GIÁO SƯ HÔM NAY CÓ PHẢI HỌC BỔ TÚC KHÔNG?

Phần 5: Chương 13+14+15

_______

13.

“Vì sao lại không xem được nữa rồi?’

Trong lúc tôi đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Sở Nguyên lại cố lay tôi dậy, đem điện thoại để trước mắt tôi, ý hỏi đầy sự bất mãn, “Vì sao vậy, Thỏ vô cơ, sao không thấy nữa rồi?”

Thật là muốn cho anh mấy quyền mà, cuối tuần rồi không để cho người khác ngủ sao?

Tôi quay người, “Em đã cho anh vào danh sách đen rồi đấy.”

Sở Nguyên không nói gì, bàn tay lại âm thầm luồn vào trong đồ ngủ của tôi, khiến tôi giật bắn mình tỉnh cả ngủ, vội vàng bắt lấy bàn tay xấu xa kia.

“Anh… hôm nay anh không phải lên lớp sao?”

“Xóa tôi khỏi danh sách đen đi, tôi chỉ nói một lần này thôi.”

Nhìn nụ cười như có như không của anh, tôi thừa nhận là tôi hơi sợ rồi, chàng trai này tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Tôi thừa nhận đấu không lại anh, kể từ sau khi anh biết tôi viết tiểu thuyết trên mạng, anh thường trêu rằng tôi là người của phái lý thuyết, còn anh chính là nghiêng hẳn về thực hành.

“Chỉ có những bài học được xây dựng trên thực tiễn, mới có thể đánh bại những lý thuyết suông.”

Đúng là chàng trai tốt bụng, những câu nói trên trời dưới biển như vậy, từ miệng anh ấy mà nói ra thì thật cũng quá cao siêu đi.

Tôi thở dài một hơi, thắt lưng vẫn còn đau như thế, nhận thua đi vậy.

Xóa tên anh ấy ra khỏi danh sách đen, tôi lại bắt đầu muốn đi ngủ.

Thôi kệ đi, dù sao cũng không thể cứ thế đưa người ta vào danh sách đen được, sau này không cập nhật nữa là được.

Đang chuẩn bị ngủ tiếp, Sở Nguyên lại một lần nữa kéo tôi lại, ngón tay chỉ vào dòng chữ trên điện thoại, vẫn là biểu cảm bất mãn khi nãy.

“Ngày hôm đó rõ ràng em là người chủ động trước, sao bây giờ lại thành tôi là người đi cưỡng hôn người khác rồi?”

Tôi nhìn lướt qua một lượt trên màn hình, liền nhanh chóng giải thích, “Do mọi người đều thích anh theo concept hoang dã đấy.”

Sở Nguyên cúi đầu xuống nhìn tôi, trầm giọng hỏi, “Vậy còn em?”

Tôi nuốt nước bọt, “Thì em cũng vậy đi.”

Khóe miệng Sở Nguyên hơi nhếch lên, kéo chăn lên qua đầu, khoảng không trước mắt tôi trở nên tối dần.

Thôi được, cơn lười biếng vào mỗi sáng cuối tuần, hoàn toàn mất tiêu luôn.

Nghiệp chướng.

14.

Mấy ngày nay thực sự rất mệt, lại còn bị Tô Mai và Nghiêm Thanh kéo ra ngoài mua sắm.

Mà theo như cách nói của hai người bọn họ, chính là buổi hẹn hò của hội chị em.

Đang lúc nói về người bạn trai mới tán được của Tô Mai rất thú vị, cả đám đang rất say sưa tám chuyện, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Hahaha, cậu chàng này cũng thật thà quá đi, tớ phải đi nghe điện thoại chút đã.”

Giọng nói của tổng biên tập phía bên kia đầu dây có vẻ rất hưng phấn, “Cô cô của tôi ơi cuối cùng cô cũng chịu nghe máy rồi, tôi nói với cô này, có một công ty truyền hình điện muốn mua lại bản quyền cuốn sách “Giáo sư hôm nay có phải học bổ túc không?” của cô đấy, ông chủ đã nói rõ rồi, hai ngày tiếp theo phải đưa cô đi tham gia buổi ký tặng fan trực tiếp, xem thử độ nổi tiếng đến đâu.”

“Hả? Hay là… thôi bỏ đi, tôi không cần làm lớn như vậy đâu.”

Tôi để ý hai người con gái đang ngồi ngay trước mặt này, cả hai đều đang nhìn tôi chằm chằm.

“Nghe bảo tiền thưởng sau buổi ký tặng đó là bảy con số lận đó…”

“Buổi ký tặng khi nào diễn ra?”

“Ý tứ như vậy là cô đồng ý đúng không? Bây giờ tôi đi xác minh lại, chậm nhất là ngày mai sẽ báo lại tin tức cho cô.”

Sau khi cúp điện thoại, tim tôi vẫn đang đập loạn xạ, tôi vừa rồi như vậy chính là cứ thế bán truyện của mình đi rồi sao?

Nghiêm Thanh nhìn tôi: “Làm sao vậy? Buổi ký tặng gì cơ?”

“Không có, chỉ là chuyện công việc thôi, không sao đâu, tụi mình nói tiếp chuyện của Tô Mai đi hahaha.”

Vừa về đến nhà đã thấy Sở Nguyên đang ngồi trên sofa đợi tôi, biểu cảm có vẻ không dễ chịu cho lắm.

“Làm sao thế?”

Tôi đi qua ngồi xuống bên cạnh anh bóp bóp vai dỗ dành, tiện thể xoa lên mái tóc vừa mềm vừa dày như một chú chim nhỏ của anh ấy, anh ấy đúng là một vị giáo sư khiến người khác không thể không yêu mà.

“Em vì sao mấy bữa nay không lên cập nhật? Bận gì sao?”

Tôi nghiêng qua nhìn khuôn mặt điển trai kia, chợt phá lên cười.

“Thì ra vẫn luôn đợi em cập nhật sao?”

“Không đúng sao? Tôi đã giúp em kiếm nhiều tiền như vậy, không lẽ không thể được sao?’

Tôi thuận thế ngồi lên đùi anh ấy, mũi chạm mũi, cảm nhận được hơi thở của anh, vô cùng hưởng thụ.

“Này, sách của em sắp được công ty truyền hình điện ảnh mua lại rồi đấy.”

Sở Nguyên ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười, “Là công ty nào không có mắt như vậy, không sợ lỗ vốn sao?”

“Anh khỏi nói đi, các fan đều rất thích hình tượng của hai nhân vật, nếu như sau khi làm thành phim được công chiếu, như vậy sẽ càng nổi hơn.”

Sở Nguyên nhướng mày, “Em ở trong truyện tự luyến như vậy, biến mình thành mỹ nữ chân dài, vậy thì đến lúc đó không phải sẽ phải mời hẳn Địch Lệ Nhiệt Ba đến đóng sao?”

Tôi cười cười rồi đánh nhẹ vài cái lên người anh, “Theo lời anh nói, chính là đồng ý cho em bán bản quyền sao?”

Sở Nguyên cầm lấy tay tôi hôn nhẹ lên, sau đó thở dài một hơi, như muốn nói gì đó.

“Niệm Ương, đây là cuốn sách do em viết, mỗi một quyết định của em tôi đều ủng hộ hết mình. Tôi biết em đang lo lắng về điều gì, thậm chí khi người khác biết đây là do em viết, đến lúc đó phải làm sao? Tôi cảm nhận được từng câu chữ em viết đều rất chân thành cùng lãng mạn, vì vậy em không cần phải cố gắng che đậy làm gì.”

Tôi gật gật đầu, sống mũi lại chợt thấy cay cay, kiếp trước phải là tôi đã giải cứu cả hệ ngân hà không?

Mới có thể gặp được một người luôn luôn đồng hành bên cạnh, một người luôn ủng hộ tôi như vậy, ôi mẹ ơi…. và hơn nữa là còn rất đẹp trai.

15.

Không lâu sau khi cuốn tiểu thuyết được hoàn thành, đã có hơn 100.000 bản in được công bán, thật mong đến ngày buổi ký tặng diễn ra.

Ngày hôm đó đáng lẽ ra sẽ là buổi hẹn hò của hội chị em chúng tôi, nhưng tôi đã lấy lý do để ngày hôm khác, từ chối cuộc hẹn với Tô Mai và Nghiêm Thanh.

Buổi ký tặng náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, tôi cứ nghĩ rằng sẽ chẳng có ai thèm đọc một cuốn tiểu thuyết có mô típ cũ như thế này, nhưng khi nhìn thấy hàng người xếp hàng nối đuôi nhau không hết này, tâm trí lại trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết.

Tôi đứng phía sau sân khấu quan sát một lượt, nhịp tim lại càng đập nhanh hơn, “Chủ biên, không mấy chị lên ký tặng hộ em luôn đi?”

“Như vậy làm sao coi được? Người mà bọn họ muốn gặp mặt chính là em, cũng chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết, mọi người đều rất trông chờ vào em, làm sao mà chị đi thay được.”

Thôi được rồi, cũng bước một chân vô hòm rồi, còn sợ cái gì nữa? Cùng lắm thì ngủm củ tỏi chứ cũng có gì đâu.

Thế nhưng buổi ký tặng diễn ra suôn sẻ hơn những gì tôi nghĩ, có rất nhiều bạn fan cũng rất thân thiện và lịch sự, càng không có những sự cố bất thường nào xảy ra.

“Em thực sự rất thích cuốn sách của chị, chị ngoài đời rất giống như trong suy nghĩ của em, nhưng cũng thật mong có thể gặp giáo sư Sở ngoài đời thực!”

“Mong rằng chị và giáo sư Sở sẽ mãi hạnh phúc bên nhau!”

“Aaaa, cuối cùng cũng gặp được người thực, em thực sự rất thích chị!”

Mọi người đều rất tốt, chỉ là tôi vẫn không quen cái cảm giác có quá nhiều camera chĩa về mình, cứ nghĩ đến việc những tấm ảnh kia sẽ được lan truyền trên mạng, bị nhiều người xem được, tôi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

“Niệm Ương?!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Tô Mai và Nghiêm Thanh đều đang cầm trong tay cuốn tiểu thuyết của tôi, đứng ngây ngốc ngay trước mặt tôi.

Đặc biệt là Tô Mai, cái cằm sắp rớt xuống đất luôn rồi, “Cậu… Thỏ vô cơ là cậu sao?”

Nghiêm Thanh thì trầm mặc hẳn.

Tôi cười gượng, đúng là càng lo cái gì thì nó càng dễ xảy ra.

Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hai người bọn họ thích truyện của tôi như vậy, làm sao có thể không tới đây?

“Hai cậu ra phía sau cánh gà đợi tớ đi, khi nào xong tớ sẽ đi ra tìm hai người.”

Nghiêm Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt với hàm ý “Cậu đợi đấy!”, sau đó thì kéo theo Tô Mai vẫn đang mơ màng ra phía sau sân khấu.

Bụng tôi cũng bắt đầu biểu tình rồi.

Nhưng tôi chung quy cũng quá ngây thơ rồi, ngay khi nhìn thấy Sở Nguyên xuất hiện ngay trước mắt, tôi liền đứng hình mất mấy giây.

“Anh… anh sao lại đến đây?”

Sở Nguyên mỉm cười, sau đó đặt hộp cơm lên bàn trước mặt tôi, thấp giọng nói nhỏ: “Em chắc đói lắm rồi nhỉ?”

Trái tim đột nhiên như có một làn gió ấm áp thổi qua.

“Đẹp trai quá đi!”

“Thật là chu đáo quá đi, còn đưa đồ ăn cho thỏ nhỏ nữa hihi…”

Đám đông ngày càng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ, khiến cho hiện trường ngày càng trở nên náo loạn hơn.

Mọi người đều bắt đầu đến vây xung quanh chỗ tôi nhiều hơn.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt đang dần trở nên mất kiểm soát, sắc mặt Sở Nguyên trầm xuống, sau đó kéo tôi ôm vào lòng.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi