Trong mắt Lãnh Thiên Dục ánh lên tia hứng thú, hắn cũng không muốn giải thích gì thêm, vì vậy liền cất giọng nói trầm thấp: "Cô thông minh như vậy, hẳn là hiểu mục đích thật sự của tôi".
- Đúng vậy, nếu như anh muốn điều tra dấu vết của Niếp Ngân thì có thể lợi dụng Yaelle, nếu như muốn cùng tôi... thì anh chẳng cần phải phí công như vậy. Cho nên mục đích thật sự của anh chính là con chip mà tôi đã lấy! – Thượng Quan Tuyền phân tích đâu ra đấy.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày nói: "Cô cho rằng Niếp Ngân sẽ không vì cô mà xuất hiện sao?"
Sắc mặt Thượng Quan Tuyền dần tối đi, cô né tránh ánh mắt hắn: "Lấy tôi để dụ Niếp Ngân, hành động của anh thật ngu xuẩn".
Lãnh Thiên Dục nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt cô, sắc mặt cũng thay đổi, lạnh lẽo như băng: "Cô rất quan tâm đến anh ta?"
Thượng Quan Tuyền chợt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn, sau đó tức giận nói: "Anh quản nhiều quá rồi đấy".
Chết tiệt thật, người đàn ông này sao lại có thể nhìn thấu lòng cô chứ?
Quả nhiên!
Bàn tay Lãnh Thiên Dục nắm chặt lại, không biết tại sao, khi hắn chứng thực được điểm này, trong lòng cực kì không thoải mái, thậm chí hắn còn muốn giết cô.
- Tốt, vậy tôi muốn xem trong lòng Niếp Ngân cô quan trọng đến mức nào! – Hắn lạnh lùng nói.
- Lãnh Thiên Dục, anh... – Thượng Quan Tuyền lạnh lùng nhìn hắn.
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: "Đúng là tôi rất muốn lấy con chip, nhưng mà, tôi lại càng muốn Niếp Ngân chết hơn. Tôi muốn ở đây chờ Niếp Ngân tới".
Thượng Quan Tuyền bắt ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô không muốn mình giống như những người phụ nữ không hiểu chuyện khác, cãi nhau với hắn mà chẳng có nghĩa lý gì.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, lát sau, ánh mắt sáng lên.
- Lãnh Thiên Dục, tôi bị anh nhốt ở đây cũng là do anh lừa, chẳng qua anh cũng chỉ là ăn may thôi! – Cô cất giọng nói.
Lãnh Thiên Dục không khó để nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng vẫn thuận theo ý cô mà lên tiếng: "Vậy là cô không phục?"
- Tất nhiên rồi! – Thượng Quan Tuyền kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nói –Trừ khi anh có can đảm cùng tôi đánh cược một ván nữa.
- Cô còn muốn cược gì? – Lãnh Thiên Dục hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi, đôi mắt thâm trầm thoáng qua tia chờ đợi.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ: "Đánh cược xem tôi có thể thoát khỏi nơi này trong vòng mười phút không".
Lãnh Thiên Dục nhíu mày, có lòng tốt nhắc nhở: "Cô đang ở tầng mười chín đấy".
- Tôi biết, cho nên tôi mới đánh cược với anh. Thế nào? Dám hay không dám đây? – Cả người Thượng Quan Tuyền toát ra vẻ khiêu chiến, đôi mắt cũng tràn đầy vẻ khiêu khích nhìn Lãnh Thiên Dục.