GIÁO THẢO OMEGA GIẢ LÀM ALPHA VẪN BỊ PHẢN CÔNG

Phương Triết nói tiếp: “Vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, còn vô cùng ưu tú.”

Hoắc Sơn Chu tỏ vẻ đồng ý mười phần: “Đúng vậy, Omega nên giống như Giản Mộc vậy.”

Hai tên này kẻ tung người hứng, Lâm Phụ Tinh chỉ cảm thấy bên tai vang lên một loạt tiếng vo ve: “Giản Mộc là nam.”

Hoắc Sơn Chu không cho là đúng: “Giản Mộc là Omega.”

Lâm Phụ Tinh nói thêm: “… Hai cậu là Beta.”

“Beta thì sao chứ?” Phương Triết chỉ ra, “Beta cũng muốn yêu đương mà.”

Lâm Phụ Tinh nhìn Hoắc Sơn Chu, cố gắng bới móc: “Cậu đã yêu đương quá nhiều.”

Hoắc Sơn Chu rất phong lưu: “Yêu nhiều mới biết đau người ta nhé, tôi có kinh nghiệm!”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Một câu Lâm Phụ Tinh cũng chẳng buồn nói nữa.

Trong lòng cậu chẳng biết tại sao lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, không rõ bắt đầu từ đâu, dù sao thì khi hai người này nói muốn theo đuổi Giản Mộc thì cậu chỉ muốn kéo cả hai tên này đi đàm luận võ đạo một chút, ấn xuống đất mà chà đạp một phen, cho đến khi nào hai tên nhóc này thu lại lời nói thì thôi.

Quá kỳ lạ.

Cứ là chuyện có liên quan đến Giản Mộc thì tâm trạng của cậu luôn trở nên quái lạ.

Khó chịu khi Giản Mộc bị nhìn ngắm, khó chịu khi chỗ ngồi cạnh Giản Mộc bị chiếm, khó chịu khi nghe ai xì xào về Giản Mộc, bây giờ các anh em tốt nói muốn theo đuổi cậu ấy…

Cực! Kỳ! Không! Thích!

Nếu hai người này không phải là Phương Triết với Hoắc Sơn Chu thì Lâm Phụ Tinh sẽ đánh nhau với người ta ngay tại chỗ luôn rồi.

Lâm Phụ Tinh dằn xuống cảm xúc không rõ trong lòng, quay đầu đi thẳng về lớp, nhưng mà vì đi quá nhanh nên chân ghế cà xuống mặt đường không ngừng phát ra chuỗi âm thanh cộp cộp vang dội.

Lâm Phụ Tinh chưa từng biểu hiện ra chút hứng thú nào đối với người khác phái hay một Omega nào cả, kết giao được với tất cả mọi người. Giản Mộc vừa mới chuyển đến không lâu, quan hệ với những người khác theo kiểu bình thường, chỉ có đối xử với Lâm Phụ Tinh là thân thiết hơn một chút nhưng ở trong mắt người bên ngoài thì quan hệ của cả hai vẫn duy trì ở mức độ bạn bè thân thiết bình thường mà thôi, Hoắc Sơn Chu và Phương Triết cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhờ Lâm Phụ Tinh giúp họ hỏi thăm một chút nên vội vàng chạy theo.

Phương Triết giữ chặt lấy cậu: “Anh Lâm à, cậu với Giản Mộc thân thiết như vậy, còn nghe Đới Lập kể là hai ngày nay cậu với cậu ấy ở chung phòng ký túc xá, vậy cậu có thể hỏi giúp bọn này một câu xem cậu ấy thích người như thế nào không? Gần quan được ban lộc nha.”

Sắc mặt Lâm Phụ Tinh không chút thay đổi, rất kháng cự với cái chuyện giúp đỡ này: “Tôi không hỏi, muốn hỏi gì thì tự cậu đi mà hỏi.”

Hoắc Sơn Chu rất tự giác biết công việc gian khổ: “Đừng mà, anh Lâm ơi, hỏi một chút thôi, có thêm cơ hội để theo đuổi Giản Mộc mà!”

Lâm Phụ Tinh chẳng có vẻ mặt hòa nhã gì: “Trước đó cậu ấy nói không có.”

Phương Triết: “Đó là chuyện quá khứ, cậu xem xem hiện tại có biết bao nhiêu người ở xung quanh nghía chứ! Cái hôm chọn tiết học đó cậu cũng không tham gia, chen chúc sắp chết luôn? Ơ mà sao cái từ này hình như sai sai thì phải?” Phương Triết chép chép miệng, “Mà không quan trọng, cậu nói xem có đông hay không? Chẳng phải cậu còn đi nhờ lão Đới dành chỗ cho mình mới có thể ngồi cạnh cậu ấy hả?”

Hoắc Sơn Chu: “Bọn này đã thương lượng qua rồi, sẽ dựa vào chính thực lực bản thân. Cậu chỉ cần giúp chúng tôi hỏi một câu xem Giản Mộc thích người thế nào? Là Beta được không? Nhưng đừng có hỏi nhiều quá, lộ hết.”

Phương Triết bỉ ổi: “Anh Lâm nè, cậu hỏi giúp một câu thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người đâu, bọn này có thể giúp cậu dọn dẹp sân thể dục nha.”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Bị Phương Triết và Hoắc Sơn Chu một đường làm loạn như vậy, rốt cuộc Lâm Phụ Tinh hoàn toàn không thể nào tịnh tâm nổi, không nghĩ làm đề thì cũng chẳng muốn nghe giảng bài, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cũng không có ý nghĩa gì, đã vậy đằng sau lưng còn thường xuyên bị Phương Triệt chọt mãi, nhỏ giọng gọi cậu: “Anh Lâm ơi, anh Lâm à! Hỏi một chút đi mà!”

Lâm Phụ Tinh quay đầu lại quăng một “Để tôi suy nghĩ lại” rồi sau đó giả vờ như chú ý nghe giảng bài, một bàn tay lại nhét vào hộc bàn, lén lút bật điện thoại lên.

Vốn trong danh sách chỉ có hai người bạn tốt cùng một đống khung chat trong ứng dụng xã hội nay lại nhiều thêm một người.

Giản Mộc.

Ảnh đại diện của anh thật đơn giản, chỉ là một bầu trời rộng lớn, tên tài khoản cũng chỉ có một chữ cái tiếng Anh cực kỳ giản đơn là chữ J.

Trên vòng xã hội cũng không đăng tải gì nhiều chỉ vẻn vẹn vài cái xem chút là hết, nhưng nội dung cũng không có nhiều, tổng cộng chỉ có hai trạng thái thôi. Một cái chụp một tấm ảnh bầu trời bao la, thời gian là vào hai năm trước, mới nhất là một trạng thái được đăng cách đây hai mươi ngày, chính là ngày anh vừa mới chuyển đến đây, chỉ có hai chữ.

— Đã đến.

Như một lời chào.

Hai dòng trạng thái ấy Lâm Phụ Tinh đã lướt xem đến vài lần, nhấn vào lại thoát ra, sau đó lại bấm vào ảnh đại diện của Giản Mộc, ngón tay dừng lại trên dòng nhắn tin mà chần chừ mãi không thôi.

Giản Mộc thích người như thế nào?

Hình như chuyện này có hỏi một chút cũng không sao mà, nhưng trong lòng Lâm Phụ Tinh vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, không thể nói rõ là gì, có cảm giác như là hỏi vậy Giản Mộc sẽ chạy theo người khác mất.

Cậu còn đang xoắn xuýt thì ở trên bục giảng, Ngô Oánh đang đặt một câu hỏi quan trọng, mọi người ở dưới đều tự giác ngồi thẳng lưng, nhìn sơ qua cứ tưởng là đám nhóc này đang nghe giảng chăm chú lắm, nhưng thật ra cả đám như đang ngồi bàn chông vậy, trong lòng không ngừng cầu nguyện trăm lần đừng gọi tên mình.

Ánh mắt Ngô Oánh nhìn lướt một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phụ Tinh.

Một nhóm người đồng loạt nín thở.

Ngô Oánh: “Lâm Phụ Tinh, cậu lên bảng làm đề này đi.”

Những người khác nhẹ nhàng thở phào.

Bỗng nhiên bị gọi tên, Lâm Phụ Tinh nhanh chóng quăng điện thoại vào trong ngăn bàn, động tác thuần thục, nhanh chuẩn chính xác, cầm đề đi lên.

Chờ đến khi cậu lên trên bảng làm xong đề rồi quay về mới phát hiện bản thân lúc nãy không cẩn thận nhấn nhầm một cái icon gửi qua, Giản Mộc đã trả lời lại vài tin nhắn rồi.

[J]: Anh à.

[J]: Đi học chơi điện thoại.

[J]: Anh thật không ngoan mà.

Lâm Phụ Tinh thò một bàn xuống, lặng lẽ mò mẫm gõ chữ.

[Lâm Gà Gáy]: Không cẩn thận chạm vào.

[J]: Không cẩn thận nhấn vào khung chat, lại không cẩn thận gửi tin nhắn cho em.

[J]: Vậy là có chút sơ ý?

[Lâm Gà Gáy]: Được rồi.

[Lâm Gà Gáy]: Tôi thừa nhận, câu trước đúng là tôi nói bừa.

[Lâm Gà Gáy]: Nhưng phía sau thật sự là không cẩn thận.

[Lâm Gà Gáy]: Cậu lại đang làm gì đó? Cậu không phải đang học sao?

[Lâm Gà Gáy]: Chơi điện thoại, cậu cũng không ngoan chút nào nha, Giản Mộc.

Giản Mộc rất nhanh đã gửi đến một tấm ảnh.

[J]: Tiết thể dục.

Giản Mộc ngồi trên sân thể dục, đối diện với sân bóng rổ, sau khi khởi động kết thúc là thời gian hoạt động tự do, Đới Lập cùng với vài nam sinh khác mang rất nhiều dụng cụ thể dục đến, Giản Mộc không có hứng thú cùng một nhóm người tụ tập chung một chỗ to to nhỏ nhỏ, chỉ ngồi một bên nhìn.

Điện thoại trên tay lại rung lên, Lâm Phụ Tinh gửi tin nhắn đến.

[Lâm Gà Gáy]: Phải rồi ha, các cậu đang là giờ thể dục.

[Lâm Gà Gáy]: Vừa nãy Đới Lập còn hỏi tôi có muốn cùng chơi bóng không.

[Lâm Gà Gáy]: Lúc đó không muốn đi, bây giờ lại có chút rồi, cậu chờ tôi một lát.

[J]: Anh, anh lại muốn trốn học.

[Lâm Gà Gáy]: Không phải trốn học, là kết hợp thư giãn cho thân thể và đầu óc.

[Lâm Gà Gáy]: Dạo này làm đề thi quá nhiều, hơi đau đầu.

[Lâm Gà Gáy]: Hơn nữa nội dung học quá đơn giản.

[Lâm Gà Gáy]: Cùng là học bá, cậu cũng hiểu nổi khổ của tôi mà, phải không?

[Lâm Gà Gáy]: Đúng rồi, Hầu ca nói cuối tuần này sẽ đi thi.

[Lâm Gà Gáy]: Trùng với lần thi tháng, chúng ta không cần phải thi nữa ha ha ha!

[Lâm Gà Gáy]: Tôi xuống lầu.

[Lâm Gà Gáy]: Cậu ở đâu vậy? Tôi đã xin Ngô tỷ nghỉ rồi.

Lâm Phụ Tinh nói nhiều, một bàn tay gõ chữ nhanh như gió, một lần nói hết một tràng dài đủ thứ chuyện, cậu nghĩ tới việc gì hay sẽ không nhịn được nói nhiều vài câu, nhìn sơ qua cả màn hình toàn khung thoại màu trắng(*). Giản Mộc nói cho Lâm Phụ Tinh chỗ của mình, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe miệng không khỏi cong lên.

(*).Cái này giống như kiểu thiết lập trên wechat ấy, phần khung bản thân nhắn tin sẽ có màu trắng, của đối phương là màu xanh. Ở trên toàn là LPT nói nên nhìn trên màn hình chỉ thấy khung trắng đó.

Trên sân bóng rổ bỗng truyền đến một tràng hoan hô, có một nam sinh ném vào rổ một quả ba điểm, kéo cả đội lật ngược tình thế, cả nhóm trực tiếp khiêng cậu ta lên tung hô, nam sinh trong tâm điểm của mọi người nhìn về phía Giản Mộc.

Giản Mộc đang nhìn về phía này mỉm cười, nam sinh lại vừa mới thắng thi đấu cho là mình cực kỳ đẹp trai, lòng tự tin dâng trào, trong tiếng cổ vũ của nhóm anh em tốt đi về phía bên này, vẻ mặt của một đám ở đằng sau vô cùng phấn khích.

Giản Mộc không để ý xung quanh, điện thoại lại nhận được tin nhắn, không phải của Lâm Phụ Tinh mà là một người khác, không có tên người gửi, không có ghi chú.

[…]: Điện thoại quá khó dùng rồi! Có từ hai thế kỷ trước đó!

[..]: Khu B lạc hậu không tưởng tượng nổi!

[J]: ……

[…]: À, nói chuyện chính. Ngài muốn tôi tra người này, không sạch sẽ tí nào.

[…]: Thật sự là giáo viên à? Mấy năm trước còn đỡ. Quấy rối cả học sinh nữ luôn?

[..]: Nhưng mà Nhị thiếu, ngài quyết định ở lại khu B không quay về nữa sao?

[J]: Ừ.

Giản Mộc vừa bỏ điện thoại xuống, bên tai liền truyền đến giọng nói của một nam sinh: “Bạn học, có chuyện này…”

Cậu ta là một Alpha, tin tức tố trộn lẫn với mùi mồ hôi sau khi chơi bóng xong. Nam sinh nhấp miệng, ánh mắt nhắm tịt, nói nhanh như gió: “Tôi, tôi thích cậu, cậu có thể không biết tôi, tôi là…”

Giản Mộc ngẩng đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, anh mở miệng, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một loại cảm giác xa cách không nói rõ thành lời: “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện này.”

Nam sinh ngẩn ra, mãi một lúc mới ý thức được bản thân bị người ta từ chối rồi. Quay đầu nhìn về đám anh em của mình, nhóm con trai dùng tay ra hiệu cho cậu ta nói rằng chuyện bị từ chối rất bình thường, bảo cậu ta cứ nói tiếp đi, nam sinh quay lại, xiết chặt nắm tay: “Vậy cậu, vậy cậu thích người như thế nào? Tôi có thể…”

Giản Mộc cắt ngang lời cậu ta, mỉm cười lễ phép: “Không thích kiểu nào cả.”

Anh cố ý cùng người này duy trì một khoảng cách, môi mỏng mím chặt, màu sắc môi cực nhạt, lông mi hơi rủ xuống, bao quanh người là cảm giác xa cách lạnh nhạt.

Có thể là chán ghét nhưng không có lý do gì mà lại ghét một người chỉ vừa mới gặp mặt được. Nam sinh suy nghĩ, như vậy chỉ có thể là do một nguyên nhân khác.

Omega trước mắt này, cũng không giống như vẻ ôn hòa thể hiện ở bên ngoài, mà là kiểu người từ bên trong đã không muốn tiếp xúc với những người khác..

Nam sinh trong một lúc không biết nên nói cái gì: “…”

Đúng lúc này, Lâm Phụ Tinh gửi đến một tin nhắn thoại, Giản Mộc không nhìn nam sinh đột nhiên chạy đến đây tỏ tình nữa, ngón tay ấn lên màn hình một cái, giọng nói liền truyền ra ngoài.

Lâm Phụ Tinh ở phía bên kia do dự một lúc lâu, cuồi cùng vẫn là sờ sờ mũi, hỏi: “Ừm, thì là, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu thích người như thế nào vậy, nếu không trả lời cũng không sao, tôi sắp đến sân thể dục rồi… A, tôi nhìn thấy cậu rồi!”

Âm thanh kết thúc.

Ánh mắt Giản Mộc nhìn về phía tòa nhà dạy học, Lâm Phụ Tinh đang vẫy tay với anh.

Nam sinh tận mắt nhìn thấy một giây trước Giản Mộc vô cùng lạnh nhạt, lúc nhìn thấy Lâm Phụ Tinh thì trong nháy mắt lập tức thay đổi, lông mi giống như cánh chim hơi run lên, ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng hơn hẳn, nở một nụ cười ấm áp như mặt trời, tóc mái trên trán rơi xuống, cả người nhìn qua vừa yên tĩnh vừa dịu dàng.

Giản Mộc chạy tới chỗ Lâm Phụ Tinh, đứng bên cạnh cậu, rõ ràng là đang nhìn cậu nhưng ánh mắt lại như đang nhìn cả một vì tinh tú.

Nam sinh: “…”

—Hết chương 17—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi