GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



Hắn ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Thương Trăn một cái, sắc mặt khẩn trương, màn đối thoại ở trong ghi âm rất rõ ràng, mồ hô trên trán hắn ta tuôn ra càng nhiều, mà lúc này, Thương Trăn khẽ cười.

“Bác sĩ Lê, anh có biết thực lực của nhà họ Thương không? Nếu như phần ghi âm này truyền tới tai ba tôi, thì dù ông ấy có điềm đạm cũng sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt.


Bốn chữ thân bại danh liệt khiến Lê Kính Dân hoảng hốt, di động rơi xuống mặt đất, hắn ta sợ hãi cúi người xuống nhặt, Thương Trăn lại đột nhiên duỗi chân dẫm một phát! Cả bàn tay của hắn ta bị cô dẫm đè lên đống thủy tinh vỡ.

Hắn ta kêu thảm thiết một tiếng, nhưng lại không có ai tới đây, hắn ta muốn rút tay lại, nhưng mà sức lực của Thương Trăn lại vô cùng lớn, hơn nữa, cô khiến cho hắn ta không dám phản kháng!
“Cô Thương, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Là, là Lâm Tuyết Hàm dụ dỗ tôi trước! Cô cũng biết, những người như tôi, nào dám không nghe theo lời bà ấy? Cô Thương, cầu, cầu xin cô buông tha tôi đi! Tôi không dám nữa!”
Mồ hôi trên trán hắn ta càng lúc càng nhiều, nhưng khác biệt là, bây giờ tay trái bị đâm đầy mảnh thủy tinh vỡ của hắn đang rất đau, đau đớn xuyên tim!
Thương Trăn nhìn xuống Lê Kính Dân đang khom lưng tay trên mặt đất, nhẹ giọng cười.

“Bác sĩ Lê, anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý định tố giác anh.


Không tố giác mà lại dẫm chặt lên tay hắn ư?!
Trong chốc lát, Lê Kính Dân có cảm giác rằng mình muốn nằm rạp trên mặt rồi, nhưng dưới tầm mắt của Thương Trăn, lại không dám động đậy.

“Bác sĩ Lê , anh cũng biết, tôi là một bệnh nhân, trong đầu tôi luôn có một vài ý tưởng quái dị, nhưng lại không có cơ hội để thực hành, chính là đoạn hội thoại của các người đã cho tôi linh cảm, đột nhiên tôi có một trò chơi tuyệt diệu, anh có muốn chơi không?”

Lê Kính Dân làm sao có thể cự tuyệt đường sống chứ? Hắn ta vội vàng gật đầu, lúc này Thương Trăn mới buông chân ra, mà bàn tay hắn đã rướm đầy máu, vừa nhìn thấy ghê người.

Thương Trăn cầm một chiếc thẻ đặt lên bàn, “Trong này có một trăm vạn, anh giúp tôi làm một chuyện, thế nào? Sau khi xong việc lại cho anh hai trăm vạn.


Lúc này Lê Kính Dân bưng lấy bàn tay, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi ma quỷ này, hắn không cần tiền, hắn phải đi!
“Nếu anh đã tới thì không thể chạy, tôi biết cha mẹ anh đang ở nước M, cũng biết vợ và em gái anh đang ở nước L, tôi lợi hại hơn anh nghĩ nhiều, nếu anh chọc giận một bệnh nhân tâm thần là tôi, khiến tôi làm ra phản ứng quá khích gì cũng không tốt, anh nói xem?”
Cô càng nói sắc mặt Lê Kính Dân càng tái nhợt thêm một phần, cô thế mà lại cái gì cũng biết, cái gì cô cũng đều biết hết!
“Cô, cô muốn tôi làm cái gì?”
Lúc này ánh mắt Lê Kính Dân nhìn Thương Trăn giống như đang nhìn thấy ác quỷ!
Thương Trăn khẽ mỉm cười, “Muốn anh nghe lời tôi, anh giúp tôi làm một chuyện, tôi cho anh hai trăm vạn, làm hai việc, tôi cho anh ba trăm vạn, đi theo tôi…… Anh sẽ được trả vô cùng xứng đáng.


Thương Trăn hào phóng khiến cho Lê Kính Dân đang bưng bụm lấy bàn tay đang chảy máu, sắc mặt không ngừng biến hóa.

Thấy hắn ta còn đang do dự, Thương Trăn nhẹ nhàng cười, “Nhất định Lâm Tuyết Hàm chưa nói cho anh biết biết, chồng sắp cưới của tôi là ai nhỉ?”
Lê Kính Dân chảy mồ hôi lạnh nhìn Thương Trăn, nghĩ thầm, chẳng lẽ sau lưng Thương Trăn còn có bối cảnh khó lường gì ư?
Thương Trăn cười sáng tỏ, “Chồng sắp cưới của tôi, là Phong Hành Diễm, không biết anh có từng nghe qua chưa.



Phong Hành Diễm?!!
Thân thể Lê Kính Dân mềm nhũn, nằm ngã xõng xoài trên sô pha!
Hôn ước của Thương Trăn cùng Phong Hành Diễm, chỉ có những ai hào môn thế gia mới biết được, Lâm Tuyết Hàm không nói, Lê Kính Dân nhất định sẽ không biết, mà bây giờ đã biết, ba hồn hắn ta rơi mất bảy vía!
Đó chính là gia đình quý tộc từ đời xưa, gia thế chân chính hưng thịnh từ đời này sang đời khác!
Hắn ta thông thạo tin tức, cho nên hắn biết rõ, nhà họ Phong không đơn giản chỉ là một tập đoàn doanh nghiệp, họ còn có một tên gọi riêng, là tài phiệt Phong thị, có tiền có quyền có trình độ!
Thương Trăn thấy sắc mặt hắn ta trắng rồi lại đỏ, cô lắc lắc ly rượu, bình tĩnh hỏi.

“Hiện tại nghĩ thông suốt chưa?”
Lê Kính Dân cắn răng mạnh một cái.

“Tôi nghe theo cô!”
Thương Trăn khẽ thở dài, híp mắt, uống cạn ly rượu đỏ, “Vậy, hợp tác vui vẻ.


Ngày hôm sau, Thương Trăn tỉnh lại ở trong căn hộ mình thuê.

Đối với cái cớ đến nhà họ Phong của cô, Lâm Tuyết Hàm tin tưởng không nghi ngờ gì, chỉ cần mỗi ngày cô đều về nhà đúng giờ tiếp nhận “Chữa bệnh tâm lý”, Lâm Tuyết Hàm liền không có ý kiến.

Thương Trăn xoa xoa giữa chân mày, sau khi tỉnh táo cô bắt đầu luyện khí công, sau khi trải qua cơn đau thấu xương, khí công trong trong cơ thể cô cơ càng ngày càng cường thịnh, Thương Trăn cúi đầu nhìn thấy chất bẩn đào thải ra ngoài cơ thể, cô đi tới phòng tắm.


Đợi đến khi cô đi ra, phát hiện có một người đã trên sô pha , cũng may lần này Thương Trăn học ngoan, mặc áo ngủ rồi mới ra, nếu không lại bị người khác xem hết.

“Tư Không Cẩn?”
Thương Trăn có hơi bất ngờ, anh ta nhanh như vậy đã tới cửa tìm cô.

“Anh tới nhờ vả tôi sao?” Lúc này Tư Không Cẩn đã khôi phục lại khí chất tà mị , hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng phẫn nộ mất kiểm soát đến mức muốn giết cô như buổi tối hôm trước, lúc này anh ta mặc đồ tây, đeo mắt kính, nhìn qua tưởng là một người trẻ tuổi thành đạt.

Muốn tìm được chỗ ở của Thương Trăn cũng không khó, Tư Không Cẩn thấy cô vô cùng bình tĩnh, không khỏi cảm thấy mất hứng.

“Cô Thương nói đúng, tôi chính là tới để nhờ vả cô.


Thương Trăn liếc nhìn anh một cái, đi đến ghế sô pha đối diện anh, ngồi xuống, một bên nghiêng đầu dùng khăn lông lau tóc, một bên nói.

“Nếu đã nhận tiền đặt cọc của anh, chuyện cứu người tôi không thể từ chối, có điều là, buổi tối hôm trước anh chém tôi một da, chuyện này tính thế nào?”
Không nói cái này còn tốt, vừa nói cái, con ngươi Tư Không Cẩn lập tức u ám, anh ta nguy hiểm nhìn chằm chằm Thương Trăn, giống như muốn đâm thủng người phụ nữ liều lĩnh này!
“Nếu như tôi nhớ không lầm, buổi tối hôm trước, cô Thương cũng suýt chút nữa là hại ta lọt lưới, bây giờ còn tìm tôi đòi bồi thường, không cảm thấy quá đáng sao?”
Thương Trăn hừ nhẹ một tiếng, “Buôn lậu là phạm tội, nuôn lậu vũ khí càng là trọng tội, những người ở bến cảng buổi tối hôm trước, đều không phải người tốt gì, tôi báo cảnh sát có cái gì không đúng chứ?”
Tư Không Cẩn mím môi, thấu kính sau đôi mắt càng thêm hung dữ.

“Mà anh, nếu không phải xác định chú hai của anh có vấn đề, hiện tại sao có thể xuất hiện ở đây? Tôi cung cấp cho anh tin tức quan trọng như vậy, muốn tìm anh đòi bồi thường, anh còn cảm thấy quá đáng ư?”
Tư Không Cẩn thả lỏng người, nhếch môi cười, “Cô Thương nói đúng, tin tức mà cô cung cấp, là nên được bồi thường.



Anh ta đứng lên, đi đến trước mặt Thương Trăn, giọng điệu rất trêu người nói.

“Cô muốn cái gì? Muốn tôi lấy thân báo đáp sao?”
Thương Trăn tiếp tục lau tóc, lạnh nhạt nói.

“Sao nào, anh muốn đào góc tường Phong Hành Diễm?”
“Đoạt được sẽ càng thú vị không phải sao?”
Thương Trăn gật gật đầu, liếc mắt nhìn anh ta.

“Nhìn anh cũng không tồi, vậy để anh làm một cái lốp dự phòng đi.


Tư Không Cẩn cười! Đây là lần đầu tiên có người dám nói với anh ta, để anh ta làm một cái lốp dự bị! Cô được lắm, rất chán sống!
Giây tiếp theo, họng súng của Tư Không Cẩn chống mạnh vào đầu Thương Trăn, Thương Trăn sửng sốt, dừng động tác lau tóc.

“Nói đi, rốt cuộc mục đích của cô là gì?”
Nụ cười trên mặt Tư Không Cẩn thu lại toàn bộ, trở nên cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn, sát ý trong mắt không che dấu chút nào.

“Cô rất lợi hại, biết cũng rất nhiều, nếu như là người khác, có lẽ thật sự sẽ bị cô dắt mũi rồi, nhưng cô thật sự không hiểu tôi, cô cho rằng, tôi sẽ để một người có mục đích không rõ ràng, động cơ không đơn thuần tới cứu em trai mình ư?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi