GIAO DỊCH BẠC TỶ: BÁN THÂN CHO HUYẾT LÃNH


Dưới ánh đèn mờ nhạt đầy hư ảo, đôi mắt hắn hẹp dài đầy xinh đẹp.

Mỹ tửu từng ngụm từng ngụm cứ thế trôi thẳng xuống yếu hầu vừa nóng vừa chát
"Cậu nói cha mẹ tôi dò la tin tức của tôi từ chỗ cậu"
Dịch Chí Hào gật gù, hai chân bắt chéo.

Bộ dáng nhàn hạ của một Dịch công tử phong lưu, trần tục
"Đúng vậy, hay là cậu đến Dịch gia ở tạm vài ngày đi.

Người của bố mẹ cậu tuyệt đối không thể tìm ra"
Ánh mắt đỏ ngầu tựa như loài sói khát dữ, bàn tay cầm ly rượu tăng thêm phần siết chặt
"Bọn họ đã nói gạch tên tôi ra khỏi gia phả, muốn dò la tin tức gì từ tôi chứ"
"Tôi nghĩ chắc là có liên quan đến Nguyệt Ân, cũng phải đường đường là công tử danh giá chỉ vì một cô gái mà từ bỏ tiền đồ.

Ba mẹ cậu tức giận cũng phải"
"Trừ khi ba mẹ tôi chấp nhận cô ấy, còn nếu không tôi sẽ không giống như bốn năm trước để ba mẹ tôi tự ý xoay mòng mòng như vậy đâu"

Dịch Chí Hào cười lớn, để đạt được cả giang sơn như ngày hôm nay.

Huyết gia hay Dịch gia cũng vậy đều nhuốm không ít máu, một cô gái thanh thuần như Nguyệt Ân nếu muốn gây khó dễ thì đơn giản như trở bàn tay
"Nếu như ba mẹ cậu dùng quy tắc ngầm thì lúc đó cậu tính sao.

Không những ép cậu phải vững vàng ngồi lên chiếc ghế chủ tịch còn có thể khiến cô gái của cậu không chốn dung thân"
"Ba mẹ tôi sẽ không như vậy" dừng một lúc hai đầu mày như lưỡi kiếm khẽ chau lại.

Lời nói của hắn như rít qua kẽ môi như thể kìm nén cơn thịnh nộ đang trực chờ bùng phát "Nhưng nếu quả thực là như vậy thì tôi sẽ bóp nát bọn họ"

*cạch*
"Vân Phượng, anh về rồi sao.

Nào, mau đi nghỉ ngơi đi"
Huyết Vân Phượng phớt lờ lời nói của cô, hắn khóa trái cửa phòng, cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài tùy tiện nắm sang một bên từng bước từng bước lại gần cô
"Vân…Vân Phượng, hôm nay không được"
Nguyệt Ân đã quá hiểu rõ hắn, chỉ cần nhìn hành động liền biết hắn muốn làm gì
"Nguyệt Ân, nhưng anh muốn ăn khuya".

Truyện Lịch Sử
"Ăn khuya sao, à được để em đi làm nóng thức ăn"
Cô cười hì hì rón rén muốn bước ra ngoài nhưng khi đi qua hắn Huyết Vân Phượng đã nhanh tay kéo cô vào lòng
"Anh…anh làm gì vậy"
Giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc cùng hương hoắc nam tính phảng phất men say rót vào tay khiến đầu óc cô cũng dần trở nên mụ mị rồi
"Ở với anh lâu như vậy nhưng sao gen ngây ngô nhà em mạnh quá vậy.

Không hiểu lời anh nói hay cố tình không muốn hiểu"
Nguyệt Ân thoáng chốc đỏ bừng mặt, cô nhéo vào tay hắn một cái
"Anh…không đứng đắn.


Nhưng hôm nay em không muốn, mai em còn phải đi làm"
"Nghỉ một hôm thì có làm sao"
"Anh điên à, mau buông em ra.

Đi nghỉ sớm đi"
Huyết Vân Phượng vẫn khư khư ôm chặt cô trong lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Ân đặt giữa hai chân chạm vào vật nam tính nóng hổi "Nhưng thứ này rất muốn giải phóng, nếu em không muốn thì không sao.

Hay là em "động" cho đến khi anh "ra" được không"
Nguyệt Ân trợn trừng mắt, muốn vùng vẫy nhưng đáng tiếc đã vào hang cọp, con mồi lại trong móng vuốt của dã lang, muốn thoát khỏi trừ khi trời sập xuống.

Hắn bế cô lên bàn đọc sách, chiếc áo ngủ lụa mỏng manh có dây trước ngực, hắn chỉ cởi nhẹ một cái hai đỉnh núi tuyết sơn ngạo nghễ trắng ngần hiện ngay trước mắt.

Máu huyết dâng trào không thể kìm nén, Vân Phượng kéo hai dây áo bên vai của Nguyệt Ân tuột xuống.

Cả thân trên phơi bày trước mắt hắn trắng nõn thơm ngậy.

Vân Phượng rúc đầu vào hai khối bánh bao mềm mại, nơi này vô cùng thơm, mùi hương đặc trưng của cô vô cùng dễ chịu khiến hắn càng ngày càng mê đắm càng ngày càng nghiện chết.

Bàn tay cứng cỏi thô ráp xoa xoa tấm lưng trần đằng sau cũng là giữ thăng bằng cho cô
Nguyệt Ân cảm nhận rõ cơ thể đang bị hắn xâm lấn, hai chiếc bánh bao thơm ngậy bị hắn cắn mút, thi thoảng hàm răng còn cạ cạ vào hai đầu n*m khiến cô run rẩy.


Hô hấp cũng không đều đặn mà ngửa cổ ra đằng sau, hai tay áp trụ trên vai hắn cổ gắng đẩy ra tránh cho nam nhân không lao vào quá sâu
"Ưm … ư..aggg….Phượng…đừng hic"
"Bé cưng phóng đáng, tôi mới như vậy em đã bị kích thích đến chịu không nổi.

Thử hỏi nếu gậy th*t lớn của tôi không xoa dịu em thì…đêm nay em khó lòng mà đi ngủ.

Sẽ khó chịu chết mất"
Cô đỏ bừng mặt e thẹn.

Tuy không phải lần đầu tiên cả hai cùng làm chuyện đó nhưng mỗi lần đều là một tư thế khác nhau, Vân Phượng còn đặc biệt dùng lời nói kích thích cô đến cùng cực
"Ưm…ư, đừng"
"Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng.

Không để em đau đớn"
Hắn từ từ tuột chiếc quần đùi của cô, ngay cả chiếc thắt lưng và quần tây của bản thân hắn cũng xem là thứ vướng víu, giải phóng cự v*t khỏi lớp che đậy cuối cùng, nhìn nam c*n trướng to gân guốc trong tay hắn lại có chút không nỡ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi