GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



“Vậy anh phải cẩn thận.”
Thương Trăn rũ mi mắt, “Tò mò về đàn bà là một chuyện rất nguy hiểm, tôi chân thành báo trước với anh, nếu anh thích tôi chắc chắn sẽ không phải một trải nghiệm vui vẻ gì.”
Phong Hành Diễm nghe vậy, không nhịn được cười khinh, “Cô đối với chính mình rất tự tin hả ? Yên tâm đi, mười mấy năm tôi còn không thích cô, về sau càng không thể!”
Thương Trăn nghe vậy, còn gật gật đầu đồng ý theo, giọng nói trầm thấp.
“Anh nói không sai…… Đừng nói hơn mười mấy năm…… Có cho anh thêm mười mấy năm, anh cũng sẽ không yêu tôi, vừa rồi chỉ nói giỡn thôi, yên tâm tôi tự biết mình.”
Không hiểu sao, Phong Hành Diễm lại có thể nếm được chua xót trong nụ cười của Thương Trăn, trong lòng anh đau nhói, loại cảm giác này đến rất nhanh khiến cho anh sinh ra khó chịu với câu nói trước đấy của mình!
Thương Trăn lại mở mắt ra.
Nếu Phong Hành Diễm Đã có thành ý như thế, cô đang yêu thế, tại sao không lợi dụng cơ hội đó? Cho nên cô đột nhiên nói.
“Muốn đền bù cho tôi, không cần thiết, nhưng tôi thấy chúng ta có thể làm một giao dịch.”
Phong Hành Diễm thu hồi suy nghĩ lộn xộn lại, trầm giọng hỏi, “Giao dịch gì?”
Thương Trăn nói, “ Tôi biết anh vẫn luôn muốn tiến vào ngành dược phẩm quân đội, nhưng trong tay lại không có phương thuốc cùng nhân tài có thể tuyệt đối chèn ép đối thủ.

Nhưng tôi có thể làm được! Chúng ta thoả thuận, trong ba năm, tôi giúp công ty dược của anh mở rộng thị trường ra toàn cầu, giá trị chục tỷ, còn anh chỉ cần giúp tôi làm một chuyện ”
Lời nói của cô nghe quá xa vời, Phong Hành Diễm vừa định cười nhạo cô, nhưng ánh mắt nghiêm túc của Thương Trăn lại khiến anh khó thở.
“Cô muốn tôi làm gì?” Phong Hành Diễm vô thức hỏi.

Thương Trăn nhếch môi cười, trong gió đêm lại có có loại phóng đãng.
“Tôi muốn làm con gái nuôi của nhà họ Phong hàng thật giá thật có thực quyền, anh giúp tôi ba năm, tôi dùng chục tỉ để trao đổi! Giao dịch này, anh có làm hay không?”
Nếu hiện tại đứng trước mặt Phong Hành Diễm là bất kỳ ai khác, Phong Hành Diễm sẽ không đứng đây nghe họ nói bậy nói bạ.
Nhưng đây là Thương Trăn…… khiến anh không khỏi băn khoăn cô sẽ đưa ra đề nghị gì cho dù đề nghị này không khả thi.
“Chục tỉ không phải nói kiếm là kiếm được, dựa vào cái gì mà tôi tin cô có thể làm được?”
Phong Hành Diễm ánh mắt trở nên sắc bén, nếu Thương Trăn không cần yêu cầu đền bù mà chỉ muốn giao dịch vậy anh sẽ làm theo giao dịch.

Anh đảo mắt nhìn Thương Trăn, dù sao thì giá trị con nuôi của nhà họ Phong cũng cũng đáng cả chục tỉ.
Thương Trăn siết chặt nắm tay, đi từng bước đến gần anh.
“Dựa vào nhà họ Thương chúng tôi chín đời đều là ngự y trong triều đình.”
“Dựa vào tôi đã kế thừa mọi tinh hoa của gia tộc, sở hữu tuyệt học đã thất truyền!”
Cô nói xong đã lao đến trước mặt Phong Hành Diễm, lúc này bọn họ cách nhau rất gần.
Thương Trăn ngửa đầu, sợi tóc ướt áp uốn lượn dán trên mặt cô tạo thành một vẻ đẹp điên cuồng.
“…… Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh thấy.”
Nói xong, vẻ mặt cô chợt nghiêm túc, kim châm bạc chuẩn bị sẵn trong tay đột nhiên đâm vào ngực Phong Hành Diễm với tốc độ tia chớp!

Phong Hành Diễm lui một bước về sau, kinh ngạc ôm ngực nhìn cô! Nhưng giây tiếp theo, lồng ngực bùng lên từng luồng nóng như lửa, anh liên tục sờ sờ mấy lần nhưng lại không tìm thấy châm bạc mà Thương Trăn đâm vào!
“Cô làm gì đấy?!”
Thương Trăn bước chân lảo đảo, cười lớn, “Yên tâm, đây là châm tâm mạch, sau một tháng sẽ tự bị đẩy ra khỏi cơ thể, nhưng trong một tháng này anh đều có thể …… Tinh thần phấn chấn…… Tai thính mắt tinh……”
Cô còn chưa nói hết lời, lại đột nhiên ngã xuống dưới đất! Cơ thể cô đã mệt mỏi đến cực hạn, lại còn phải dùng châm pháp có độ khó cao, đã tiêu hao sinh khí trong cơ thể cô nhanh chóng.
Phong Hành Diễm giật mình hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cô, “Cô làm sao vậy?!”
Thương Trăn vô lực dựa vào lồng ngực anh, trên người anh có hương vị như ánh nắng mặt trời, chỉ có ở khoảng cách gần như vậy mới có thể ngửi được……
Cô ngửa đầu nhìn anh, hô hấp không ổn định, nhưng tay lại nắm chặt lấy cổ áo anh, rất chặt! Giống như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng.
“…… Tôi rất lợi hại, tôi thật sự có thể làm được…… Phong Hành Diễm, anh hãy tin tưởng ta đi! Hãy tin tôi một lần……”
Giọng nói của cô rất lạnh, rõ ràng đang cố gắng tranh thủ thuyết phục anh, nhưng khi truyền vào tai Phong Hành Diễm, giọng nói của cô lại giống như đang khóc, đang gào thét cái gì.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu xuống.
“Được, tôi đáp ứng cô.”
Thương Trăn nghe thấy, trong lòng vui sướng! Cô không ngờ Phong Hành Diễm lại đồng ý dễ dàng như vậy, khóe miệng cô cong lên, rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.
Phong Hành Diễm thấy toàn thân cô rất lạnh, còn ngất xỉu, anh vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới khám bệnh cho cô, bác sĩ gia đình của Phong Hành Diễm là một người đã sáu mươi tuổi, tên là Nghiêm Hứa , rất có năng lực, ông ta chỉ thoáng kiểm tra một chút đã đưa ra kết luận.
“Mệt nhọc quá mức, mất sức nên bị ngất, ít nhất cũng ba mươi tiếng đồng hồ rồi cô ấy không ngủ.”

Phong Hành Diễm gật gật đầu, sau đó cởi bỏ từng cúc áo sơmi của mình.
“Còn nữa, ông giúp tôi kiểm tra xem, vữa nãy cô ta đâm một kim châm bạc vào ngực tôi.”
Ngón tay thon dài của anh chỉ vào điểm đỏ trước ngực, biểu tình khó nói, bởi vì từ khi Thương Trăn đâm cây kim châm vào ngực, anh liền có cảm giác tinh thần phấn chấn, tất cả mệt mỏi ngày hôm nay đều biến mất, nhưng mà anh cũng không chắc chắn đây là công hiệu từ cây kim châm kia của Thương Trăn.
Ông Nghiêm vốn dĩ chỉ định nhìn khám, nhưng sau khi nhìn lên vị trí điểm đỏ thì lại không rời mắt được!
“Cậu vừa mới nói……Chỗ này bị một cây kim châm đâm vào?”
Phong Hành Diễm gật đầu, nhíu nhíu mày, “Có vấn đề ư?”
Ông Nghiêm tới gần nhìn kỹ, cuối cùng khen tấm tắc, “Thật đúng là kỳ lạ, Châm Toả Khí này đã thất truyền từ lâu, nghe nói loại châm pháp này có thể giúp khoá chặt sinh khí, có tác dụng bảo vệ tâm mạch, dường như khi một người đang gần chết, dùng châm pháp này có thể kéo dài sự sống.
Thật lợi hại, tôi cho rằng thuật châm cứu đã suy yếu, cô bé này lại có thuật châm cứu cao thâm như vậy…… Cậu không cần lo lắng, kim châm này ngày mai sẽ tự bị đẩy ra, nhưng mà, vì sao cô gái này lại dùng Khí Khoá Châm với cậu?”
Phong Hành Diễm nhíu nhíu mày, bởi vì trước đó Thương Trăn nói không phải Khóa Khí Châm gì đó, mà là Tâm Mạch Châm, cho nên hắn không có trả lời nghi vấn của ông Nghiêm, mà hỏi ngược lại, “Thế còn Tâm Mạch Châm là cái gì? Ông Nghiêm có biết không?”
Ông già sửng sốt, không nghĩ tới Phong Hành Diễm còn biết cả Tâm Mạch Châm.
Ông híp mắt nghĩ nghĩ rồi mới chậm rãi nói, “Tâm Mạch Châm thực chất là cảnh giới cao cấp nhất của Khoá Khí Châm! Tâm Mạch Châm, nghe nói là người dung kim châm sẽ dùng Khí Khoá của mình đưa vào huyệt đạo người được châm! Sau một tháng kim châm xuyên vào cơ thể, người đó dù có bị thương nặng gần chết, vẫn có thể giữ được một mạng, lại còn giúp cho người đó tăng cường huyết khí, khiến cho tinh thần thoải mái.
Nhưng mà châm pháp này chỉ có trong sách cổ, không biết có thật hay không, rốt cuộc trên đời này, ai có cái gọi là chân khí chứ?”
“Không phải.” Phong Hành Diễm khẽ nâng cằm nhìn Thương Trăn chằm chằm, “Tôi chỉ cảm thấy lạ, cô nắm nhiều nhược điểm như vậy, tại sao bây giờ mới nói.

Hôm qua cũng vậy cô nói cô nghe được chuyện của hai tên giết người, những lời này đều là nói dối, Thương Trăn, rốt cuộc cô còn che giấu cái gì?”
Thương Trăn mím môi, do cô quá nóng vội muốn vạch trần Nhạc Mộng Như, không ngờ rằng sẽ khiến cho Phong Hành Diễm nghi ngờ.
“Anh chỉ cần đáp ứng, còn lại, anh hỏi nhiều để làm gì?”

Phong Hành Diễm thấy cô không hợp tác.

Cười nhạo nói, “Còn cái thái độ này…… Rõ ràng trước khi xảy ra chuyện tối hôm qua Ánh mắt cô nhìn tôi đều là sự ái mộ vậy mà hôm nay khi cô nhìn tôi chỉ có…… Bài xích?”
Anh thừa nhận tối qua anh có hơi quá đáng.

Nhưng cũng không đến nỗi khiến cô quên sạch tình yêu đi chứ?
Anh ta thật sắc bén!
Thương Trăn nắm chặt áo khoác, cúi đầu.
“Anh thắc mắc nhiều quá, Phong thiếu gia, Hoặc là anh thu xếp cho tôi một phòng, hoặc là đưa tôi vào thành phố tôi, rất mệt.”
Phong Hành Diễm cô chằm chằm, nghe cô nói mệt liền không níu kéo cô nữa, chỉ nói, “Tôi sẽ kiểm tra điều cô nói, nhưng tôi vừa nói cô có thể yêu cầu tôi một việc, cô vẫn chưa trả lời.”
Thương Trăn thấp giọng cười……
Tiếng cười là nỗi đau cùng sầu bi không nói nên lời, nhưng lắng nghe kỹ lại phảng phất nỗi cô đơn .
“Tôi muốn làm vợ anh……”
Phong Hành Diễm cả kinh!
“Hay là anh muốn nghe tôi yêu cầu như vậy?” Thương Trăn cười như không cười nhìn anh, ngạc nhiên hỏi, “Yêu cầu của tôi trở nên quan trọng như vậy khi nào vậy? Chẳng lẽ tôi không bám dính anh, anh lại cảm thấy hứng thú với tôi?”
Phong Hành Diễm nghe vậy, cười nhạt một tiếng, làm bộ như quan tâm nói, “……Phải thì sao? Hiện tại tính cách cô lại thú vị hơn trước kia nhiều.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi