GIAO DỊCH TÌNH YÊU

Công ty Thanh Tuấn một tay gây dựng nên sau khi nếm trải sự chèn ép của tập đoàn Thanh Thị, chưa hề thất bại hoàn toàn. Mà trong hoàn cảnh khó khăn đã mở rộng ở thị trường nước ngoài.

Thời gian chưa tới một năm,Thanh Tuấn lại một lần nữa được xếp hạng trong danh sách người giàu có của tạp chí Forbes

Các học giả trong giới tài chính đều cho rằng cuối cùng Chủ tịch Thanh cũng hổ dữ không ăn thịt con.

……

Trong một năm nay, Lâm Thảo lại mang thai một lần nữa

Sinh một bé trai.

Hai người thương lượng, đặt tên cho con là Thanh Nghệ.

……

Lúc Lâm Thảo sinh con, Thắng Cảnh từng tới tìm cô.

Thanh Tuấn luôn ở bên cạnh Lâm Thảo, Thắng Cảnh chỉ có thể hỏi thăm qua loa.

Thắng Cảnh ôm đứa bé trêu đùa một chút, sớm đã chuẩn bị hai chiếc khóa vàng tặng cho hai đứa nhỏ.

Thắng Cảnh đến thăm Lâm Thảo, Thanh Tuấn đã không vui rồi.

Thắng Cảnh tặng quà đứa bé, Thanh Tuấn liền nhíu mày lại.

Khi Thanh Tuấn trông thấy trên hai chiếc khóa đó viết “ Nguyện có được trái tim một người” và “ Bạc đầu không xa cách nhau”, Thanh Tuấn không nhịn được, ném hai chiếc khóa đó sang một bên, giọng điệu lạnh lùng nói: “ Sự chúc phúc của anh, chúng Tôi đã nhận được rồi, cảm ơn!”

Thắng Cảnh là giáo sư dạy văn học ở đại học, một chút chua xót trong lời nói sao lại không nghe ra được, anh ta cúi xuống, sát gần Lâm Thảo, trông giống như muốn nói thầm với Lâm Thảo, nhưng âm lượng lại khiến cho những người có mặt nghe được rõ ràng, “ Bây giờ anh không có bạn gái, cũng không chuẩn bị kết hôn, sau khi trao trái tim cho em thì không chấp chận nổi người khác nữa.”

Lâm Thảo mắt mở to mồm há hốc, khẽ liếc nhìn Thanh Tuấn một cái, người đó đã rất nghiêm túc.

Nha Nham giống như không phát giác ra, càng nói càng gắng sức: “ Nếu như em bằng lòng, lúc nào không thích người đó nữa, nghĩ tới anh, tới tìm anh lúc nào cũng được, anh sẽ luôn chờ đợi em, cho dù em thay đổi ra thành thế nào, anh cũng sẽ ở đó, đều sẽ đặt em vào vị trí anh yêu quý nhất ……”

Một đoạn thoại còn chưa nói hết, cú đấm của Thanh Tuấn đã giáng lên Thắng Cảnh.

“Lời anh nói có phần hơi thừa!”

Thắng Cảnh giữ vững thân thể, hằn học nhìn Thanh Tuấn, cắn răng, từng câu từng chữ nói: “ Mới nói hai câu đã không kìm nổi cơn giận, Tiểu Thảo, em chắc chắn người đàn ông này không có khuynh hướng bạo lực?”

Thanh Tuấn nắm chắc nắm đấm, sự phẫn nộ bộc lộ trong lời nói, Thắng Cảnh là cái thá gì, người nhà ngoại? Người yêu cũ? Chẳng là gì cả, còn dám làm ầm ĩ như vậy.

Đâm qua đấm lại, hai người thân hình cao lớn lập tức túm lấy nhau.

Bác sĩ y tá khuyên thế nào cũng không được.

Lâm Thảo sinh con thuận lợi từ phòng sinh ra ngoài, đến sức gào thét cũng không có, chỉ có thể mở to mắt nhìn trò hề này, lẩm bẩm: “ Phiền!”.

Dưới cú đấm của Thanh Tuấn, trên mặt Thắng Cảnh là một mảng xanh tím:“Vợ Tôi mà anh cũng dám nhung nhớ!”

Thắng Cảnh cũng không chịu thua kém, sau vẻ ngoài nho nhã yếu đuối ấn giấu một trái tim không chịu thừa nhận thất bại, “Vợ anh xinh đẹp,sao lại không thể nhớ nhung,Tôi nhớ nhung cô ấy cũng không phải mới ngày đầu,nếu không phải anh dùng thủ đoạn ép buộc cô ấy, sao cô ấy có thể ở bên cạnh anh được!”

Thanh Tuấn tức đến nối nổi gân xanh trên trán, túm lấy Thắng Cảnh sau đó ngã về phía sau.

Cuối cùng,phòng bệnh bị đập phá,trên người hai người đàn đông đều đổ máu.

Vẫn là y tá báo cánh sát dẫn hai người đi,phòng bệnh của Lâm Thảo mới yên ổn lại.

Thím Trần trông thấy ông chủ nhà mình bị đưa tới trại giam ,trong lòng vô cùng sốt sắng.

Lâm Thảo lại không lo lắng chút nào,họ rất đang trách,“Thím Trần,nếu cảnh sát gọi thím đến bảo lãnh người ra,thím đừng đi,giam anh ấy vài ngày,cho anh ấy biết sự lợi hại khi ra tay đánh người, nếu không thì lần sau lại phạm phải!”

Thím Trần “Hả” một tiếng,trong lòng không nỡ,những vẫn làm theo.

……

Trong phòng giam,Thắng Cảnh và Thanh Tuấn giam cùng một chỗ, hai người ngồi ở hai góc chéo cách xa đối phương nhất

Lâm Thảo hạ quyết tâm muốn khiến Thanh Tuấn chịu ít đắng cay, còn Thắng Cảnh từ lúc chia tay với người phụ nữ được mai mối liền gây mâu thuẫn với bố mẹ, không ngờ chuyện đánh nhau cỏn con này, khiến hai người bị nhốt ba ngày trời.

Trong ba ngày, hai người đối mặt nhau, Thắng Cảnh có ý không muốn Thanh Tuấn sống dễ chịu, trong sở cảnh sát không dễ động tay, sử dụng bản lĩnh trên miệng.

“Tiểu Thảo rất xinh đẹp,đúng không?”

Thắng Cảnh hỏi, Thanh Tuấn không phủ nhận

Vợ của anh,đương nhiên xinh đẹp, người xinh đẹp nhất trên thế gian chính là người phụ nữ của Thanh Tuấn

Thắng Cảnh tiếp tục hỏi: “ Cô ấy mắt phượng, miệng chúm chím, mặt nhỏ mũi thẳng, nhưng Tôi thích nhất là làn da của cô ấy, vô cùng trắng.”

Thắng Cảnh đang khen Lâm Thảo, ngôn Ngữ lúc miêu tả Lâm Thảo giống như đang mường tượng hình ảnh của Lâm Thảo

Thanh Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng,khịt mũi khinh thường tên đàn ông tỏ vẻ nho nhã này, “Vợ Tôi ngày ngày ngủ bên cạnh Tôi, lẽ nào Tôi không biết cô ấy thế nào, đừng quên, chúng Tôi đã có hai đứa con rồi.”

Trẻ con sinh ra thế nào, là chuyện thân mật nhất giữa nam nữ không gì so sánh nổi.

Thắng Cảnh sắc mặt tối sầm.

Thanh Tuấn cong môi lên, biết mình đã chọc trúng tim Thắng Cảnh, tăng thêm Ngữ khí:“ Cô ấy trước mặt mọi người luôn luôn dịu dàng hiền thục, nhưng mà ở trước mặt Tôi là đủ mọi loại tư thế, vẻ đẹp như thế...anh mãi mãi cũng sẽ không biết!”

Thanh Tuấn nói không rõ ràng, không mảy may đề cập tới chi tiết lúc hai người thân mật, nhưng mà lại kích động đến Thắng Cảnh, học giả nho nhã yếu đuối cũng đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt nắm đấm.

Rất lâu Thắng Cảnh dường như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn thẳng hướng Thanh Tuấn, “ Chỗ ngực cô ấy có một nốt ruồi đỏ, bên trái đỏ hây hây, không to không nhỏ...nhưng rất đẹp...”

Một câu nói khiến Thanh Tuấn “ vụt” từ dưới dất bật lên, như mũi tên lao đến trước mặt Thắng Cảnh, hai tay nắm lấy cổ áo người đàn ông đó từ dưới đất nhấc lên, lại đột ngột đập lên tường, “ Sao mày lại biết?”

Thắng Cảnh thất tình trong lòng đau khổ, nhưng trông thấy tình địch tức giận khóe miệng nhếch lên, “Tất nhiên là Tôi từng nhìn thấy rồi!”

Thanh Tuấn đột nhiên nhớ lại chuyện Lâm Thảo bị mạo phạm, chuyện đó sau đó anh từng điều tra camera giám sát mặt đường, nhưng vì là góc chết, không quay được gì cả.

Vậy là…buổi tối hôm đó,Thắng Cảnh cũng đã mạo phạm cô?

Trong đầu Thanh Tuấn trống rỗng, một đấm thụi vào bụng Thắng Cảnh, sau đó chất vấn hông ngớt: “ Buổi Tôi hôm đó, có phải mày cũng ở đó không?Ngoài mày ra ra,còn ai nữa?”

Thắng Cảnh chịu một cú đấm một lúc lâu sau mới khôi phục lại hô hấp, tiếp tục ho một trận dữ dội: “ Khụ khụ, ngoài Tôi ra... còn có thể có ai nữa? Cô ấy luôn nhớ mãi không quên gọi tên anh, nhưng lúc đó anh đang ở đâu?”

“Tao không ở đó, vì thế mày liền đụng vào cô ấy! Luôn miệng nói yêu cô ấy, lại cùng kẻ khác...”

Sự việc đã trôi qua hai năm, hai năm chưa từng nhắc tới, nhưng chuyện này quả thực là nút thắt trong lòng Thanh Tuấn và Lâm Thảo.

“ Câm miệng!” Thắng Cảnh giơ tay lau vết máu trên khóe miệng đi, hai mắt hằn học nhìn anh, “ Tôi chưa từng nghĩ anh hẹp hòi như vậy, sau khi Tôi đuổi mấy tên lưu manh đó đi, đưa cô ấy về khách sạn, lúc đó cô ấy say đến bất tỉnh nhân sự, nôn khắp người bẩn thỉu, Tôi không phải, không phải là cố ý mạo phạm...”Anh ta không phải là cô ý mạo phạm, chỉ là lúc ôm Lâm Thảo vô tình nhìn thấy nốt ruồi đó.

Quần áo trên người Lâm Thảo cũng là nữ nhân viên phục vụ giúp cô cởi ra.

Thanh Tuấn ngừng lại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi