GIÁO CHỦ MUỐN LY HÔN

Tô Thanh Việt rất dễ dàng đuổi kịp kẻ chụp lén kia. Lúc người nọ còn chẳng hiểu tại sao nhanh như vậy đã bị đuổi kịp, Tô giáo chủ đã đoạt được camera trong tay hắn rồi.

Xem ra rèn luyện mấy ngày nay vẫn có hiệu quả.

Diệp Lệ Hành cũng vừa chạy tới.

Hắn gian nan nhìn Tô Thanh Việt, có chút khó tin những gì mình mới nhìn thấy, nhưng mà lúc này không phải là thời điểm nói chuyện.

Diệp Lệ Hành lấy camera từ tay Tô Thanh Việt đưa qua, chuẩn bị lấy thẻ nhớ bên trong ra.

Một tay Tô Thanh Việt còn giữ chặt người nọ.

"Ai bảo cậu tới, nói đi!"

"Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu, trả camera cho tôi." Người nọ bị Tô Thanh Việt giữ một cánh tay, làm thế nào cũng không thoát được, có chút cảm giác buồn bực xấu hổ khi bị người phát hiện.

"Đừng cùng hắn nhiều lời, đánh một trận xong trùm bao tải lại rồi tùy tiện ném đi đi" Tô Thanh Việt nói về chuyện đánh người nhẹ nhàng tựa như ăn cơm vậy.

Trong mắt người nọ ẩn ẩn có chút sợ hãi, lạnh lùng nói: "Mau buông tôi ra, các ngươi đây là ăn cướp."

"Ăn cướp ư? Được đó." Diệp Lệ Hành trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm, vẻ mặt thâm trầm nhìn hắn.

Chụp lén ở nghĩa trang, gan thật là lớn.

Diệp Lệ Hành vươn tay sờ sờ những địa phương khác trên người hắn, phòng ngừa còn để sót đồ vật gì.

"Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra." Người nọ có chút nóng nảy vặn vẹo thân hình.

Tay Tô Thanh Việt dùng sức, không kiên nhẫn nói: "An tĩnh một chút."

Không hiểu vì sao, Diệp Lệ Hành cảm thấy giờ phút này toàn thân Tô Thanh Việt tràn ngập lệ khí, cùng với thỏ con ngoan ngoãn ngày thường một chút cũng không giống nhau, thoạt nhìn càng đẹp trai hơn hẳn.

Tuy rằng rất không đúng lúc, nhưng vẫn là nhịn không được đem ánh mắt phóng tới trên người cậu.

"Tốt xấu gì các ngươi cũng là minh tinh, có tố chất một chút được không?" Người nọ chỉ cảm thấy cánh tay từng trận nhức mỏi, có chút phát túng.

"So với kẻ thích chụp lén ở nghĩa trang, chúng tôi đã rất có tố chất rồi."

"Như thế nào, dám làm minh tinh còn không dám cho người khác chụp sao?"

Loading...

Diệp Lệ Hành không tìm thấy thứ gì khác trên người hắn, đành phải móc điện thoại di động của hắn ra.

"Này, điện thoại di động là đồ vật riêng tư, các anh không thể tùy tiện xem."

Diệp Lệ Hành đầu ngón tay xẹt qua di động, vậy mà không có khóa, đối với hắn nhàn nhạt nói: "Cậu còn biết cái gì gọi là riêng tư à? Nếu không chịu nói, tôi đây chỉ có thể tự mình tìm."

"Này, anh buông điện thoại của tôi ra."

"Khoan đã!"

Ở trong danh bạ của điện thoại Diệp Lệ Hành thấy được một cái tên vô cùng quen thuộc, vừa mới gọi điện cách đây không lâu.

Diệp Lệ Hành đem di động ném trả lại cho hắn, cầm đi hết tất cả thẻ nhớ, đồng thời hướng về hắn chụp mấy tấm, uy hiếp nói: "Sự tình hôm nay nếu như truyền ra, có hậu quả gì, không cần tôi đến nhắc nhở cậu nhỉ!"

Tô Thanh Việt buông hắn ra, theo Diệp Lệ Hành rời khỏi nghĩa trang, cũng không tạm biệt mẹ của hắn.

Diệp Lệ Hành sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

"Là ai?"

"Còn có thể là ai, hắn vậy mà muốn dùng phương thức này để giám thị tôi." Diệp Lệ Hành chỉ cảm thấy một cổ lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

"Lệ Hành, anh dừng xe lại đã, anh muốn đi đâu?" Diệp Lệ Hành dẫm mạnh vào chân ga, giống như là muốn phát tiết, chiếc xe phóng như bay.

"Diệp Lệ Hành, anh dừng xe lại đã!" Tô Thanh Việt đề cao giọng, sợ hắn xảy ra chuyện.

Diệp Lệ Hành tựa hồ nghĩ đến cái gì, một chưởng hung hăng mà vỗ vào trên tay lái, đạp phanh thắng gấp.

Tô Thanh Việt từ ghế phụ đi ra, đem Diệp Lệ Hành lôi ra khỏi ghế lái, nhét vào ghế phụ, tự mình cầm lái.

Tuy rằng kỹ thuật lái xe của Tô giáo chủ chẳng ra gì, nhưng ít ra lúc này cũng an toàn hơn nhiều so với hắn.

"Nói đi, đi đâu, em giúp anh đi đánh người." Tô Thanh Việt nói ra lời này rất thản nhiên, giống như việc đánh nhau với ăn cơm cũng giống nhau vậy, đơn giản đến vô cùng.

(Việt Việt đáng yêu quá (ノ*>∀<)ノ)

"Loại chuyện đánh nhau này không được tùy tiện nói ra miệng." Diệp Lệ Hành vuốt mặt một cái, tuy rằng vẫn rất tức giận, nhưng nghe Tô Thanh Việt nói xong hỏa khí cũng vơi đi phân nửa.

Nghĩ đến tình cảnh vừa mới nhìn thấy, suy nghĩ Diệp Lệ Hành bắt đầu tung bay, mình hẳn là xuất hiện ảo giác.

"Vậy được rồi, Diệp lão đại bây giờ có thể nói cho em biết chúng ta đi đâu không?"

Diệp Lệ Hành nói tên một một khu biệt thự cao cấp.

Tô Thanh Việt sửng sốt một chút, nói: "Hình như em... Không biết đường."

"Em... Thật là...!" Diệp Lệ Hành không biết nên cười hay là nên giận nữa.

Tô Thanh Việt vừa nhìn đường, vừa hỏi: "Không phải là cha của anh đi!"

"Chính là ông ta, tôi quả thực không biết ông ta nghĩ như thế nào."

"Không biết nghĩ như thế nào, vậy gặp mặt hỏi rõ ràng đi!"

Diệp Lệ Hành nhìn sườn nhan đang lái xe của Tô Thanh Việt, đột nhiên cảm thấy chính mình không cần phải tức giận như vậy, dù sao hiện tại cũng không còn liên quan gì đến ông ta nữa.

Nhưng mà, Tô Thanh Việt lại rất tức giận, buổi sáng lúc Tần Vinh Hải ra về cậu còn có chút đồng tình với người đàn ông này, nhưng bây giờ chỉ còn lại hỏa khí.

"Tại sao ông ta lại đối xử với anh như vậy, anh là nhân vật của công chúng, nếu ảnh chụp bị truyền ra ngoài, mẹ và em trai cũng không được an bình!" Tô Thanh Việt không có ý thức được mới chỉ có nửa ngày đã tự nhiên tiếp nhận thân phận làm vợ rồi, vô cùng thuận miệng gọi lên tiếng.

"Huống chi, là cá nhân đều có riêng tư, ông ấy giám thị anh như vậy, không xâm phạm nhân quyền hả?"

"Thời điểm anh thương tâm sợ hãi ông ta mặc kệ, khi già rồi không ai hầu hạ liền muốn tìm con trai sao?"

"Không được, em nhất định phải đi hỏi ông ta một chút."

Tô Thanh Việt càng nói càng sinh khí, chân ga dưới chân dẫm đến bay lên.

Vốn dĩ Diệp Lệ Hành còn có chút vui vẻ nhìn Tô Thanh Việt bất bình vì hắn, nhưng lúc này lại thần sắc phức tạp nhìn cậu.

"Việt Việt, em có thể chạy chậm một chút không?..."

"Em lái nhanh lắm sao?"

"Anh không tức giận, em trước tiên bình tĩnh một chút."

"Em cũng không tức giận, vô cùng bình tĩnh mà."

Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt "vô cùng bình tĩnh" ở trên đường lượn một đường cong hình chữ S, lau mồ hôi.

"Việt Việt, em biết đường đi như thế nào không?"

"Không phải có anh hướng dẫn à!"

Được rồi, khuyên bảo không có kết quả, Diệp Lệ Hành từ bỏ câu thông, thành thành thật thật hướng dẫn đường.

Tần Vinh Hải là một người có thế lực ở thành phố B, ở tại biệt thự trong núi nổi tiếng nhất thành phố, cách xa nội thành.

Xe uốn lượn mà chạy, từ con đường bằng phẳng dưới chân núi lên đến đỉnh núi.

Tô Thanh Việt nổi giận đùng đùng xuống xe, Diệp Lệ Hành vội vàng giữ chặt cậu: "Trước tiên đừng xúc động."

Tô giáo chủ sửa sửa ống tay cùng cổ áo, thản nhiên nói: "Được."

Diệp Lệ Hành không hiểu sao tưởng tượng ra một cảnh tượng sấm chớp gió rền, bỗng dưng nhớ tới Tô Thanh Việt nói đến đây giúp hắn đánh người, có chút á khẩu.

Thời điểm Diệp Lệ Hành đi vào biệt thự, quản gia cho rằng chính mình hoa mắt, kinh hỉ nói: "Đại thiếu gia, cậu đã trở về!"

"Ông ấy đâu?" Diệp Lệ Hành cũng không dự đình cùng hắn ôn chuyện nói.

"Cậu hỏi chủ tịch sao? Ngài ấy đang ở thư phòng."

Diệp Lệ Hành mang theo Tô Thanh Việt lập tức lên lầu, trực tiếp vào thư phòng, Tần Vinh Hải đang xem tài liệu không nghĩ tới có người đột nhiên tiến vào, có chút kinh ngạc ngẩng đầu.

"Lệ Hành." Tần Vinh Hải có chút kích động đứng lên, dù sao Diệp Lệ Hành cũng đã thật lâu không chủ động quay trở về nơi này.

Diệp Lệ Hành nhìn về phía hắn, sau đó mắt quét đến tài liện trên mặt bàn Tần Vinh Hải vừa mới xem.

Đó là tư liệu về Tô Thanh Việt, xem ra chỉ ngắn ngủn trong thời gian nửa ngày, vị lão gia tử này cũng đã đem toàn bộ thân thế Tô Thanh Việt tìm hiểu rõ, thậm chí còn phái người giám thị bọn họ.

Diệp Lệ Hành sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn ép buộc chính mình bình tĩnh lại, đôi tay đặt ở bên người từng chút từng chút nắm chặt, đè nén lửa giận sắp phun ra khỏi ngực.

Đồng dạng nhìn thấy còn có Tô Thanh Việt, tuy rằng Tô giáo chủ cũng không để ý lắm đến đoạn quá khứ không có gì quan hệ quá lớn với cậu, nhưng cảm giác bị người khác điều tra tường tận như vậy thật sự khiến người ta bực bội mà.

Tần Vinh Hải đầu tiên vui sướng một trận, ngay sau đó dường như ý thức được điều gì, lấp tức lấy qua một tờ báo lung tung đặt ở trên bàn, che khuất tư liệu về Tô Thanh Việt do thủ hạ vừa mới đưa tới.

Nhưng mà, đây căn bản là giấu đầu lòi đuôi.

Diệp Lệ Hành lấy ra thẻ nhớ ném tới trước mặt ông ta, trong mắt mang theo hàn ý nói không nên lời, "Lần này lại là muốn làm gì?"

Tần Vinh Hải ngồi ở trên ghế, có chút chột dạ nhìn đứa con trai sớm đã trưởng thành trước mắt, nay đã không cần làm con của hắn rồi.

"Ông muốn theo dõi tôi sao? Cho tôi một lời giải thích."

"Không có gì phải giải thích." Tần Vinh Hải ngẩng đầu nhìn nhìn đứa con trai mặt đầy lửa giận, trong mắt hiện lên một tia ảo não, "Cha cũng không nghĩ theo dõi con."

"Tại sao ông lại có thể làm vậy? Đó là nơi duy nhất an bình của mẹ tôi, ông tại sao có thể làm vậy chứ?!" Diệp Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi nói.

"Con nói cái gì, chuyện này thì có quan hệ gì với mẹ của con?" Tần Vinh Hải sai biệt ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

"Tôi là ở nghĩa trang phát hiện hắn ta, ông cảm thấy không quan hệ?" Diệp Lệ Hành quả thực hận thấu người đàn ông trước mắt này. Lúc bà ấy còn sống đã không chịu buông tha, ngay cả khi bà đã chết cũng không cho thanh tịnh sao?

"Mặc kệ con tin hay không, cha không bảo hắn đến nơi đó." Tần Vinh Hải không biết người nọ vẫn luôn theo chân bọn họ theo tới nghĩa trang, tiếp tục nói: "Cha chỉ là... Muốn nhìn con gần đây đang làm gì thôi."

"A... Muốn nhìn tôi một chút?" Diệp Lệ Hành phảng phất như nghe được một câu chuyện cười nhìn hắn, sau đó bỗng nhiên nện một quyền ở trên bàn, có chút khó có thể ức chế chất vấn: "Mười năm trước vì sao ông không tích cực như thế, nếu khi đó ông cũng giống như vậy, Lệ Thần hiện tại sẽ không nằm ở đó rồi."

Tô Thanh Việt duỗi tay kéo bả vai Diệp Lệ Hành, nhìn hắn có chút mất khống chế, Tô giáo chủ nghĩ tới hình ảnh cậu bé chừng bảy tám tuổi trên bia mộ kia, Tần Lệ Thần. Đó là em trai ruột của Diệp Lệ Hành, đứa trẻ mà mẹ của hắn trả giá bằng sinh mệnh để giữ lại.

Tần Vinh Hải nghe được lời nói đó, ánh mắt lập tức ảm đạm, thân thể nhụt chí nản lòng nửa nằm ở trên ghế, nghẹn ngào nói: "Chuyện này, là cha xin lỗi nó."

"Hiện tại nói lời này có ích lợi gì." Diệp Lệ Hành vừa nói vừa lấy ra tờ báo đang che đậy ở trên bàn: "Còn cái này thì sao? Chuyện này là thế nào? Ông đừng nói với tôi lại là vì tốt cho tôi nhỉ."

Tần Vinh Hải môi khẽ nhúc nhích, giải thích không được, tuy rằng hắn chỉ là muốn hiểu biết một chút bạn lữ của con trai là dạng người gì, nhưng mà dưới tình cảnh này, nói cái gì cũng đều là dư thừa.

Tô Thanh Việt vươn tay lẳng lặng mà cầm bàn tay có chút run rẩy của Diệp Lệ Hành, đi lên trước một bước, một bàn tay chống ở trên bàn sách, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

"Tần tiên sinh, Tô mỗ là dạng người gì không nhọc ngài lo lắng, bất quá ngài là người như thế nào tôi đại khái cũng rõ ràng, về sau tất cả mọi chuyện của Diệp Lệ Hành chỉ có quan hệ với tôi, ngài cũng không cần phải lo lắng."

Tần Vinh Hải có chút ngoài ý muốn nhìn thiếu niên trước mắt, từ khi hắn xem toàn bộ tài liệu về cậu xong, trên bất cứ phương diện nào một người như vậy đều không phải là bạn lữ thích hợp nhất với con của hắn. Nhưng mà lúc này thiếu niên toàn thân đều phát ra này một loại khí chất làm người ta co rúm lại, ngay cả hắn ở thương trường oai phong nhiều năm cũng có chút tim đập nhanh.

Diệp Lệ Hành nghe câu tuyên ngôn khiêu khích của cậu, chẳng còn giận dữ nữa, đột nhiên cảm thấy hiện tại cùng ông ta so đo cũng không còn ý nghĩa gì, dù sao người đã chết vĩnh viễn đều sẽ không trở lại.

Tô Thanh Việt lôi kéo Diệp Lệ Hành rời khỏi thư phòng, không hề xem Tần Vinh Hải có phản ứng gì.

Nếu lúc này Diệp Lệ Hành quay đầu lại liền sẽ nhìn thấy vẻ mặt Tần Vinh Hải như gặp quỷ nhìn chằm chằm mặt bàn. Trên mặt bàn bằng gỗ lim trị giá hàng trăm vạn là một dấu tay lõm sâu xuống.

Đó là nơi bàn tay Tô Thanh Việt vừa mới đặt lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi