GIÁO THẢO BÁ ĐẠO CẦU TÔI QUAY ĐẦU LẠI

37: Lâm Sóc Lừa Hắn


Hơn bảy giờ tối, trong quán ăn vẫn rất náo nhiệt.

Thứ bảy tuần trước, chính là ngày hôm kia, Vân Diệu Trạch có đi ngang qua quán ăn này, nhìn thấy Lâm Sóc làm thêm ở chỗ này.

Trên đường rời khỏi khu biệt thự Thủy Loan Cảnh, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ nhớ duy nhất nơi này.

Sau cửa sổ kính sát đất, Lâm Sóc mặc đồng phục giản dị màu cà phê đứng ở một bàn ghi món khách yêu cầu.

"Có người đến tìm cậu.

" Tiết Ninh đi ngang qua bên cạnh cậu rồi nói.

Hả?
Trong đầu Lâm Sóc nghĩ là Giang Thần Phong, nhìn về phía cửa xem xét.

Thế mà là Vân Diệu Trạch.

Đầu chó cặn bã này tới đây làm gì?
Cậu nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, sau khi ghi món xong cậu đi vào sau bếp.

Vân Diệu Trạch tìm một chỗ trống ngồi xuống, toàn thân tản ra khí tức lạnh như băng, một cánh tay nhuốm đầy máu, nếu không phải mặc đồng phục học sinh, có lẽ không ai nghĩ hắn là học sinh cấp ba, thậm chí một học sinh trung học như thế này quá đáng sợ rồi.

Giống như vừa làm xong sự kiện tàn sát gì đó.

Khách ăn cơm hơi bị hù doạ, thỉnh thoảng còn nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.

Ông chủ tự mình đến tiếp đãi, Vân Diệu Trạch cũng không nhiều lời, chỉ nói muốn Lâm Sóc đến chọn món, nếu không sẽ không rời đi.

"Muốn cháu? Cháu là người sống thì ăn với cơm thế nào?" Lâm Sóc ở phía sau bếp rất không hài lòng.

Ông chủ: "Các cậu hẳn là bạn học đi, bằng không sao lại gọi tên muốn cậu? Cậu đi gọi đồ ăn, cho cậu ta ăn xong thanh toán rời đi là xong việc, cánh tay chảy máu đầm đìa ảnh hưởng đến khẩu vị người khác, không thì cậu bảo cậu ta đến bệnh viện trước đi.

"
Lâm Sóc: "Quay lại quán ăn của chú đóng cửa, cậu ta không ăn cơm được, vạn sự đại cát?"
Ông chủ dở khóc dở cười, "Tên nhóc cậu, tôi còn chưa nghĩ tới tầng này đâu, cậu là người nghĩ đến trước.

"
Lâm Sóc cũng vui vẻ một hồi.

Trong lòng vẫn có chút gì đó, trước đó cậu không nhìn kỹ, không biết Vân Diệu Trạch bị thương, nhưng vẫn đến quán ăn để ăn cơm thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

"Cuối cùng thì tên nhóc cậu có đi hay không?" Ông chủ trở lại chuyện chính.

"Cháu không đi, cháu nhìn thấy cậu ta thì cơ tim liền tắc nghẽn, làm không tốt trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.

"
"Cậu hù tôi đấy à? Khoa trương như vậy?"
Thanh niên bây giờ vô cùng có chủ kiến, ông chủ cũng không đặc biệt muốn ép buộc Lâm Sóc, dù sao nhìn hắn cũng không giống bạn học tốt, lỡ đâu xảy ra bất đồng, tổn thất của quán ăn là nhỏ, học sinh bị thương là lớn.


"Vậy thì tùy cậu, tự mình nhìn rồi lo liệu.

" Ông chủ vứt xuống câu này liền đi làm việc khác.

Tiết Ninh bưng bát đ ĩa ở bàn số 8 bước vào.

Lâm Sóc vẫy tay với cậu ta, "Lớp trưởng, nhờ cậu chút chuyện.

"
"Chuyện gì?"
"Cậu đi đưa một phần hotdog cho Vân Diệu Trạch, tiền tớ trả.

"
Lớp trưởng đẩy mắt kính, ánh mắt sắc bén của một học sinh ưu tú phản chiếu sau thấu kính, "Cậu muốn khiêu khích cậu ta?"
"Khiêu khích là thế nào, tớ muốn để cậu ta ăn xong rồi xéo đi.

" Nơi này là quán ăn, thật sự không thể bỏ mặc khách hàng, nhưng vì hận Vân Diệu Trạch, cậu không muốn ngoan ngoãn chọn món, ai biết được sẽ có điều gì vũ nhục đang chờ cậu.

"Ừm.

" Tiết Ninh gật đầu, cậu ta có thể hiểu đại khái tâm tư Lâm Sóc, "Chẳng qua muốn đổi một phần khác không? Hotdog, thật sự được sao?"
"Cậu cảm thấy cậu ta không xứng à?"
"Xứng.

"
"Lúc chờ cậu ta ăn, cậu còn có thể tặng cậu ta một bài thơ, tớ nhớ gọi là cái gì chiên nhỉ?"
Học bá thay cậu bổ sung: "Vốn từ một gốc sinh ra, sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy*?"
*Trích thơ: Thất bộ thi - 七步詩 (Tào Thực - 曹植, Trung Quốc)
"Đúng đúng đúng.

" Lâm Sóc che bụng hết sức vui vẻ.

Có thể là nụ cười này quá sức cuốn hút, bình thường Tiết Ninh không thích cười cũng cười theo.

Đợi Tiết Ninh đi đưa đồ ăn, Lâm Sóc đứng quan sát ở phía sau, nếu như Vân Diệu Trạch có hành vi gì quá khích, cậu sẽ lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát bắt hắn, trong xã hội pháp chế này, ai sợ ai!
"Lâm Sóc bảo tôi đưa.

" Tiết Ninh đặt đ ĩa xuống rồi rời đi.

Vân Diệu Trạch không nói gì.

Nhìn phần bữa ăn này, hắn biết Lâm Sóc mắng hắn là chó.

Theo lý mà nói, hắn hẳn là phải tức giận, nhưng sau khi nhìn chằm chằm hotdog vài giây sau, một tiếng cười khẽ từ khóe môi hắn tràn ra, khí tức lạnh như băng kia bỗng nhiên tản đi.

"Đầu óc cậu ta bị lừa đá à? Cười cái gì?" Lâm Sóc buồn bực.

"Khả năng là bởi vì cậu tặng, cho nên mặc kệ là cái gì đều thấy vui.

" Tiết Ninh trở lại bên cạnh cậu, quay đầu nhìn Vân Diệu Trạch, nói đến chuyện ban ngày, "Hôm nay cậu ta ra tay đánh nhau vì cậu, cậu không cảm thấy là cậu ta đang ăn dấm của cậu và Giang Thần Phong à?"

"Ăn dấm? Ăn cái rắm ấy!"
Nếu là trước kia, cậu yêu Vân Diệu Trạch còn không kịp, bây giờ ba câu châm chọc không rời, là bởi vì những video, cá cược kia, những lời nói khiến người khác tổn thương đều nện vào trong lòng, rút ra toàn lỗ máu.

Tiết Ninh nhún vai: "Tớ đi làm việc đây.

"
"Ừm, cảm ơn.

"
Lâm Sóc cũng trở lại trạng thái làm việc bình thường, ghi món, thu dọn bát đ ĩa, thỉnh thoảng đi ngang qua Vân Diệu Trạch, đối phương cũng không làm loạn gì, ăn xong chỉ ngồi yên hoặc đưa mắt nhìn chằm chằm cậu, cậu đều vờ như không thấy, có đôi khi cố ý phớt lờ liền quên thật.

Chờ gần hết giờ, cậu thu dọn túi rác mang đi vứt, đi về không được mấy bước, trong bóng tối đã có người giữ chặt cậu, một giây sau liền bị ôm lấy.

Cửa sau quán ăn trong ngõ nhỏ rất tối, xa xa mới có một ngọn đèn đường.

Cậu không thể nhìn thấy ai đang ôm cậu từ phía sau, nhưng trong không khí có một chút mùi máu.

"Sao cậu còn chưa cút đi?"
"Tôi đang chờ cậu.

"
"Chờ tôi vặn rớt đầu chó của cậu à? Thả tôi ra!" Lâm Sóc nắm lấy cánh tay Vân Diệu Trạch, dùng sức kéo ra, sờ trúng vết máu nhớp nháp còn chưa khô hết.

"Tôi bị thương.

" Đây là câu mà Vân Diệu Trạch đã nói lúc sáng.

Lần thứ hai nghe được, Lâm Sóc vẫn cảm thấy buồn cười, "Nghe không hiểu tiếng người đúng không? Cậu bị thương không liên quan gì đến ông đây, cậu thích chết chỗ nào thì chết đi! Mau buông ra!"
Vân Diệu Trạch vẫn không buông tay, hơn nữa khí lực rất lớn, thậm chí còn đẩy cậu vào góc tường chặn lại.

Lâm Sóc: "Cậu muốn làm gì!"
Biểu cảm người nào đó ẩn trong bóng tối, không đặc biệt rõ ràng, nhưng tàn nhẫn là có thật.

Vân Diệu Trạch ghìm hai tay cậu vào tường, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, không phải từ dịu dàng chuyển sang mạnh mẽ như trước kia, mà ngay từ đầu đã tràn đầy lòng h@m muốn chiếm hữu, hung hãn, bá đạo, không cho Lâm Sóc một chút không gian để thở, thậm chí còn muốn rút hết không khí trong phổi của cậu.

Mẹ nó, đầu óc Vân Diệu Trạch bị nước vào à!
Phát bệnh tâm thần!
Cậu muốn nói cũng nói không được.

Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng sức rút ra, nhưng cổ tay vẫn bất động như bị đinh đóng, mà Vân Diệu Trạch lại dùng sức nhiều hơn cậu, trong bóng tối, gân xanh trên cánh tay mơ hồ nhảy lên.

Lâm Sóc lại muốn dùng chân đạp, nhưng mà từ phần eo trở xuống đều bị áp sát, chân nâng cao hơn nữa cũng không uốn cong được 360 độ.

Nụ hôn mãnh liệt chiếm cứ từng tấc trong miệng, đầu lưỡi không có chỗ trốn.

Bộ đồng phục quán ăn không ngừng cọ sát vào tường, cơ thể thỉnh thoảng nhích ra khỏi tường, nhưng rất nhanh đã bị hung hăng đụng trở lại, mảng tường cũ kỹ loang lổ rơi xuống bả vai, trên tóc cậu.

"Lâm Sóc, Lâm Sóc ——" Có nhân viên đang gọi cậu.

"Vừa rồi tôi thấy cậu ta đi đổ rác, có thể đổ xong nên về rồi, bạn nhỏ tan làm đều chạy rất nhanh.

"
"Vậy được rồi, đóng cửa đi.

"
Ông chủ nói chuyện với các nhân viên khác ở cửa sau, phân phó xong, có tiếng cót két truyền đến.

Lâm Sóc nhắm mắt lại, cũng không đến mức tuyệt vọng, chỉ là trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô lực, còn có sự tức giận và không cam lòng dâng lên.

Nụ hôn ngang ngược kéo dài rất lâu.

Lúc cậu xém chút nữa cho rằng Vân Diệu Trạch muốn hao tổn một đêm với cậu ở chỗ này thì rốt cuộc hắn cũng dừng lại.

“Rốt cuộc thì cậu và Giang Thần Phong kia có quan hệ gì?” Vừa mới dừng lại, còn chưa kịp thở, Vân Diệu Trạch đã nóng lòng bắt đầu tra hỏi.

"Không, phải, chuyện, của cậu!"
"Vết thương trên tay của tôi là tôi tự mình rạch.

" Vân Diệu Trạch bỗng nói một chuyện không liên quan.

Lâm Sóc không rõ hắn có ý gì, "Cho nên?"
"Cho nên, hôm nay tôi có thể rạch mình bị thương, thì ngày mai có thể đâm cậu ta một dao, bây giờ cậu muốn tôi tiếp tục hôn cậu, hay là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi?"
Lâm Sóc đột nhiên chấn động.

Tên điên trắng trợn!
Giọng điệu của Vân Diệu Trạch vẫn giống như lúc nói chuyện phím ở trường, nhưng cậu hoàn toàn tin, một người có thể tùy ý đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy, nhất định có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn, không có tính người.

"Tôi không hiểu cậu hỏi những chuyện này để làm gì, tôi biết ai và có quan hệ gì với ai thì có ảnh hưởng gì tới cậu? Mẹ nó cậu muốn quản lý tôi? Cậu đừng quên, chúng ta đã chia tay!" Lâm Sóc hét lên với tên điên trước mặt.

"Chia tay cũng có thể quay lại.

"
"Mẹ nó, đúng là đồ mặt dày thiên hạ vô địch.

"
Không biết vì sao, mắt cậu lại bắt đầu chua chua.

Đối với Vân Diệu Trạch mà nói thì tình cảm là gì? Nói kết thúc thì kết thúc, muốn quay lại thì quay lại? Cho rằng những lời làm tổn thương người khác là cục tẩy tùy tiện xoá một cái sẽ không còn à?
Đó là sai lầm lớn.

"Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi.

" Vân Diệu Trạch nhắc nhở, đôi đồng tử đen láy hòa vào màn đêm, nhìn chằm chằm Lâm Sóc trước mặt.

Liên quan đến an toàn của Giang Thần Phong, Lâm Sóc không muốn nói dối.

"Cậu ấy là anh em của tôi, cậu dám động đến cậu ấy một chút thử xem, ông đây đánh không lại cậu cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để chỉnh cậu!"
"Cho nên chỉ có tôi từng làm chồng cậu?"
"Cút!"
Lâm Sóc nghiến răng, hốc mắt đỏ hoe.

Nhìn phản ứng của Lâm Sóc, Vân Diệu Trạch biết Giang Thần Phong chưa từng chạm vào cậu, trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên sắp đến mang tai, "Vậy sau này đừng để cậu ta gọi cậu là bảo bối nữa.


Nói xong hắn liền buông Lâm Sóc ra.


Bởi vì hai tay bị giam thời gian dài, đột ngột thả ra khiến bả vai Lâm Sóc đau đớn, nhất thời không bỏ xuống được, chân lảo đảo một bước, Vân Diệu Trạch vươn tay ôm lấy cậu, Lâm Sóc chịu đựng đau đớn dùng sức đẩy hắn ra, lau miệng mình, nói: "Từ giờ tôi sẽ cho tất cả mọi người gọi tôi là bảo bối, còn cậu thì không được.

"
"Nhất định phải chống lại tôi?"
Lâm Sóc lướt qua hắn rời đi, coi như như vừa rồi bị chó cắn, không thể trêu hắn còn không trốn thoát nổi à.

"Đi đâu?" Vân Diệu Trạch đuổi theo.

“Về nhà.

” Thực tế lúc ở trường, cậu đã dùng điện thoại của Khương Nghị gửi tin nhắn cho Giang Thần Phong, hẹn mọi người sau khi tan làm sẽ tập trung ở quán thịt nướng để ăn mừng chuyển trường, lúc này Giang Thần Phong hẳn là đang đợi cậu.

Nhưng chuyện này không thể nói cho Vân Diệu Trạch, miễn cho tên cặn bã này lại đi theo.

"Tôi bị thương.

" Vân Diệu Trạch lại nói.

Mẹ nó, đây là lần thứ ba!
"Lỗ tai tôi không bị điếc, mắt cũng không bị mù, tôi biết cậu bị thương, tôi cũng nói cho cậu một lần nữa, cho dù ruột cậu rơi ra có thể vòng quanh trái đất vài vòng cũng không liên quan gì đến tôi, ông đây không phải là bác sĩ, bị thương thì đến bệnh viện đi, đi thong thả không tiễn!"
Vân Diệu Trạch mặt dày mày dạn nói: "Cậu giúp tôi đi, tôi muốn cậu giúp tôi.

"
"Không rảnh, ông đây muốn về nhà.

"
"Trong nhà đối xử với cậu nghiêm khắc như thế?"
"Đúng, cậu quên lần đó ở bãi cát rồi à? Trên lưng tôi bị quất bao nhiêu roi?"
Lần đó Vân Diệu Trạch nhớ rõ, nhíu mày, khuôn mặt nhìn Lâm Sóc có mười hai vạn phần không tình nguyện, cuối cùng thỏa hiệp, "Được, tôi đưa cậu về nhà trước.


"Không cần cậu đưa.

"
Lâm Sóc chạy ra ngõ nhỏ, quán ăn đã đóng cửa sau, cậu không thể xuyên qua quán ăn, chỉ có thể vòng ra từ bên cạnh.

Bây giờ cũng không tính là đêm khuya, trên đường rất dễ bắt taxi.

Tiện tay ngăn một chiếc xe rồi chui vào, quán ăn trong kính chiếu hậu dần dần trở thành một điểm nhỏ trong ánh đèn neon, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa, cũng không có chiếc xe khả nghi nào đi theo.

Lâm Sóc thở phào.

Nhưng cậu đã quên, Vân Diệu Trạch đã từng đưa cậu về nhà, biết địa chỉ nhà cậu, quầy thịt nướng cũng ở trên đường về nhà, khi cậu đang sóng vai vui vẻ cười nói với Giang Thần Phong.

Vân Diệu Trạch đang nhìn ở cách đó không xa.

Từ nhỏ đến lớn, không phải hắn chưa từng bị lừa gạt, khi còn bé hắn hỏi mẹ ở đâu, bà ngoại nói mẹ ở nơi khác, phải chờ hắn lớn lên mới trở về, nhưng chờ khi hắn lớn lên mới biết được, lúc hắn được sinh ra thì mẹ hắn đã chết vì khó sinh rồi.

Chết rồi, nghĩa là vĩnh viễn sẽ không trở về.

Có lần ba hắn bắt chó con hắn nuôi đi, nói là đưa đi tắm, nhưng thực chất là cắt cổ nó rồi chôn ở sân sau, bởi vì con trai mà chơi với động vật nhỏ là không có chí khí.

Còn có rất nhiều chuyện khác!
Hắn cũng đã từng khóc, từng khó chịu.

Nhưng tại sao, Lâm Sóc lừa hắn so với những thứ trước kia, lại đau nhiều như vậy!.


38: Chắc Là Cậu Thích Lâm Sóc Rồi

Hắn đứng ở đường đối diện, vừa định đi qua, đã có người chạy tới ngăn lại, còn hô to gọi nhỏ: "Cậu làm gì vậy? Không phải lại muốn xông qua đánh nhau đấy chứ? Con mẹ nó, tay cậu bị sao vậy?"

Vân Diệu Trạch hoàn hồn, nhìn về phía ngoài đang nắm chặt bả vai hắn.

Hắn khẽ mở miệng nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Vừa rồi có chút khựng lại là bởi vì hắn chưa thoát ra khỏi cảm giác đau lòng, đương nhiên, bây giờ hắn không có.

Từ Hiến nói: "Cậu vẫn luôn không trở về, điện thoại thì tắt máy, tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì đó nên bèn đến đi dạo gần nhà Lâm Sóc, quả thật trông thấy cậu ở đây."

"Cậu tìm tôi thì đến nhà cậu ta đi dạo làm gì?"

"À thì..."

Từ Hiến không thể nói được, chỉ dựa vào trực giác mà thôi.

Bây giờ Vân Diệu Trạch không muốn nói chuyện với hắn, chỉ muốn băng qua đường tìm Lâm Sóc, sau đó dùng xiên que trên bàn đâm vào người Giang Thần Phong.

"Này, đừng qua đó!"

Từ Hiến giữ hắn lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, lúc này ánh mắt của anh em hắn giống như buổi sáng, nếu hắn buông tay thì chính là mãnh quỷ ra lồ ng, hậu quả khó mà tưởng tượng được, "Bây giờ tôi đến bệnh viện với cậu, xử lý vết thương trên tay trước đã, sau đó lại nói chút chuyện với cậu."

"Có chuyện gì tối nay nói."

Vân Diệu Trạch muốn đưa chân đá bay Từ Hiến, Từ Hiến lập tức bổ sung: "Có liên quan đến Lâm Sóc! Là thật, cậu nghe cũng không thiệt thòi gì."

"Vậy chờ tôi xử lý Giang Thần Phong xong đã."

"Giang Thần Phong và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường! Lúc ở trường học tôi đã nghe ngóng." Từ Hiến nói dối, trong trường học ai cũng không biết Giang Thần Phong thì hắn tìm ai mà nghe ngóng.

Nhưng người nào đó đang xúc động đến choáng váng đầu óc, không nghĩ nhiều.

Từ Hiến nói hết lời rồi kéo người lên trên xe của mình.

Sau khi khởi động động cơ, Vân Diệu Trạch mới phản ứng được, "Cậu đùa tôi đấy à?"

"Không phải, tôi thật sự có chuyện muốn nói." Từ Hiến nghiêm túc hiếm thấy, "Giữa hai chúng ta mặc dù không có khoa trương đến sống chết gì đó, nhưng cũng là bạn bè nhiều năm như vậy đúng không? Tính tình cậu xúc động đến ngay cả tôi cũng đánh, nhưng tôi cũng không ghi hận cậu, đúng chứ?"

"Nói nhảm nhiều như vậy."

Tay trái Từ Hiến cầm vô lăng, tay phải hộc xe, lấy hộp thuốc lá ra ném cho Vân Diệu Trạch, "Còn không phải là sợ cậu lại đánh tôi à."

Vân Diệu Trạch rút một điếu, mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Đầu thuốc lá nghiền trên khung cửa sổ xe.

Từ Hiến chậc một tiếng.

Buổi tối bệnh viện chỉ có thể cấp cứu, trong phòng cấp cứu, Vân Diệu Trạch lại yêu cầu không dùng thuốc gây mê.

"Cậu chắc chắn chứ?" Bác sĩ rất kinh ngạc, "Vết thương này hẳn là đã qua vài giờ rồi, lát nữa phải làm sạch vết thương trước rồi khâu lại, nhìn chiều dài cũng phải hơn hai mươi mũi..."

Vân Diệu Trạch đánh gãy lời ông, Tôi dị ứng thuốc tê."

"Dị ứng cái rắm cái." Từ Hiến ở bên cạnh nhỏ giọng chửi bới.

Từ Hiến hiểu rõ tính cách của Vân Diệu Trạch, cho nên đại khái có thể hiểu được hành vi của hắn, giống như trong lòng có tâm sự nhưng trong tay lại không có gì để phát ti3t nên liền trút lên người mình, ví dụ như có một số học sinh yêu đương thích khắc tên con gái trên cánh tay, thuộc về một đạo lý.

Bác sĩ nhìn Từ Hiến, lại thấy Vân Diệu Trạch vẫn kiên trì như vậy cũng không còn cách nào, người ta nói dị ứng mà mình nhất định phải bôi thuốc tê cho người ta, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao mà gánh vác trách nhiệm này đây.

Không hiểu trong lòng học sinh cấp ba bây giờ đang nghĩ cái gì nữa.

"Vậy cậu chịu đựng đi."

Đúng thật Vân Diệu Trạch nhịn rất giỏi, trừ mồ hôi chảy từ trên trán chảy xuống thì từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng.

Sau khi khâu xong, phải truyền nước.

Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng truyền nước rất ít người, một đông một tây, ngồi thưa thớt.

Vân Diệu Trạch ngồi gần cửa ra vào, hỏi Từ Hiến: "Trước đó cậu nói có chuyện liên quan đến Lâm Sóc, là chuyện gì?"

"Chuyện này à... Ta cảm thấy..." Từ Hiến có chút chần chừ, thật ra không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn giúp anh em phân tích vấn đề tình cảm, giáo dục hắn thật tốt mà thôi, nhưng cho tới bây giờ Từ Hiến chưa từng giáo dục Vân Diệu Trạch, nói không tốt tên này nhấc chân là có thể đá vào m3nh căn của hắn.

"Cảm thấy cái gì? Có rắm mau thả." Vân Diệu Trạch không kiên nhẫn.

"Cảm thấy... Chắc là cậu thích Lâm Sóc rồi."

Vân Diệu Trạch ngẩn ra, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hung ác khó chịu muốn đánh người, "Thả cái rắm gì, con mắt nào của cậu thấy tôi thích cậu ta?"

"Hai con."

Tay truyền nước nắm chặt thanh điều tiết, bởi vì dùng sức, máu chảy ngược ra khỏi ống truyền dịch.

Đây là muốn cầm cây đánh người à!

"Này này này, cậu đừng kích động a." Từ Hiến dùng sức đè lại thanh điều tiết, "Cậu nghe tôi nói xong trước đã."

"Nói."

"Dù sao bây giờ tôi cảm thấy cậu chính là đang lừa mình dối người, cái gì mà chơi chưa đủ, rõ ràng là không buông bỏ được cậu ta, trước kia không ai tranh với cậu, cậu nói ném sang một bên liền ném sang một bên, nhưng khi tên Giang Thần Phong kia vừa đến, cậu nhìn xem, cậu đã xúc động thành mắt gà chọi rồi."

Vân Diệu Trạch trầm mặc không lên tiếng.

"Lúc trước cậu hẹn hò với Lâm Sóc, biểu cảm khi trở về giống y như bôi mật vậy, lúc ấy tôi cũng không muốn nói, nói ra chắc chắn sẽ cho tôi một vả, còn có hôm sinh nhật của cậu ta nữa, cậu có biết mình cười vui vẻ giống như hoa kèn thế nào không?"

Vân Diệu Trạch nhìn về phía Từ Hiến: "Không biết, lúc quay về tôi cho cậu nhai sách ngữ văn rồi nói tiếp."

"Haizzz, không bằng cậu để tôi trực tiếp ngồi học luôn đi."

"Nhưng lúc chia tay tôi đều không thấy buồn bã, nhìn cậu ta tức giận như vậy, tôi còn rất vui vẻ, cậu ta càng đau lòng tôi càng vui vẻ."

"Ai nào biết cậu có ý nghĩ bi3n thái ý nghĩ gì." Từ Hiến lắc đầu.

Vân Diệu Trạch thả lỏng lại, nhớ tới ngày đó ở sân vận động, Lâm Sóc chất vấn hắn có thích cậu không, lúc hắn trả lời là không, vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Sóc khiến hắn cực kỳ hưởng thụ.

Nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.

Từ Hiến bỗng nhiên toát ra suy đoán: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy, cậu ta càng đau lòng chứng tỏ là càng yêu cậu?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Đúng vậy, nhưng cậu..." Từ Hiến không nói ra câu trong lòng 'đây là tâm lý vặn vẹo gì thế', "Dù sao tôi phân tích với cậu nhiều như vậy, ý tứ chính là, thích không có gì mất mặt cả, cũng sẽ không hủy hoại uy phong đàn ông bình thường, thích thì theo đuổi, sau này không thích thì chia tay."

Ngẫm nghĩ lời nói này một chút, Vân Diệu Trạch gật đầu, "Có chút đạo lý."

"Cho nên, cậu không cần thiết xúc động đánh nhau ở trước mặt người khác rồi lại phải vào văn phòng hiệu trưởng, tên Giang Thần Phong kia, muốn xử cậu ta còn không có thủ đoạn à?"

Vân Diệu Trạch nhếch mép, "Bây giờ đầu óc cậu linh hoạt rồi?"

Từ Hiến đắc ý, "Tôi vẫn luôn linh hoạt mà, là do trước kia cậu xảo quyệt hơn tôi nên tôi mới không có chỗ phát huy, hôm nay vừa vặn đụng phải đầu đầy đậu của cậu."

"Muốn chết?"

"Chậc, tôi tốt bụng giúp cậu phân tích một hồi, cậu lại báp đáp tôi như vậy à?"

Vân Diệu Trạch không cãi cọ với hắn, hỏi vấn đề đứng đắn, "Cậu cảm thấy tôi thích Lâm Sóc bao nhiêu?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Chắc là chỉ có một chút xíu."

"Haha." Sau tiếng này Từ Hiến không nói lời nào nữa, thích người ta một chút xíu đã như vậy, nếu nhiều thích một chút thì không phải trái đất sẽ bị diệt luôn à.

Vân Diệu Trạch mặc kệ hắn haha cái gì, lấy điện thoại di động ra vuốt v e một lát, hắn muốn gửi tin nhắn cho Lâm Sóc, đáng tiếc Lâm Sóc không dùng điện thoại hắn tặng.

***

Quầy đồ nướng.

"Cạn ly!"

Bốn người cùng nhau nâng ly, ngoài Lâm Sóc và Giang Thần Phong, còn có Lâm Dao và Khương Nghị.

Khương Nghị đặc biệt leo rào ra khỏi trường để đến đây, cậu ta và Lâm Dao đã có mặt trước khi Lâm Sóc đến, cho nên Vân Diệu Trạch nhìn thấy là hình ảnh bốn người ngồi với nhau, nhưng hắn chỉ tập trung vào Lâm Sóc ở một chỗ với Giang Thần Phong, hai người còn lại bị cưỡng ép xem nhẹ.

Lâm Sóc vui vẻ, ngửa đầu một hơi uống cạn ly bia.

"Anh, anh uống ít một chút, lỡ đâu uống say trở về anh sẽ bị mẹ đánh chết." Lâm Dao cầm ly nước trái cây nhắc nhở.

"Sẽ không, lúc này mẹ đã đi ngủ sớm, hơn nữa còn có Phong Tử ở đây, mẹ sẽ yên tâm."

Giang Thần Phong cầm ly của cậu dời ra xa, "Thật sự là nhiều lắm rồi, uống ít thôi, miễn cho tôi phải cõng cậu về."

Lâm Sóc đấm bả vai anh một cái rồi lại ghìm chặt cổ hai anh em tốt, "Cậu sẽ không chê tôi bây giờ nặng đấy chứ, hồi cấp hai trước kia hai chúng ta đánh lộn, đi tiệm net suốt đêm, tôi bị thương chút da thịt hoặc là mệt mỏi, cậu đều lì lợm la li3m muốn cõng tôi, cậu không nhớ sao?"

"Nhớ rõ."Giang Thần Phong cười cười, "Mỗi lần nằm trên lưng tôi, cậu đều như con mèo dính người, không cưng chiều cậu thì làm sao được."

"Ôi vãi, quan hệ hai người tốt đến mức nào vậy." Khương Nghị cảm khái.

"Là song sinh dính liền." Lâm Dao than thở, "Anh của em rụng tóc đều là đau trên người anh Thần Phong, phải không?"

"Phải." Giang Thần Phong nâng ly cụng ly nước trái cây của Lâm Dao một cái.

Khương Nghị: "Woa~ không chịu được, luôn cảm thấy nổi da gà."

Lâm Sóc lấy xiên qua còn sót đụng nhẹ vào Khương Nghị, vừa cười vừa nháo, "Ông đây để cậu nổi da gà, nổi da gà này, cậu nổi cái quỷ! "

Khương Nghị: "Mẹ kiếp! Hơn nửa đêm cậu đừng nói cái chữ kia, cậu biết tôi sợ nhất cái gì mà, lát nữa tôi còn phải tự mình về trường đấy!"

"Được, tôi đổi cách nói."

Lâm Sóc đứng lên, lui lại mấy bước, vươn hai tay về phía trước, mắt trợn ngược nhìn về phía Khương Nghị, lần này Khương Nghị thật sự nổi da gà, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế, Lâm Dao đỡ cậu ta, vui vẻ cười khúc khích.

Khương Nghị mắng to tên Lâm Sóc súc sinh này, "Cảm phiền cậu trở lại, làm anh em nửa đường đã từ bỏ, mẹ kiếp."

Đập bàn một cái, cậu ta cũng bật dậy giả làm thây ma, ông chủ rất thích thú với những học sinh này.

Chờ bọn họ làm loạn không sai biệt lắm, Giang Thần Phong kéo Lâm Sóc lại, Lâm Sóc ngã vào lòng anh, vai còn run lên vì cười, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"

"Lại đánh mông cậu giờ, tin không?"

"Lêu lêu lêu..." Lâm Sóc tặng anh một biểu tình quỷ quái.

Giang Thần Phong cười đến không thể làm gì được, vỗ đầu cậu một cái, "Đứng đắn một chút, tôi có đồ tặng cậu. "

"Là cái gì?" Lâm Sóc ngồi về chỗ của mình.

Lần này chuyển trường tới đây, Giang Thần Phong không đi tay không, quà của dì và chú anh đều chuẩn bị, quà tặng Dao Dao là một bộ váy và chiếc vòng tay sáng lấp lánh mà con gái thích, mà thứ Lâm Sóc thiếu nhất lúc này đương nhiên là điện thoại di động.

"Cùng kiểu với điện thoại của tôi, nếu không hiểu chức năng nào thì có thể trực tiếp hỏi tôi." Giang Thần Phong lấy hộp điện thoại ra khỏi túi hàng.

"Không hổ là anh em, quả thực đưa đến trong lòng tôi!" Lâm Sóc cười đến mức mắt cong thành trăng lưỡi liềm, nhanh chóng mở ra, "Tôi vốn còn muốn mua sau khi làm thêm xong, tiền tích góp đến lúc đó không dùng được rồi."

Giang Thần Phong: "Có thể dùng, mời tôi ăn cơm."

Khương Nghị: "Hai người các cậu đúng là không ai khách sáo cả."

Lâm Sóc sờ điện thoại, yêu thích không buông tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đương nhiên, tôi và Phong Tử cần gì so đo chứ, của cậu ta chính là của tôi, của tôi chính là của cậu ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi