Trái tim Thượng Quan Tuyền đập rộn ràng, đôi mắt trong như nước cũng vì câu nói của Niếp Ngân mà tràn đầy vẻ khiếp sợ...
- Chủ thượng, anh... – Giọng nói của cô hơi run run.
Niếp Ngân không hề chớp mắt nhìn cô, tựa như đang thưởng thức vật báu, bàn tay khẽ vuốt ve gò má cô.
Lông mi của cô rất dài, hàng lông mi đẹp như cánh bướm khẽ run rẩy...
Từ trên người cô tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, quanh quẩn bên chóp mũi anh ta, mùi hương không hề giống với mùi nước hoa của những cô gái khác. Mùi hương tự nhiên này dần kích thích Niếp Ngân, ánh mắt anh ta nhìn cô dần thay đổi... chìm xuống, vẻ mặt trầm lại.
Tuyền của anh ta đã trưởng thành rồi, không phải sao? Trước mặt anh ta không còn là cô bé tám tuổi nữa mà là một cô gái mười tám tuổi tràn đầy hấp dẫn, là cô gái anh ta yêu thương như báu vật, cất giữ sâu trong lòng mình.
Anh ta vốn cho rằng mình có thể chịu đựng, có thể chờ đợi, nhưng Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi xuất hiện làm trong lòng anh ta dâng lên hồi chuông cảnh tỉnh. Dù anh ta không thể cho cô tình yêu của mình, không thể cho cô một cuộc sống bình thường, nhưng anh ta có thể mang lại cho cô sự vui vẻ. Tóm lại, anh ta muốn ích kỷ giữ cô ở lại bên mình, cả đời này!
- Tuyền, tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Tôi đã khiến tuổi thơ của em không được trọn vẹn, mất đi sự vui vẻ hồn nhiên! – Thanh âm của Niếp Ngân rất trầm thấp, lại làm lòng người say đắm.
Thượng Quan Tuyền lắc đầu. Đúng, vì Niếp Ngân, cô đã mất đi tuổi thơ ấu vui vẻ, nhưng nhiều năm qua cô chưa từng oán trách, vì Niếp Ngân vẫn luôn ở bên cô. dienn⊹ndannnleq✩uydon⊹nn
Cảm giác sâu tận đáy lòng dần dâng lên, phá vỡ hàng rào ẩn nhẫn chịu đựng mà Niếp Ngân đã vất vả gây dựng trong nhiều năm qua. Anh ta không nói gì nữa, cúi người xuống...
- Tuyền, người phụ nữ trong lòng tôi! – Môi anh ta càng sát lại gần cô, chỉ còn lại một cm nữa.
Hơi thở nóng bỏng mờ ám mơn trớn lên môi cô, lúc gần lúc xa...
Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp phản ứng, đôi môi dịu dàng ấm áp của anh ta đã đặt lên môi cô.
Thượng Quan Tuyền khẽ run, ngay sau đó Niếp Ngân càng siết chặt cánh tay lại, nụ hôn dịu dàng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn...
Mùi thơm trên người cô khiến anh ta không thể kìm chế được nữa, mà sự dịu dàng khác thường của cô cũng khiến anh ta không thể tự chủ thêm.
- Ngân...
Hô hấp Thượng Quan Tuyền trở nên rối loạn, cô khó khăn ngẩng đầu, nhân cơ hội đó, đôi môi của Niếp Ngân trượt xuống, hôn lên cổ cô...
Cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô run rẩy nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài và mỏng như cánh bướm khẽ lay động trong gió.
Đôi mắt Niếp Ngân càng thêm thâm trầm, anh ta đã đánh giá quá thấp sự ảnh hưởng của cô gái này...
Anh ta quyết định không nhẫn nhịn nữa, Tuyền là của anh ta, từ trước đến nay vẫn vậy, không phải sao?
Nghĩ tới đây, bàn tay anh ta lướt xuống, không cần tốn quá nhiều sức lực đã bế Thượng Quan Tuyền lên, cửa phòng nghỉ chậm rãi được mở ra...
Căn phòng cũng giống như chủ nhân, rất tao nhã và khí khái, lại thêm sự dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt anh ta càng khiến bầu không khí trở nên mờ ám khác thường. die⊹nnndan⊹nnleq✩uydonnn
- Ngân... Em...
Khi cơ thể Thượng Quan Tuyền tiếp xúc với chiếc giường êm ái, cô đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Niếp Ngân, càng thêm căng thẳng lên tiếng.
Anh muốn làm gì?
Tại sao hôm nay Niếp Ngân lại kì quái như vậy?
Nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Niếp Ngân, trong nháy mắt cô đã hiểu ý đồ của anh.
Dáng người cao lớn của Niếp Ngân dần bao phủ lấy Thượng Quan Tuyền, hoàn toàn vây lấy cô ở dưới thân. Sau đó anh ta lưu luyến hôn lên tóc cô, má cô, đôi môi đỏ mọng mê người của cô...
- Tuyền, trong lòng em có tôi hay không? – Ngón tay thon dài của Niếp Ngân chạm vào môi cô, ánh mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình khẽ rung động. Sau đó cô đưa hai cánh tay ôm lấy cổ anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực anh ta, hô hấp cũng tràn đầy hơi thở của đàn ông. Cô gật đầu!
Anh ta cảm thấy hết sức thỏa mãn, giống như đã tìm được viên ngọc tuyệt nhất trên thế gian này: "Tuyền, anh cũng thích em..."
- Cái gì? – Thượng Quan Tuyền cho rằng mình nghe nhầm, cô chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như làn nước kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh cũng thích cô? Chẳng lẽ trong lòng anh luôn có cô sao?
Niếp Ngân thu hết vẻ mặt kinh ngạc của cô vào trong mắt, đôi môi mỏng cong lên. Anh ta không nói gì nữa, chỉ dùng hành động để biểu đạt tấm lòng của mình.
Anh ta cảm thấy rất ấm áp.
Lúc này, anh ta... rất muốn có được cô.
Ý nghĩ như vậy khiến dưới bụng anh ta nhanh chóng dâng lên một luồng nhiệt nóng. Anh ta nhìn cô, đôi mắt đen đầy lửa tình, tựa như muốn đem cô cắn nuốt vào bụng... dien⊹nndannnleq✩uydonnn
- Tuyền, trở thành người của anh, được không? – Thanh âm khàn khàn mà hấp dẫn lại hết sức dịu dàng. Anh ta nhìn cô đầy lưu luyến, ánh mắt như không muốn cô cự tuyệt.
Anh đang nói gì? Trở thành người của anh gì cơ?
Chẳng lẽ anh muốn...
Niếp Ngân lại cúi người xuống, bàn tay lướt khắp người Thượng Quan Tuyền. Anh ta biết Thượng Quan Tuyền cũng thích mình, vì vậy anh ta không muốn mạo hiểm nữa, càng không muốn đem người mình yêu mến dâng cho Lãnh Thiên Dục.
Vậy mà lúc này Thượng Quan Tuyền lại càng căng thẳng, cô cảm thấy cả người chợt lạnh lẽo, trong đầu lập tức hiện ra câu nói của Lãnh Thiên Dục...
"Hình như cô đã quên, cô đã là người phụ nữ của tôi".
- A... – Thượng Quan Tuyền đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, sau đó ra sức đẩy Niếp Ngân ra.
- Tuyền, em... sao thế? – Đáy mắt Niếp Ngân thoáng qua tia kinh ngạc. Ngay sau đó, anh ta giơ tay định đặt lên mặt cô...
- Không, không muốn... – Bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền túm chặt lấy quần áo, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hoàng, sau đó cô lập tức chạy xuống giường.
- Tuyền... – Trong lòng Niếp Ngân dâng lên dự cảm xấu.
- Thật xin lỗi, xin lỗi, em... – Đôi mắt Thượng Quan Tuyền ngấn nước, lời nói ấp úng không mạch lạc – Em... không biết... xin lỗi...
Thượng Quan Tuyền chạy vọt ra khỏi phòng nghỉ của Niếp Ngân.
Cô đóng sầm cánh cửa lại, chỉ để lại đôi mắt đầy đau đớn của Niếp Ngân ở bên trong.