GIAO DỊCH BẠC TỶ: BÁN THÂN CHO HUYẾT LÃNH


*reng*reng*
"Alo, sao giờ này cô còn còn gọi điện cho tôi nữa vậy.

Tôi đã chấp nhận với cô là sẽ tìm hiểu chuyện này rồi, nhưng cũng cần thời gian chứ"
Dịch Chí Hào bắt máy, giọng nói có chút lười nhác vì bây giờ đang là khuya, anh vốn đã tắt máy mấy lần nhưng đầu dây bên kia to gan cứ gọi liên tục
"Hức hức…Dịch Chí Hào…huhu"
"Nè nè, có chuyện gì vậy.

Đêm hôm khuya khoắt sao không ngủ đi, gọi cho tôi ăn vạ như vậy là sao"
"Nguyệt Ân….Nguyệt Ân mất tích rồi, con bé…tôi không biết con bé đã đi đâu.

Tôi vừa ở bệnh viện của bác Nguyệt về nhà cửa trống trơn gọi điện cho Nguyệt Khanh thì nó nói nó đang chăm sóc cho Tiểu Phong ở bệnh viện, Nguyệt Ân không có ở đó, tôi phải làm sao.

Phải làm sao…hức.

A…"
Tiết Lam Thư vừa nức nở vừa nói, còn chưa kịp nói dứt câu thì tiếng hét của nàng vang lên, giây sau đó là điện thoại đột nhiên ngắt máy.

Dịch Chí Hào như tỉnh ngủ, anh vùng dậy khỏi chăn quần áo cũng không kịp thay lại chỉnh tề
"Báo ca, mau chuẩn bị xe"
"Dạ, khuya rồi ông chủ muốn đi đâu.


Quần áo còn chưa thay nữa"
"Không còn nhiều thời gian đâu.

Nhanh lên"
Báo ca có chút không quen, một người luôn yêu cầu cao về vẻ bề ngoài như Dịch Chí Hào mỗi lần xuất hiện đều khiến người khác phải si mê bây giờ lại bỏ đi cái yêu cầu cao ngất đó vì một lý do không rõ ràng sao
Trên đường cao tốc, Dịch Chí Hào lái xe vượt quá tốc độ, ngay cả đến cả anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại lo lắng và sốt ruột tới như vậy.

Tiết Lam Thư chẳng phải luôn rất phiền phức trong mắt hắn hay sao
"Lam Thư, Lam Thư…"
"Cô đang ở đâu chứ hả, mau trả lời tôi mau"
Báo Ca bước xuống từ cầu thang với vẻ mặt chán nản "Trên này không có, căn nhà này không có ai hết á.

Ông chủ, nhưng sao ông chủ gấp gáp quá vậy.

Từ trước đến giờ ông chủ có bao giờ…"
Lời nói còn chưa dứt Dịch Chí Hào đã gần như điên tiết mà hét lên "Im miệng"
"Cho người, cho người tìm Tiết Lam Thư cho tôi, tôi nghĩ chắc chỉ ở xung quanh đây thôi.

Trong vòng nửa giờ nữa tìm không được tự động đi tự tử hết cho tôi"
"Dạ dạ"
Người đàn ông này thật khó hiểu.

Mới hôm trước còn mặt nặng mày nhẹ đuổi Lam Thư về, bây giờ thì lại nhất quyết tìm người cho bằng được
Hơn mười lăm phút sau, người của Báo ca liền thông báo Tiết Lam Thư say đến bất tỉnh tại công viên gần nhà.

Gánh nặng như được trút xuống, Dịch Chí Hào liền chạy đến công viên gần đó
"Ông chủ, để tôi đưa cô Tiết về.

Khuya rồi ngài cứ về nghỉ ngơi"
"Mấy cậu cứ về hết đi, để cô gái này lại cho tôi"
"Dạ…à vâng"
Nhìn Lam Thư say ngất nằm tại chỗ, hai má phiếm hồng.

Bên cạnh còn có một chai rượu rỗng, nhìn nữ nhân nằm đây ngủ, một chút phòng bị và tự vệ cũng không có, đáy lòng Dịch Chí Hào lại vô cùng mềm mại, cảm giác khó tả dâng lên, trong đầu anh hiện tại bây giờ chỉ là muốn giúp đỡ, muốn che chở cho người con gái đang nằm ở đây
"Nào nào nào, chúng ta mau đi về thôi.

Bây giờ chẳng phải cô nói thời gian này phải tỉnh táo hay sao hả.

Sao lại uống rượu chứ"
"Hic.." Tiết Lam Thư được Dịch Chí Hào đỡ dậy, do không có điểm tựa liền ngã vào lòng anh.


Nấc cục một cái, hai mắt từ từ mở ra đối diện với Dịch Chí Hào đầy mơ màng
"Tại sao anh lại ở đây hả.,hức…"
"Tôi đưa cô về nhà"
Tiết Lam Thư đẩy đẩy anh ra, giọng nói có chút ủy mị và bất lực "Tôi không về, hic…hức.

Bản thân tôi không cha không mẹ, được mẹ Nguyệt cưu mang.

Cứ ngỡ là đứa trẻ bất hạnh nhất trên thế gian.

Nhưng mà…nhưng mà… Nguyệt Ân con bé còn khổ cực hơn tôi gấp trăm lần.

Dịch Chí Hào, chẳng lẽ anh không đọng lòng thương cảm một chút được sao.

Hức hức, con bé mất tích rồi,....có khi nào…có khi nào bạn thân anh làm gì nó không hả"
"Lam Thư"
Lam Thư dụi dụi vào lồng ngực hắn, giọng nói có chút ủy mị không phục
"Tại sao các người lại độc ác như vậy, đuổi cùng giết tận một cô gái.

Hức…bây giờ thì tôi hiểu rồi….hiểu hết rồi.

Phía sau một gia sản kếch xù luôn là tội ác và máu tanh không đếm xuể, đúng là quá máu lạnh"
"Lam Thư, Lam Thư…"
Dịch Chí Hào liền bế nàng dậy, bên đêm thời tiết vô cùng lạnh.

Cô gái này lại cư nhiên mặc một chiếc áo mỏng manh, uống say ngất nằm ngủ ở công viên ngon lành như vậy.

Lam Thư có biết anh đã lo lắng cho mình nhiều như thế nào không

Khoan đã!
Dịch Chí Hào đang lo cho nàng sao, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy.

Không thể nào đâu

"Cậu nói cái gì, Hồng Ái mất tích.

Chẳng phải cô ta nói sẽ về Đại Châu một chuyến sao, sao lại mất tích"
Tên vệ sĩ với gương mặt hốt hoảng nhìn Huyết Vân Phượng đổ mồ hôi lạnh run rẩy báo cáo
"Dạ, đúng vậy.

Nhưng Phương mama ở Đại Châu nói không thấy cô ấy đâu.

Liên lạc cũng không được, tôi check cam thì thấy cô ấy vừa đáp máy bay liền bị một đám người lạ mắt bắt đi mất.

Chúng tôi không thể tra ra được thủ phạm đứng đằng sau"
Huyết Vân Phượng tức giận đạp đổ chiếc bàn bên cạnh "Cái gì? Từ khi nào vệ sĩ Huyết gia trở thành bù nhìn như vậy chứ"
"Dạ, nhưng mà…nhưng mà thế lực này chúng tôi không thể lần ra được.

Làm việc vô cùng kín kẽ, chúng tôi…chúng tôi"
"Không tra ra được thì cũng phải thôi" Giọng nói đầy ngả ngớn của Dịch Chí Hào đứng ngoài cửa nói vọng vào, trên người anh vẫn là bộ đồ ngủ thoải mái, bộ dáng lười nhác này khiến Huyết Vân Phượng có chút không quen mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi