GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



Thương Trăn cũng không suy nghĩ kỹ vì sao anh lại thất thường, chỉ khoanh tay trước ngực nói.

“Bí mật, đợt hàng đêm mai có liên quan tới người của nhà Tư Không, tôi khuyên anh dẫn theo nhiều nhân lực một chút.


Cô vừa nói, vừa nở một nụ cười mờ ám.

Tư Không Cẩn à Tư Không Cẩn, nếu như anh sợ nhất là bị lưu lại tiền án, vậy tôi phải tặng anh một món quà lớn.

Không ngờ rằng cô như vậy lại một lần nữa làm cho trái tim Lâm Văn Phong đập rộn ràng, anh rầu rĩ nghĩ, rõ ràng anh ghét nhất là đàn bà có tâm cơ khó lường, mà củaThương Trăn trong suy nghĩ của anh có hình tượng gần như giống hệt như vậy, nhưng mà vì sao anh vẫn muốn đến gần cô, không có cách nào từ chối cô chứ? Rốt cuộc cô đã cho anh ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi?!
Thời điểm Thương Trăn bị ném xuống xe cô còn chẳng hiểu tại sao, rõ ràng vừa nãy vẫn tốt, nhưng khi trở về, xe vừa vào đến trong thành phố, Lâm Văn Phong liền lấy cớ có việc phải đi rồi để cô lại bên ven đường.

Nhưng mà Thương Trăn cũng không suy nghĩ nhiều, cô tìm trung tâm cho thuê và thuê được căn hộ một phòng ngủ, sau đó cô lại đi mua một ít quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt cần thiết, trời gần tối cô mới về nhà họ Thương.

Về đến nhà, cô nhìn thấy Thương Bách Tề đã ngồi trước bàn ăn.

Đối với Thương Bách Tề, Thương Trăn có cảm giác vô cùng phức tạp, ông bất công, nhưng cũng là cha ruột cô.

“Còn biết đường về à?!” Lâm Tuyết Hàm một bụng đầy lửa giận!

Buổi chiều bà cùng Lê Kính Dân vội vàng chạy tới lại tay không đi về, lúc đó mới biết Thương Trăn đang chơi bọn họ!
Thương Trăn không để ý tới bà ta, cô kéo ghế rồi ngồi xuống bàn ăn, bưng bát lên bắt đầu ăn cơm, nhưng ba người này lại nhìn cô không nhúc nhích.

“Nhìn con làm cái gì? Mọi người không đói bụng ư?”
Thương Bách Tề nhíu nhíu mày, con gái lớn của ông bây giờ đang có vấn đề về tinh thần, nhưng cũng không thể mặc kệ nó, cho nên ông nói.

“Trăn Trăn, ba biết bây giờ con hoàn cảnh đặc biệt, giấu bệnh sợ thầy thuốc, sao con có thể đùa bỡn bác sĩ Lê thế hả?” Thương Trăn cúi đầu ăn cơm không nói gì, bộ dáng không để ý tới ai này lại rất giống với cô trước đây.

Lâm Tuyết Hàm hiện tại càng nhìn Thương Trăn càng nhìn thấy được ác tính, nhưng chuyện hôm nay không thể cứ quên đi như thế vậy!
Bà ta mệnh lệnh, “Mẹ đã hẹn bác sĩ Lê tới đây vào mỗi buổi chiều, mẹ biết con thích đi ra ngoài chơi, nhưng mà ba giờ chiều con phải ở nhà!”
Chiếc tay đang cầm đũa của Thương Trăn siết chặt lại, bỗng nhiên cười mờ ám, đôi mắt long lanh của cô nhìn về phía Lâm Tuyết Hàm, ánh sáng đó vẫn luôn khiến trong lòng đối phương cảm thấy lạnh buốt.

“Được, chỉ cần các mọi người đáp ứng con một chuyện, con sẽ đồng ý hợp tác chữa bệnh.


Thương Bách Tề thấy Thương Trăn chịu hợp tác, trong lòng mừng khôn xiết.

“Con nói đi!” “Ba, dì Phong nói thân thân thể bà không được khỏe, thấy con hiểu chút y thuật cho nên gọi con đến nhà họ Phong ở vài ngày, chủ yếu là để chăm sóc bà.



Câu nói của Thương Trăn khiến những người ở đây có vẻ mặt khác nhau.

Lâm Tuyết Hàm có chút khẩn trương hỏi, “Con lại định không về nhà? Con muốn ở đó bao lâu?”
Nếu như lâu quá, làm sao bà ta quay phim được hình ảnh Thương Trăn tắm chứ?
Thương Trăn cười , “Không lâu lắm, bảy ngày là được rồi.


Lâm Tuyết Hàm thở phào nhẹ nhõm, bà ta nghĩ thầm, bảy ngày thì bảy ngày, chờ đến khi cô về, làm lại chuyện theo kế hoạch cũng không muộn.

Nhưng mà bà ta nói, “Con đi buổi tối cũng được, nhưng mà buổi chiều phải ở đây, dù sao thì bác sĩ Lê cũng rất khó hẹn.


Thương Bách Tề vừa nghe thấy thế, vội vàng nói theo.

“Vậy mỗi buổi chiều con để bác sĩ Lê tới khám, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, tin là nhà họ Phong bên đó sẽ hiểu.


Thương Trăn nghĩ đến chuyện đêm mai, gật gật đầu, “Được, vậy bắt đầu từ ngày mai.



Lâm Tuyết Hàm cùng Thương Bách Tề đều nhẹ nhàng thở ra, Thương Trăn ôn hòa hiếm có làm cho bọn họ không dám thêm thêm cái gì kích thích nữa.

Chỉ có Thương Thanh Thanh nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt bên miệng của Thương Trăn, cô ta cảm giác sởn gai ốc.

Nhưng rồi cô ta lại nghĩ, đợi đến khi Lê Kính Dân xong việc, Thương Trăn sẽ không ngóc đầu lên được, đến lúc đó nhà chỉ có một mình cô ta là con gái nhà họ Thương!
Thương Trăn rũ mắt ăn cơm, bọn họ đang suy tính cái gì, cô không cần nghĩ cũng đều có thể đoán được.

Lâm Tuyết Hàm muốn hoãn lại kế hoạch, một tuần sau sẽ đánh thuốc mê rồi chụp hình khỏa thân của cô, nhưng mà… cô lại chuẩn bị trong vòng một tuần sẽ giải quyết xong Lê Kính Dân!
Thương Trăn một bên ăn cơm, một bên lạnh lùng chế giễu suy nghĩ, một tên cặn bã như vậy, xử theo cách gì sẽ kích thích hơn đây?
Đêm hôm sau, đêm đen gió lớn.

Thương Trăn ra khỏi nhà họ Phong, đi thẳng đến bến hải cảng!
Nhà họ Tư Không muốn hoàn toàn tẩy trắng nên từ bỏ không ít mảng kinh doanh bất hợp pháp, nhưng mà mảng súng ống đạn dược này, tạm thời không thể buông tay.

Mà tối nay có một đợt hàng lớn, Tư Không Cẩn nhất định sẽ đích thân đến.

Vừa nghĩ đến đến thời khắc mấu chốt Lâm Văn Phong đột nhiên lao tới vây phá, cô liền hưng phấn, đến lúc đó, sắc mặt Tư Không Cẩn nhất định sẽ rất đặc sắc, sao cô có thể bỏ lỡ?
Vì Thương Trăn thường xuyên luyện khí công nên tay chân vô cùng linh hoạt, cùng với thị giác và thính giác hơn người, cô nương theo bóng đêm nhẹ nhàng lẻn vào bên trong hải cảng đang trong giờ giới nghiêm, chờ đợi thời cơ.

Lúc này, có một con thuyền từ xa tiến đến.


Đến rồi!
Sở dĩ Thương Trăn biết chuyện này, chính là đêm nay ở kiếp trước, chỗ này đã xảy ra một trận đấu súng ác liệt, cảnh sát điều tra rất lâu sau đó mới biết được là có hai nhóm người bắn nhau vì số lượng lớn súng ống đạn dược, sau đó cô lại nghe được trong đó có một nhóm người là người của nhà họ Tư Không, nhưng bởi vì không có chứng cứ, cho nên chỉ tính là giả thiết.

Vì thế đêm nay, cô sẽ cho Tư Không Cẩn bị bắt cả người lẫn tang chứng!
Thuyền vừa đến, mọi người vội vàng di chuyển hàng hóa, lúc này, đột nhiên có mấy chiếc xe vận tải lớn xông mạnh vào bến cảng, gây ồn ào.

Thương Trăn nấp ở những dãy kệ xếp hàng hóa, nhìn những chiếc xe đó xông vào trong, sau đó không nhiều lời bắt đầu một trận đấu súng với nhau, tiếng súng tiếng đạn tiếng chém giết chân thật diễn ra trước mắt cô, tiếng súng dày đặc, làm cho Thương Trăn lần đầu tiên được mở mang kiến thức trong cảnh tượng như vậy, có một loại cảm giác hưng phấn khó tả! Cô đang chờ Lâm Văn Phong tới, theo như cô biết, ban ngày Lâm Văn Phong đã điều người, lúc này tới đây, vừa đúng lúc có thể bắt cả người lẫn tang chứng!
Giữa tiếng súng, Thương Trăn thấy không ít người xuất hiện từ chỗ tối, sau đó hung hăng phản công!
Nhóm người mới tới không ngờ rằng Tư Không Cẩn đã sớm có chuẩn bị, tâm hoảng ý loạn, nhưng lúc này muốn chạy đã không còn kịp nữa rồi……
Cục diện trận đấu vừa mới ban đầu nghiêng về một phía, Tư Không Cẩn đứng một bên lạnh nhạt nhìn, anh ta biết đêm nay có người muốn động thủ, anh ta cố ý ôm cây đợi thỏ, thuận tay thanh toán nhóm người này.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch, nhưng lúc này, tiếng còi cảnh sát đột nhiên vây quanh nơi này!
Tiếng cánh quạt ầm vang, hai chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời đang bay tới, ánh đèn pha rọi tới làm nhóm người vốn đang đập nhau túi bụi chợt kinh hoảng, trên trực thăng truyền đến tiếng nói cứng rắn lạnh lẽo kêu gọi đầu hàng, vang vọng khắp bến cảng! “Các người đã bị bao vây! Các người đã bị bao vây! Bỏ vũ khí xuống! Bỏ vũ khí xuống!”
Bọn họ bị bao vây? Không thể nào! Bọn họ hành động tuyệt đối không để lộ tin tức, những cảnh sát này là từ đâu tới?
Tư Không Cẩn vốn đang xem đùa bỡn đột nhiên thay đổi sắc mặt, tại hiện trường mọi người bỏ chạy tứ phía, bọn họ biết rất rõ hậu quả nếu bị bắt được!
Trong lúc rối loạn có người lôi kéo Tư Không Cẩn lui về phía sau!
“Cậu Cẩn, đi bên này!”
Trong lòng Tư Không Cẩn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, vội vàng đi theo hắn, đã thấy mọi lối ra của bến cảng rộng lớn đều đã bị xe cảnh sát chặn lại!
Rõ ràng tất cả thứ này đều được lên kế hoạc từ trước!
Tư Không Cẩn thái độ nghiêm nghị, một bên anh ta truyền tin tức cho người nào đó, một bên căm giận nói, “Trong chúng ta có nội gián!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi