GIÁO CHỦ MUỐN LY HÔN

Tô Thanh Việt lập tức ngồi ngay ngắn.

Diệp Lệ Hành tới, cậu không phải là nghe nhầm chứ!

Tô Thanh Việt không rõ vì sao thời điểm mình nghe được tên của Diệp Lê Hành đột nhiên lại có một chút kích động. Tim đập cũng nhanh hơn hẳn.

Tô giáo chủ xoa xoa khuôn mặt có chút đỏ lên, cúi đầu liền phát hiện Địch Kiến Kỳ đang lấy một loại ánh mắt rất kỳ quái đánh giá cậu.

"Tôi nói này, Việt Việt tiểu đồng chí, sắc mặt này của cậu có chút không bình thường nha!"

"Anh nhìn nhầm rồi!" Tô Thanh Việt thay đổi sắc mặt, vô cùng nhanh lướt qua ánh mắt thâm sâu của Địch Kiến Kỳ, rời khỏi phòng hóa trang.

Diệp Lệ Hành quả nhiên tới.

Hắn tới một mình, đang nói chuyện cùng Triệu đạo.

"Lệ Hành, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ này vậy?" Triệu Khải trước đây đã từng nhiều lần hợp tác với Diệp Lệ Hành, hai người cũng rất quen thuộc.

"Vừa vặn nghỉ, đi ngang qua nơi này, nhớ tới Triệu đạo đang quay phim ở đây, liền đến đây nhìn một cái." Diệp Lệ Hành nhìn thấy Tô Thanh Việt đi ra, đôi mắt chợt lóe, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Triệu Khải theo ánh mắt Diệp Lệ Hành nhìn lại, tự nhiên biết mục đích hắn tới là gì. Ông có chút hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, vẫn cảm thấy Tô Thanh Việt này ngoài mặt không đơn giản như vậy.

"Cậu chắc là tới tìm Tiểu Tô ha!"

"Tiểu... Tô." Diệp Lệ Hành nghiền ngẫm một chút cái tên này, cảm thấy vô cùng thú vị.

Tô Thanh Việt sờ sờ đầu, Triệu đạo cái gì cũng khá tốt, chính là cái tên này Tiểu Tô nghe vạn phần xoắn xuýt nha, còn không bằng gọi tên đầy đủ của cậu nữa.

Diệp Lệ Hành cong cong khóe miệng.

Lúc này đột nhiên từ bên ngoài hai chàng trai tiến vào, phía sau đẩy một chiếc xe nhỏ, phía trên đặt mấy thùng giữ nhiệt.

"Lúc đi ngang qua cửa hàng trà sữa, thuận đường thấy, liền mang theo một ít đến đây." Diệp Lệ Hành mở thùng giữ nhiệt, từ bên trong lấy ra một ly trà sữa ấm áp, đưa cho người trong đoàn phim.

Mấy tiểu ca phụ trách cũng tiến lên hỗ trợ.

Loading...

Triệu Khải nhìn ly trà sữa trong tay, nghĩ thầm loại này mấy chục đồng một ly, tiện đường mang đến mấy trăm ly đại khái cũng chỉ có Diệp Lệ Hành làm được.

"Tôi thay mặt nhân viên đoàn phim cảm ơn trước, mùa đông cầm trên tay một ly trà sữa ấm áp cũng không tồi."

Diệp Lệ Hành cười cười, bưng một ly trà sữa đi về phía Tô Thanh Việt.

Mọi người tuy rằng đều đang làm việc ở một bên, nhưng dư quang vẫn đều chú ý tới hai người bọn họ.

Không chỉ Diệp Lệ Hành, chủ yếu là người tên Tô Thanh Việt này khiến cho mọi người rất tò mò.

Tô Thanh Việt tiếp nhận trà sữa, có chút kinh hỉ lại có chút nghi hoặc nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Như thế nào, anh không thể có thời gian nghỉ ngơi sao?" Diệp Lệ Hành nhướng mày, có chút hài hước nhìn về phía thiếu niên, trong mắt lóe tia sáng chính mình cũng không ý thức được.

"Không... Không phải ý này, tôi là nói anh như thế nào lại tới đoàn phim." Tô Thanh Việt nghĩ, hắn hẳn là tới xem mình.

Diệp Lệ Hành nhìn chung quanh một chút, biết mọi người đều một bộ dáng tò mò, hắn tự mình đi vào phòng hóa trang.

Phòng hóa trang chỉ có một mình Địch Kiến Kỳ.

Hai người gặp mặt cho nhau một cái gật đầu xem như chào hỏi, Địch Kiến Kỳ nhìn hai người không biết tại sao lại buông di động trong tay xuống, trong miệng la hét: "Ah. Hình như tôi ngửi thấy hương vị trà sữa, tôi đi ra ngoài xem một chút đây."

Đột nhiên, không gian đóng kín chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tô Thanh Việt đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, rõ ràng thời điểm ở nhà hai người bọn họ cũng đơn độc ở chung. Nhưng mà không biết vì sao ở bên ngoài lại có loại cảm giác thực quỷ dị. Giống như cậu và Diệp Lệ Hành có một loại kỳ quái quan hệ.

Có điều, giữa bọn họ xác thật rất kỳ quái.

Diệp Lệ Hành không nói lời nào, chỉ là một đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Thanh Việt.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ở tự hỏi một việc, tình cảm của mình đối với cậu nhóc này đến tột cùng là gì.

Sau nửa tháng một lần nữa nhìn thấy cậu Diệp Lệ Hành đột nhiên liền có đáp án.

"Đến thăm cậu."

"Vâng... Cái gì?" Tô Thanh Việt còn đang suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ sự xấu hổ trước mắt, Diệp Lệ Hành đột nhiên mở miệng.

"Cậu vừa mới... Không phải hỏi tôi tai sao lại đến đây sao?" Thanh âm Diệp Lệ Hành có chút trầm thấp.

Tô Thanh Việt ý thức được những lời này là trả lời, gương mặt có chút ửng đỏ, dù sao đến thăm cậu những lời này nói ra rất dễ khiến người ta liên tưởng.

"Vậy... Cái kia... Triệu đạo nói hôm nay nghỉ, hôm nay là lễ Giáng Sinh."

"Vậy cậu chuẩn bị trải qua như thế nào?" Diệp Lệ Hành chậm rãi uống ly trà sữa trong tay, hai mắt nhìn vào Tô Thanh Việt, hắn cảm thấy mình nhất định là lâu lắm rồi không gặp cậu, lại luyến tiếc dời ánh mắt đi.

"Chưa từng trải qua, cũng không biết sao nữa."

qingyufighting.wordpress.com

Diệp Lệ Hành có chút đau lòng, dựa theo những gì xảy ra với Tô Thanh Việt trước kia, quả thật sẽ không có ngày lễ như vậy.

"Nếu chúng ta cả hai đều một mình, không bằng ở cùng nhau, buổi tối tôi mang cậu đến một nơi."

"Triệu đạo nói buổi tối mời khách."

"Vậy cậu muốn làm gì?" Diệp Lệ Hành nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu, mang theo cưng chìu Tô Thanh Việt khó có thể lý giải.

Cưng chìu? Tô Thanh Việt nghĩ chính mình chắc là hoa mắt rồi.

"Tôi đến xin Triệu đạo nghỉ đã!"

Diệp Lệ Hành khẽ cười một tiếng, "Tôi ở trong xe chờ cậu."

Tô Thanh Việt đột nhiên nhớ mình muốn tặng quà cho Diệp Lệ Hành, là quà đương nhiên phải bí mật một chút, chỉ có thể lén đi mua thôi.

"Không bằng, anh về nhà trước đợi tôi, bị người khác nhìn thấy, không tốt đâu." Dù sao bọn họ hiện tại đều là nghệ sĩ.

Diệp Lệ Hành trầm mặc một lát, không biết nghĩ tới điều gì, nói: "Được, vậy cậu trở về sớm chút."

Ngoài cửa, Diệp Lệ Hành cùng mọi người chào hỏi qua liền rời đi.

Triệu đạo nhìn cả đám người đã không còn tâm trạng đóng phim, dứt khoát cho nghỉ, hẹn buổi tối ở khách sạn mời khách.

Địch Kiến Kỳ dẫn đầu nhấc tay tỏ vẻ chính mình buổi tối có việc, không đi được, từ phòng hóa trang đi ra Tô Thanh Việt cũng theo phong trào nhấc tay.

Triệu Khải nhìn nhìn mọi người ở đây, bất đắc dĩ hỏi một câu: "Ai không thể đi, không bằng đều giơ tay đi?"

Soạt soạt soạt...

Từng cánh tay giơ lên, cuộc sống về đêm đều rất phong phú.

Nghĩ một chút hôm nay là lễ Giáng Sinh, thôi tùy bọn họ đi...

Tô Thanh Việt lên xe, nhìn lái xe Chu Thu Bân một chút, lại cúi đầu nhìn di động của mình.

Mấy ngày hôm trước phòng làm việc mới vừa gửi tiền vào di dộng của cậu, sau khi ký hợp đồng Triệu đạo cũng dự chi cho cậu một ít thù lao đóng phim.

Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, nhờ Chu Thu Bân chở cậu đến cửa hàng mua sắm.

Chu Thu Bân tuy rằng khó hiểu, thế nhưng vẫn làm theo.

Lúc đến trung tâm thương mại, Tô Thanh Việt một mình xuống xe, cũng may mắn bây giờ cậu không quá nổi tiếng. Ảnh chụp lộ ra cũng không nhiều lắm, cho nên chỉ là mang theo áo lông đội mũ lông xù, liền có thể che dấu chính mình.

Chu Thu Bân chờ không bao lâu đã thấy Tô Thanh Việt đi ra, khởi động xe đưa cậu về nhà.

Tô Thanh Việt nắm chặt hộp quà nhỏ trong túi, có một chút khẩn trương. Đây chính là lần đầu tiên Tô giáo chủ tặng quà cho người khác, cũng không biết Diệp Lệ Hành có thích hay không.

Lúc về đến nhà, Diệp Lệ Hành đang làm cơm trưa.

Mùi thơm của thức ăn tràn ngập toàn bộ chung cư, Tô Thanh Việt thẳng tắp mà đi về hướng phòng bếp, hơi nghiêng người dựa vào cửa phòng.

Người ta nói lúc nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, Tô Thanh Việt cảm thấy những lời này quá đúng.

Tay Diệp Lệ Hành di chuyển không ngừng, đổ dầu ăn, đảo đồ ăn, trộn xào liền mạch lưu loát. Tô giáo chủ cảm thấy giờ phút này lại thấy được một Diệp Lệ Hành không giống như ngày xưa. Nhất thời làm sao cũng không rời tầm mắt đi được.

Cậu lại sờ sờ chiếc hộp trong túi, nghĩ xem nên tặng món quà này lúc nào?

Diệp Lệ Hành quay đầu lại mỉm cười với cậu, lại có chút ôn nhu nói không nên lời.

Nấu xong đồ ăn, cho đến khi ăn xong, Tô giáo chủ cũng chưa nghĩ được làm sao để tặng lễ vật trong tay, tự giác thu dọn xong chén đĩa trong bồn, liền thấy Diệp Lệ Hành đang lướt di động.

Tô Thanh Việt nhận được tin nhắn nhắc nhở weibo cậu đặc biệt chú ý vừa cập nhập tin mới.

Diệp Lệ Hành: Lễ Giáng sinh không còn độc thân.

Nhìn thấy mấy chữ này, Tô Thanh Việt nhịp tim có chút hơi nhanh, hắn đây là đang nói chính mình sao? (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

Nhưng mà mở weibo ra, lại phát hiện hình ảnh là một chậu cây đã trưởng thành nở đầy hoa.

Khóe miệng Tô Thanh Việt hơi xụ xuống, Diệp Lệ Hành trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, âm thầm cười.

Cậu lật xem bình luận phía dưới một lượt, thảo luận sôi nổi đều là ghen tị với chậu cây kia. Cũng có rất nhiều người đăng lên chậu cây giống vậy, tỏ vẻ lúc nhìn thấy chậu cây này trên weibo của ảnh đế liền đi tìm một chậu giống như đúc, vừa nhìn vào liền biết là fan ruột.

"Buổi chiều có sắp xếp gì không?" Diệp Lệ Hành tùy tay đùa nghịch di động, lơ đãng ngẩng đầu làm như không có việc gì hỏi.

"Không... Không có sắp xếp gì." Tô Thanh Việt nắm chặt chiếc hộp trong túi, vừa định mở miệng nói.

Diệp Lệ Hành từ trên sô pha đứng lên, cầm lấy áo khoác thản nhiên nói: "Đi, mang cậu đến một nơi."

"Đi ra ngoài sao? Đi đâu?"

"Tới rồi cậu sẽ biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi