GIAO DỊCH ĐÁNH CẮP TRÁI TIM CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN

Vì vấn đề của cô nhi viện khá rắc rối, Lãnh Thiên Hi không thể dùng danh nghĩa của bản thân hay bệnh viện để đứng ra bảo đảm, vậy nên chỉ có thể mượn danh tiếng của Lãnh thị. Anh vốn nghĩ mọi chuyện cũng đơn giản, ai ngờ anh cả lại cử Lôi đến.

Đây chính là mấu chốt vấn đề, tại sao lại phải yêu cầu Lôi ra mặt giải quyết chuyện này?

Lãnh Thiên Hi nghĩ mãi không ra!

- Anh Thiên Hi... – Giọng điệu nhẹ nhàng của Bùi Vận Nhi vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ rối loạn của Lãnh Thiên Hi.

- Hai em không sao chứ? – Lãnh Thiên Hi không suy nghĩ nữa, nhẹ giọng hỏi.

Bùi Vận Nhi lắc đầu. di»enddanllequ»ydonn

Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền cũng đã thay đổi, có phần nhu hòa hơn lúc nãy. Cô mở miệng nói: "Vừa rồi Vận Nhi cũng đã nói mọi chuyện cho em biết, rất cám ơn anh đã giúp đỡ cô nhi viện như vậy".

Giọng điệu của cô hết sức chân thành, hàng lông mi dài khẽ chớp dưới ánh mặt trời sáng rọi.

Lãnh Thiên Hi khẽ vỗ nhẹ vào đầu cô mấy cái, giọng nói vui vẻ: "Không được nói cám ơn nữa, nếu không anh giận thật đấy".


Thượng Quan Tuyền khẽ cười, nụ cười xinh đẹp như đóa hoa ban khiến người ta không thể rời mắt.

Bùi Vận Nhi cũng mỉm cười. Nhưng khi nhìn về phía bàn tay của Lãnh Thiên Hi đang vỗ nhẹ đầu Thượng Quan Tuyền, trong mắt cô lướt qua tia đau lòng. d»iendaaanlequy»d»on

- Đúng rồi, anh Thiên Hi, cô nhi viện Mary sẽ không sao thật chứ? – Thượng Quan Tuyền cất giọng hỏi.

Vận Nhi cũng lo lắng nhìn Lãnh Thiên Hi.

- Yên tâm đi, anh sẽ không để cô nhi viện xảy ra chuyện gì đâu, dù sao đây cũng là tâm huyết của hai người, nhất là Vận Nhi, đúng không?

Lãnh Thiên Hi nhìn về phía Bùi Vận Nhi, bên môi nở nụ cười dịu dàng, giọng nói dễ nghe an ủi lòng người.

Vận Nhi cảm thấy ấm áp tự trong lòng, cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên. dien»dan»leq»uydon

Vậy mà Thượng Quan Tuyền ở ngay bên cạnh lại không thấy được sự biến hóa trên nét mặt của Bùi Vận Nhi. Lúc này trong lòng cô chỉ chú ý đến vấn đề của cô nhi viện Mary, cô không thể nhờ Niếp Ngân giúp được. Cô biết, nếu để Niếp Ngân biết cô vẫn hay qua lại cô nhi viện Mary, nhất định cô nhi viện và Vận Nhi sẽ gặp nguy hiểm.

Về điểm này Thượng Quan Tuyền hoàn toàn tin chắc! Là một sát thủ đặc công thì không được phép có bạn bè, càng không cho phép nhớ nhung trong lòng, vì vậy Niếp Ngân mới chọn cô từ cô nhi viện. Mục đích chính là để cô trở thành một người không hề có người thân thích nào trên đời, không kẻ nào có thể uy hiếp đến cô.

Vì nhiệm vụ, Niếp Ngân ra lệnh cho cô phải đi tìm một người đàn ông, phá tấm thân trong trắng của mình; để giữ được bí mật của tổ chức BABY-M, Niếp Ngân cũng không hề tiếc nuối ra lệnh giết chết Yaelle. Vì vậy Thượng Quan Tuyền biết, dù Niếp Ngân luôn coi trọng cô nhưng một khi cô bị nghi ngờ thì Niếp Ngân cũng sẽ không chút thương tiếc mà xuống tay với cô. d»ienda»nlllequydddonnnn

- Anh Thiên Hi, em biết không thể lấy danh nghĩa bệnh viện Ward để đứng ra bảo đảm cho cô nhi viện được, vậy anh lấy danh nghĩa ở đâu? – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng hỏi.

Qua tình cảnh vừa rồi, cô cũng biết vị bác sĩ Thiên Hi này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Anh rốt cuộc là ai?

Gia cảnh của anh chắc chắn không hề đơn giản, nếu không thì đám người mặc áo đen đó sẽ không cung kính gọi anh là "thiếu gia Thiên Hi".

Nhưng dù thế nào, chỉ cần anh giúp đỡ cô nhi viện, cô tuyệt đối biết ơn anh.


Lãnh Thiên Hi thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, trong mắt lóe lên tia tình cảm phức tạp. Trong nháy mắt anh đã hạ quyết tâm... die✲nda»nleq»uydon

- Là công ty của bạn anh, nhưng anh sẽ suy nghĩ đổi sang công ty khác đứng ra đảm bảo.

Đúng, anh muốn thay đổi chủ ý của mình. Anh không hiểu cách làm việc của anh cả lần này. Mặc dù biết anh cả yêu cầu gặp người phụ trách cũng là chuyện bình thường, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác hơi bất an.

Anh cũng không nhất định phải dùng danh tiếng của Lãnh thị, còn có Hoàng Phủ, Lăng thị và Cung thị nữa. Chỉ cần anh mở miệng thì Hoàng Phủ Ngạn Tước, Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường chắc chắn sẽ giúp anh, về điểm này anh rất tự tin.

Mà bọn họ nhất định sẽ không giống anh cả, đưa ra lời đề nghị kì quái ấy.

Quan trọng hơn là, rốt cuộc thì thân phận thật sự của Thượng Quan Tuyền là gì?

Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi nghe Lãnh Thiên Hi nói như vậy, hai người quay sang nhìn nhau một chút. Sau đó Thượng Quan Tuyền mở miệng hỏi: "Anh Thiên Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi em nghe thấy hình như đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, nếu đi tìm công ty khác liệu có ảnh hưởng đến anh không?" die✲nda✲nlequ»ydddon

Lãnh Thiên Hi hết sức khâm phục khả năng quan sát nhạy bén của Thượng Quan Tuyền. Sau đó anh ôn hòa cười một tiếng: "Không đâu, làm sao mà ảnh hưởng đến anh được! Cô bé ngốc, không biết thì đừng đoán mò".

Tuy nghe anh nói vậy nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn nhạy bén phát hiện ánh mắt khác lạ của Lãnh Thiên Hi, cô không khỏi nghi ngờ...

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi lại: "Anh Thiên Hi, em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho em biết được không?"


Lãnh Thiên Hi giật mình nhìn thẳng vào Thượng Quan Tuyền, khả năng quan sát của cô gái này thật lợi hại.

Anh vốn định giấu diếm thêm, nhưng suy nghĩ lại thấy không cần thiết lắm. Vì vậy Lãnh Thiên Hi thở dài một hơi nói: "Thật ra bên ấy muốn trực tiếp gặp em, anh cảm thấy không ổn lắm, cho nên...". di»e✲nda✲nleq»uydon

- Bạn của anh sao lại muốn gặp Tiểu Tuyền? – Bùi Vận Nhi ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi Lãnh Thiên Hi.

Thượng Quan Tuyền cũng ngẩn người, trong đầu như đang suy nghĩ. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô khẽ cười: "Thật ra điều này cũng hợp lý thôi, em cũng là người phụ trách cô nhi viện nên có thể hiểu được".

- Ý của em là... muốn đi gặp anh ấy? – Ánh mắt dò xét của Lãnh Thiên Hi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền có chút giật mình.

- Đúng thế! – Thượng Quan Tuyền gật đầu – Anh Thiên Hi, em muốn giải quyết nhanh chóng chuyện của cô nhi viện, càng để lâu càng rắc rối. die✲nda»nlequydo»n

Thượng Quan Tuyền biết thời gian mình ở lại cô nhi viện cũng không nhiều, nếu lại nhận được nhiệm vụ mới, cô không thể chú ý đến cô nhi viện được nữa. Vì vậy, cô không thể suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp gặp đối phương là được, cũng không có gì phải quá lo lắng.

Nguyện vọng duy nhất của cô chính là... giữ được cô nhi viện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi