh tay còn lại chấp sau lưng.
Lại tới rồi, cái lão kì quái...
Lãnh Huyết Thu gục trên tay Mộ Ảnh Phong chỉ kịp thốt ra hai từ chỉ đủ mình y nghe, rồi mất ý thức: "Sư...phụ..."
Mộ Ảnh Phong thấy y bất tỉnh, tay chân cứng đờ, hoảng hốt lay tỉnh y vừa lay vừa gọi tên y, lay một hồi không thấy động tỉnh mới đưa gương mặt sầu thảm, hai mắt đen ngòm lên nhìn người phát ra tiếng kia
"Ngươi là người thần bí?"
Lão lại vuốt vuốt chòm râu, bình thản nói: "Người thần bí gì chứ..."
Chưa kịp nói hết câu, đao kiếm lạnh lẽo đã an vị trên yết hầu lão, làm lão nói giọng sợ hãi, nhưng trên mặt lại chẳng có tia gì gọi là sợ hãi: "Ngươi làm ta sợ đấy?"
"Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng ngươi phải cứu Lãnh Huyết Thu cho ta"
Cái...đạo lý quỷ gì đây? Lão giương mắt nhìn người không có chút lý lẽ gì hết trước mặt, lỡ lão là hạ nhân trong Lăng gia thì sao? Chỉ tùy tiện đi ngang qua đây thì sao? Lúc nãy chỉ là lỡ lời thì sao?
Không có thì sao gì hết, lão thừa nhận, lão chính là cái người thần bí bị ngấp nghé đó đấy, thật khổ!
Làm người rừng lâu nay, lão đã sớm quên nhân sinh là cái dạng gì rồi, lão đột nhiên xuống núi dạo chơi hẳn là vậy, ai mà ngờ nhiều phiền toái lớn như vậy, nếu biết như vậy thì lão đã ở lại trong cái chòi rách đó rồi.
Có trách cũng trách cái số của mình, lão than ngắn thở dài, đưa tay nhích kiếm đặt trên cổ mình, rặn ra nụ cười thật tươi: "Được, được...chàng trai đặt kiếm của ngươi xuống, ta sợ chói mắt..."
Kỳ thật y phục của lão còn chói mắt hơn...
Cái lão già chết tiệt này, Lãnh Huyết Thu đang không có ý thức, hy vọng lớn nhất của Mộ Ảnh Phong chính là lão, nếu không, một người làm trễ nãi thời gian, nhiều lời vô nghĩ như thế...
"Hì hì...để xem, để ta xem" lão không làm mất thời gian nữa, thành công chọc giận cái người trợn trắng mắt lên kia, đáng sợ lắm biết không.
Lão bước lại gần Lãnh Huyết Thu ngồi xuống, lúc nãy lão có thấy nhưng không thấy rõ gương mặt, đến khi nhìn thấy thân người cứng đờ một lúc, cơ mặt giật giật hai cái, sau khi định hình được lão mới giật mình: "Mau..mau đưa người vào trong"
Mộ Ảnh Phong nóng vội không để ý biểu cảm của lão cho lắm, theo lời lão nói bế Lãnh Huyết Thu vào trong phòng, nhưng Lăng Dương Nam nhạt nhòa đứng bên cạnh lại phát hiện.
Nhà của ta, phòng của ta, tùy tiện như vậy, ta là không khí sao?
"Các người đi ra ngoài đi, không ai được vào trong, sẵn tiện đóng của lại giúp ta"
Mộ Ảnh Phong trong mắt có chút không tin tưởng nhưng khi nhìn Lãnh Huyết Thu không có chút khởi sắc mới nghe lời, đóng cửa.
Trong phòng yên tĩnh lại, lão mới nhìn rõ gương mặt của y, hóc mắt cay cay, một lúc sau liền khóc rống: "Oa...oa..."
"Dám bỏ ta một mình cô quạnh trên núi, xuống đây hưởng lạc thú...oa...oa...không thèm cứu ngươi nữa..."
Mắng thì mắng thế thôi, nhưng lão nhìn khuôn mặt nhợt nhạt như người chết của y, không chậm trễ nữa, bất đầu cứu người, một lúc thì vang lên tiếng mắng người
"Dám bỏ ta này..."
"Sư phụ không tốt sao? Ở với ta thì đâu phải bệnh nặng như vậy?"
"Bệnh nặng như vậy, tại sao không mặt dày tìm ta? Hừ! Giận!"
"..."
Lão mắng đến mệt người, một hồi mổ xẻ, châm cứu gì đó trên người Lãnh Huyết Thu xong thì lão cũng ngừng tay.
"Hừ! Không nhìn...không nhìn...quyết không nhìn"
Lão mở tung cửa bước ra, mang theo khuôn mặt tức giận, thở phì phò, Mộ Ảnh Phong không buồn nhìn lão, lao nhanh vào phòng, khi thấy Lãnh Huyết Thu vẫn yên vị nằm, khí sắc tốt lên, hắn mới thở hắc ra, vuốt mái tóc y, tốt rồi, tốt quá rồi!
Có trời mới biết, thân hình hắn luôn run rẩy chừng nào, hắn sợ, hắn sợ thứ gì đó rất kinh khủng xảy ra, trong cơn điên cuồng hắn đã nghĩ
Không ai có thể mang y đi, nếu ai mang y đi cho dù có lên trời xuống đất hắn sẽ mang được y về, nếu đi thì cùng đi, không ai được bỏ ai.
Tình yêu của hắn điên cuồng như vậy!
Cơn gió Mộ Ảnh Phong làm mái tóc Lão bay lên, Lão lại giả bộ hu hu khóc: "Các người ức hiếp ta..."
.
Lãnh Huyết Thu ngủ sâu rất lâu, cơ hồ là bảy ngày, cái lão già quái đản kia dặn là trách kích động y nên Mộ Ảnh Phong mới để y lại Lăng gia, ngày ngày ra ra vào vào tự tại như chính nơi ở của mình
Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi, tại sao Đại thiếu gia lại chứa chấp người ma giáo, mà mình thì vẫn bình thản như vậy, còn có cái Lão già kì quái đó nữa, Lăng gia là cái chợ sao? Đây là tiếng lòng của trên dưới người ở Lăng gia
Lăng Dương Nam cũng thừa nhận, nếu Lãnh Huyết Thu không ngăn cản Mộ Ảnh Phong vào thời khắc đó thì chính hắn cũng không còn mạng nữa, cha hắn chết, trong nhà chỉ có mình hắn là nam nhân, lại là con trưởng, các muội muội thì theo chồng hết rồi, nếu hắn chết thì ai quản lý cả một gia tộc đây?
Nói qua nói lại cũng là mình chịu thiệt nhiều nhất...
.
Chiều ngày thứ bảy, Lãnh Huyết Thu mới có chút động tĩnh, cơn đau từ ngực y truyền đến, làm y cơ thắt, giương mắt nhìn lên thấy Mộ Ảnh Phong cầm khăn lau mặt cho y, Lãnh Huyết Thu cố nặn ra biểu tình ý nói mình không sao
Mộ Ảnh Phong mừng như điên, đôi mắt đen ngòm không đáy lại có một tia sáng, vội hô ra ngoài cửa: "Lão già...lão già..."
"Cháy nhà...cháy nhà..."
Lão đang thưởng thức trà nghe tiếng gào chút đã sặc nước, không để ý hình tượng lao vào phòng, thấy cặp mắt mở sáng trưng của y, mới biết Mộ Ảnh Phong gào là vì cái gì: "Hừ! Gọi ta làm cái gì?"
"Xem thử Huyết Thu đã khỏe chưa?"
"Hừ! Y chả có sao đâu!" nói thế nhưng Lão vẫn bước lại gần y kiểm tra cơ thể y, hai ánh mắt giao nhau, Lão biểu môi: "Hứ! Cái đồ tệ bạc"
Lãnh Huyết Thu tưởng cơ thể vẫn chưa khỏe, tưởng mình hoa mắt mà nhìn lầm, nhưng nghe lầm thì không thể, cái giọng điệu này quen đến không thể quen hơn này, dường như hôn mê quá lâu nên y cũng không nhớ ngày hôm đó chính mình nhận ra lão và gọi tiếng một tiếng 'Sư phụ'

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi