GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Triệu Thính Khê che mặt gào khóc, đây đích thị là chuyện mất mặt nhất trong đời của cô!

Cô không còn mặt mũi gặp anh trai nhỏ nữa, bây giờ thấy anh sẽ nhớ đến chuyện ngu ngốc mình từng làm.

Điều càng làm cô giận hơn là anh trai nhỏ không nói, cứ ngồi nhìn cô trổ tài ngu muội.

Triệu Thính Khê cảm thấy mình giống con khỉ.

Bé khỉ buồn rồi.

Từ Thanh Xuyên nhận được tin nhắn cảm ơn của cô gái nhỏ thì gọi qua, tuy nhiên thật lâu cũng không ai nghe máy. Anh đoán cô đang bận, vì vậy sáng hôm sau gọi lại nhưng vẫn không ai nghe.

Hai lần gọi không liên lạc được. Từ Thanh Xuyên nhắn tin cho cô, hẹn cô hôm sau đến thư viện học. Sáng anh đến thư viện sớm để chiếm chỗ, ngồi đến khi thư viện đóng cửa vẫn không thấy bóng dáng Triệu Thính Khê đâu.

Anh suy nghĩ thật lâu, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân bèn gọi cho Tiêu Mục.

“Anh ơi, anh gửi sách tham khảo có đề tên em phải không?” Anh hỏi.

Tiêu Mục cực kỳ tự tin nói: “Đúng vậy, có đề tên em, anh còn cố tình kiểm tra nữa.”

Từ Thanh Xuyên đỡ trán, anh không chỉ có một quyển sách tham khảo đó, anh muốn Tiêu Mục gửi đến một quyển mới không ngờ anh ấy lại gửi đến quyển cũ.

Trách anh không nói rõ ràng với cô.

“Có chuyện gì không?” Tiêu Mục hỏi.

“Không có gì.” Từ Thanh Xuyên bất lực đáp.

Chắc cô bé kia đang tức giận, hoặc không còn mặt mũi nào gặp anh, Từ Thanh Xuyên nghĩ lại cảm thấy buồn cười.

Thật ra anh không cố ý trêu chọc giấu cô, chẳng qua thấy rất thú vị, kiểu cuộc sống nhàm chán đột nhiên xuất hiện một người làm nó trở nên sinh động hơn.

Hình như bị mình phá hỏng rồi.

Anh nghĩ tới nghĩ lui thấy mình gặp mặt nói rõ ràng là tốt nhất, thế nên ngày hôm sau đến bệnh viện ông nội Triệu Thính Khê đang điều trị.

Chiều nay Triệu Thính Khê đến bệnh viện, vừa đến cửa phòng bệnh thì thấy bóng dáng của anh trai nhỏ. Mặt cô lập tức đó lên, quay đầu bỏ đi.

“Triệu Thính Khê!” Từ Thanh Xuyên đuổi theo sau.

Cô đi càng ngày càng nhanh cuối cùng thành bỏ chạy, như bé thỏ chẳng biết rẽ vào nơi nào.

Từ Thanh Xuyên sa sút tinh thần thở dài, đành rời khỏi bệnh viện.

Mấy trận mưa liên tiếp, thời tiết dần lạnh hơn. Triệu Bảo Sơn thuận lợi xuất viện về nhà. Triệu Thính Khê đã kết thúc kiếp sống chăm bệnh.

Để ăn mừng mình được tự do, Hoàng Hạn rủ cô đi chơi. Huyện Vị không lớn, họ chỉ đến vài nơi bình thường hay đi. Hoặc là ăn kem, hoặc đến thư viện hay sân bóng.

Triệu Thính Khê có bóng mờ tâm lý với quán kem và thư viện, nên quyết định hẹn nhau ra sân bóng.

Hai người quyết định xong thì đến nhà Sầm Tịnh tìm cô ta, vừa hay gặp Sầm Tịnh đỡ ông nội đi ra.

Ông nội Sầm lớn tuổi, hai năm nay đi đứng khó khăn, rất ít khi ra khỏi nhà.

Triệu Thính Khê bước lên hỏi: “Ông Sầm định đi đâu ạ?”

Ông nội Sầm không trả lời, Sầm Tịnh hơi ngượng ngùng nói: “Hôm nay là ngày thăm tù, tớ và ông đến đó gặp bố.”

“À.” Triệu Thính Khê áy náy rụt vai, nói: “Thế không làm phiền hai người nữa, tớ và Hoàng Hạn định đến rủ cậu ra sân bóng.”

Sầm Tịnh khẽ đáp: “Ừm, vậy tớ đi trước.”

Trên đường đến sân bóng, Hoàng Hạn xúc động nói: “Sầm Tịnh thật đáng thương, bố cậu ấy còn vài năm nữa mới ra tù nhỉ?”

Triệu Thính Khê híp mắt, “Nghe nói được giảm án, hình như còn hai năm!”

Hoàng Hạn cau mũi: “Hay hai cậu thân thiết hơn, cái gì cậu cũng biết.”

Triệu Thính Khê “hứ” một tiếng: “Là bà nội nói với tớ, Sầm Tịnh không bao giờ muốn nhắc đến chuyện này.”

“Khó trách.” Hoàng Hạn nói: “Bà Triệu giao thiệp rộng nên gì cũng biết.”

Triệu Thinh Khê thờ ơ nhún vai một cái.

Hai người nhanh chóng đến sân bóng, nói là sân bóng nhưng thật ra nó là trường trung cấp dạy nghề bị bỏ hoang, vòng quanh sân là đường đua 400m. Bên trong sân bố trí vài sân bóng rổ và bóng chuyền, ngoài ra còn vài dụng cụ tập luyện được đặt rải rác.

Triệu Thính Khê và Hoàng Hạn đến sân bóng rổ, kỹ năng của cô không tốt, toàn đi ôm bắp đùi.

Dưới trụ rổ có vài bạn học cùng trường cấp ba với họ, Hoàng Hạn thấy họ bèn vẫy tay, dẫn Triệu Thính Khê qua.

Bạn học ném bóng đến, Hoàng Hạn vững vàng đón được.

Triệu Thính Khê đi cùng, đột nhiên cảm nhận một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Cô nghiêng đầu thì thấy Từ Thanh Xuyên đứng gần lưới vừa đập bóng vừa nhìn sang.

Sự lúng túng lập tức kéo đến, Triệu Thính Khê co chân định chạy. Hoàng Hạn vỗ vai cô hỏi: “Ngớ ra đấy làm gì!” Cậu nhìn theo tầm mắt của Triệu Thính Khê, sau đó cười nói: “Ấy, anh trai nhỏ của cậu à?”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai người đối diện.

Triệu Thính Khê trừng cậu: “Nói nhiều thế, chơi nữa không?”

“Chơi chứ.” Hoàng Hạn cười đầu hàng, thoáng nhìn Từ Thanh Xuyên, sắc mặt lạnh lẽo khiến cậu rùng mình.

Triệu Thính Khê chơi rất hung, tựa như có thù oán với các bạn, những nam sinh còn lại thấy lối chơi này của cô thì không ai dám đến gần. Hoàng Hạn nhín chút thời gian nhắc nhở cô: “Tớ cá cậu chơi thế này chưa đến nửa tiếng sẽ gục.”

Triệu Thính Khê chạy lướt qua mặt cậu: “Ai cần cậu lo!”

Hoàng Hạn: “…”

Kết quả chưa đến nửa tiếng Triệu Thính Khê kiệt sức.

Trong một lần cướp bóng cô đứng không vững, đụng vào nam sinh bên cạnh. Chân bước hụt nên ngã ra đất.

Các bạn học vội xông đến, người va chạm với cô là nam sinh tên Hạ Phàm, là một chàng trai lịch sự, vừa thấy Triệu Thính Khê ngã thì bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch.

“Tớ xin lỗi, tớ không cố ý. Mau xem có bị thương ở chân không, có cần đến bệnh viện không.” Hạ Phàm vội vàng hỏi thăm.

Triệu Thính Khê nhíu mày thoáng cử động chân. Có thể cử động được, không nghiêm trọng lắm.

“Không sao cả, nhìn ghê vậy thôi chứ còn ổn lắm.” Triệu Thính Khê phồng má nói: “Hơi đau, chắc không chơi được nữa, mọi người chơi tiếp đi, tớ qua kia ngồi chờ.”

Hoàng Hạn lạnh mặt nói: “Tớ đã bảo mà, nhắc cậu chậm lại rồi, lần này thì hay luôn.”

Triệu Thính Khê bĩu môi không nói lời nào, cô không biết bản thân mình bị gì, nhìn thấy người kia thì trong lòng không được tự nhiên, vừa muốn lý luận với anh, vừa muốn chạy trốn.

Thật kỳ lạ, cô bắt đầu thấy ghét chính mình. Không kiềm được cơn giận, thành ra làm mình bị thương.

“Có tự đi được không?” Hoàng Hạn thở dài hỏi.

Triệu Thính Khê thử đứng lên, không kiềm được “ui” một tiếng.

“Đừng nhúc nhích.” Hoàng Hạn ngăn lại kịp thời, lấy tay cô vòng qua cổ mình rồi khom người ôm cô lên.

Trời nắng chói chang, những người đang chơi bóng ở sân bên cạnh đều giải tán, còn lại một mình Từ Thanh Xuyên. Anh mím môi đứng im nhìn bên này, bóng rổ đã sớm lăn ra ngoài sân.

Triệu Thính Khê được Hoàng Hạn “khiêng” đến gần đó. Đội hình mất một người nên Hạ Phàm áy náy nói: “Hay tớ rời đội, các cậu chơi tiếp đi.”

“Đừng mà.” Có người đề nghị: “Bên sân bóng bên cạnh có một bạn kìa, qua hỏi cậu ta có muốn chơi cùng không!”

Mấy người khác phụ họa theo.

Người đó hỏi Từ Thanh Xuyên: “Người anh em, hay là chơi cùng chúng tôi nhé?”

Từ Thanh Xuyên liếc nhìn Triệu Thính Khê đang nghỉ ngơi, nói: “Được.”

“Hoàng Hạn!” Triệu Thính Khê bỗng kêu lên.

Cậu quay đầu lại: “Sao vậy?”

Triệu Thính Khê nhếch môi: “Tớ không muốn xem nữa, cậu đưa tớ về đi.”

Từ Thanh Xuyên: “…”

**

Sầm Tịnh và ông nội về nhà đã gần chiều tối. Cô ta vào bếp hâm lại cơm và đồ ăn còn thừa lại buổi sáng rồi bưng lên, ông nội lấy chai rượu ở đầu giường ra. Nhãn hiệu trên chai rượu đã mờ nhạt tự bao giờ, bên trong còn phân nửa rượu trắng.

Bình thường ông nội Sầm không uống rượu, thứ nhất thân thể ông không tốt, thứ hai điều kiện ở nhà không cho phép.

Sầm Tịnh biết vì sao hôm nay ông nội uống rượu.

Cô ta và ông đi thăm bố, bố gầy hơn, gò má hóp vào, cánh tay và trước ngực bị thương, vài nơi đã đóng vảy, có nơi vẫn rỉ máu, đỏ au một vùng.

Khi ấy ông nội rất sửng sốt.

Sầm Tịnh không dám nói lời nào, sỡ dĩ nhà thành nông nổi này một nửa nguyên nhân do cô ta. Nếu năm đó cô ta không nài nỉ mua giày trắng thì bố sẽ không đi cướp rồi bị bắt.

Ông nội Sầm uống từng ngụm rượu, chợt bị sặc ho không ngừng, thân hình còng lưng gầy gò run lên.

Sầm Tịnh vỗ lưng ông nội, đỏ mắt nhỏ giọng khuyên: “Ông uống ít thôi ạ, hay ông ăn thêm chút gì nhé.”

Ông nội là người thân duy nhất của cô ta, nếu ông có chuyện gì, ngay cả cái nhà này cô ta sẽ mất luôn.

Ông nội Sầm đỏ mắt nhìn cô ta một lúc lâu, ông hơi say, động tác chậm hơn nhiều. Ông thấp giọng nỉ non: “Tiểu Tịnh à, sau này con đừng chơi với con nhóc nhà họ Triệu đó nữa, con đừng phụ lòng bố con.”

Sầm Tịnh không hiểu lời nói của ông nội, hỏi: “Ông nói Khê Khê ạ? Tính cách cậu ấy năng động, đa phần đều đối xử tốt với con.”

Ông Sầm lắc đầu: “Cháu gái ngu ngốc của ông! Tại sao nó lại đối xử tốt với con? Bởi vì nhà họ cảm thấy thiếu nợ chúng ta. Năm đó nếu bố nó không đuổi bắt không tha cho bố con thì bố con đâu đến nỗi bị đi tù…”

Sầm Tịnh sững sờ hỏi: “Ông ơi, không phải bố con bị cảnh sát bắt được khi đang đi cướp sao?”

“Là cảnh vệ, cảnh sát gì chứ! Triệu Bỉnh Toàn rất muốn làm cảnh sát nên định bắt bố con để lập công. Đáng thương cho con trai lương thiện của tôi, cả đời làm sai một lần thì gặp phải người như vậy, đời này hết rồi, cả nhà chúng ta hoàn toàn sụp đổ!” Ông Sầm từ từ kể.

Sầm Tịnh không nói một lời, ngực phập phồng, không ngờ rằng chính bố của Triệu Thính Khê tự tay bắt bố mình.

Những năm qua cô luôn im lặng, làm người hầu nhỏ cho Triệu Thính Khê, giúp cô nghĩ cách, giúp cô giải quyết vấn đề, dạy kèm cho cô. Dù đôi khi Triệu Thính Khê khinh thường cảm nhận của cô ta, cô ta đều thân thiết tìm cớ giúp cô.

Sầm Tịnh biết chuyện này không thể trách Triệu Thính Khê, thậm chí cũng không thể trách bố của cô. Nhưng cô ta không thể thuyết phục bản thân mình thản nhiên chấp nhận được.

Cô ta cảm thấy nếu mình chung sống hòa bình với Triệu Thính Khê là đang phản bội bố của mình, là phản bội cả nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi