GIÁO SƯ ANH THẬT VÔ SỈ



Peter bị xử 10 tháng tù giam còn Mary gia thế một phần cũng là người ngoại quốc chỉ bị phạt hành chính, tước hết giấy chứng nhận ở Mỹ và bị trục xuất phải về nước ngay sau ngày hôm đó.
Dương Hàn và Lạc Hi Trân cũng nhanh chóng trở về nước với con trai con gái của mình.
Khi cô đi Thanh Tiêu và Thanh Vũ mới chỉ 10 tháng đến lúc về cũng đã gần 12 tháng rồi.
Đồ đạc trong nhà đều bị hai đứa trẻ quậy phá đến rối tung rối mù.

Bà nội, bà ngoại mỗi người một đứa tỉ mỉ chăm sóc.
Thanh Tiêu đã có thể tự đứng lên đi một hai bước.

Còn Thanh Vũ đã có thể tập tọe nói không sõi vài chữ.
Lúc cô và anh về đến nhà đã qua giờ ăn tối, anh và cô đã ăn ở trêи máy bay.

Hai đứa trẻ thấy mẹ về nhà thì i i a a suốt cả buổi.

Sau khi hai người trở về liền nói với ông bà nội, ông bà ngoại đi nghỉ ngơi trước không cần lo lắng cho họ.
Thanh Tiêu và Thanh Vũ chỉ nhất quyết ôm lấy mẹ mỗi đứa một bên.

Khi Lạc Hi Trân đưa Thanh Tiêu cho Dương Hàn bế, cô bé trợn tròn mắt nhìn anh rồi oà lên khóc như thể muốn nói: Đây là ai thế? Con không quen, con không muốn ông chú này bế con, con sợ lắm.
Anh dỗ thế nào cũng không được liền đưa cho cô, không phải anh là ba của nó sao? Lạc Hi Trân hiểu rõ ý anh thì cười nói:

” Từ lúc em sinh Thanh Tiêu đến bây giờ, anh chỉ mới nhìn thấy nó đúng ba lần tính cả hôm nay, nó không chịu để anh bế cũng là chuyện bình thường.


Lạc Hi Trân cúi xuống ngực nhìn thấy Thanh Vũ đang vươn người về phía anh lại nói:
” Có vẻ Thanh Vũ muốn anh bế.


” Có được không? “
” Anh bế Thanh Vũ đi có lẽ bế thằng bé sẽ tốt hơn.


Anh vươn tay đón lấy Thanh Vũ, đúng như dự đoán Tiểu Vũ không hề khóc chỉ tròn mắt nhìn anh mãi rồi lại nhìn về phía em gái như thể muốn nói: Tuy rằng thật sự không quen nhưng ông chú này cũng tốt lắm, anh thấy cũng không có gì đáng sợ.
” Không phải lúc nãy Tiêu Tiêu và Tiểu Vũ còn vui vẻ khi chúng ta về sao? Bây giờ chẳng đứa nào cười lấy một cái vậy? “
” Là thấy em về.

Tiểu Vũ không khóc đã là tốt lắm rồi.

Cái này gọi là bị trả thù đó, cũng đúng lắm anh đi lâu như vậy mà.



” Anh đột nhiên cảm thấy mình là thành phần dư thừa trong gia đình này.


” Nếu anh đi lâu một chút nữa, đến em cũng không quen biết anh đừng nói đến bọn trẻ.


” Từ nay anh sẽ chăm sóc Tiểu Vũ và Tiêu Tiêu nhiều một chút, để chúng biết anh không phải một ông chú không quen biết.

Ngay đêm nay anh sẽ chăm sóc hai đứa.


” Anh có được không? “
” Em lên phòng trước đi, anh sẽ tự bế Tiểu Vũ và Tiêu Tiêu theo sau.

Khóc một chút mới thấy thân quen được.


Cuối cùng kế hoạch khuất phục con trẻ trong đêm của ông chồng nào đó đã thất bại thảm hại.

Cuối cùng vẫn là Lạc Hi Trân mới giải quyết được hai đứa trẻ ngủ yên.
~ Hết chương 40 ~
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi