GIÁO THẢO OMEGA GIẢ LÀM ALPHA VẪN BỊ PHẢN CÔNG

Buổi sáng ngày thứ năm có hai tiết vật lý liên tục.

Hai tiết này cần đến tòa nhà thí nghiệm để thực hành, dựa theo số thứ tự mà chia nhóm, người chung một nhóm với Lâm Phụ Tinh là một em gái nào đó không quen của lớp 11-1.

Lâm Phụ Tinh chủ động nhận hết mọi công việc, từ chuẩn bị dụng cụ đến thực hành, chạy dữ liệu đến ghi chép số liệu, em gái không cần làm bất cứ cái gì chỉ cần ngồi một bên đưa bút là được.

Lâm Phụ Tinh đã sớm học xong chương trình học rồi, tốc độ thực hành nhanh hơn nhiều so với những người khác, đến lúc sau thậm chí ngay cả bút em gái cũng không cần đưa nữa, cứ yên tâm ngồi một chỗ lướt điện thoại là được.

Cô nàng nghiêng camera sang một góc, lén lút chụp một tấm ảnh, gửi qua cho bạn tốt.

[Gạo nếp muốn giảm béo]: *hình ảnh*

[Gạo nếp muốn giảm béo]: Aaaaa tớ cùng Lâm Phụ Tinh là một nhóm nha! Rất đẹp trai, rất ga lăng! Tốt quá đi aaa! Cả người chỗ nào cũng đẹp trai hết! Tôi không cần phải làm cái gì cả! Đây là cảm giác nằm cũng thắng đó hả!!!

[Mỹ Mỹ]: Ôi mẹ ơi, làm sao có thể đẹp trai như vậy, ôi sao nhân phẩm cậu thăng thiên thế này!

[Gạo nếp muốn giảm béo]: Đúng đó, đúng đó! Thật sự thăng thiên luôn rồi!

[Gạo nếp muốn giảm béo]: Tớ có cảm giác cậu ấy cũng không thẳng đến mức như bài viết trên diễn đàn nói đâu, nếu là thẳng nam liệu có săn sóc cho nữ sinh thế này không!

[Mỹ Mỹ]: Cậu còn ở đó nói nhảm với tớ làm gì nữa! Giúp cậu ấy mua nước mau! Cảm ơn cậu ấy nữa! Thuận tiện thêm bạn tốt luôn! Ngộ nhỡ thoát kiếp chó độc thân thì sao!!!

[Gạo nếp muốn giảm béo]: Đúng, mua nước! Để tớ hỏi cậu ấy cái! Lát nữa trở lại livestream cho cậu xem nha chị em tốt!

“Bạn học nè, có thể lấy giúp tôi vật kia lại đây được không?” Lâm Phụ Tinh chủ động lên tiếng. Cậu cũng không chú ý đến em gái này, đơn thuần là nhờ người ta giúp đỡ lấy hộ vài vật linh tinh.

Thực ra em gái cũng che dấu rất tốt, đầu ngón tay không ngừng gõ lọc cọc hét lên với chị em là a a a a cậu ấy lên tiếng gọi tớ, trên mặt lại bình tĩnh không một chút thay đổi, còn bày ra một vẻ mặt rất chăm chú theo dõi số liệu thí nghiệm nữa.

“Cảm ơn.” Lâm Phụ Tinh nói.

“Không có chi.” Em gái nhỏ cất điện thoại vào, hít sâu một cái giúp bản thân gắng bình tĩnh hết sức, hỏi, “Cậu làm lâu như thế có khát nước không? Có cần tớ giúp cậu mua chai nước không?”

Lâm Phụ Tinh say mê những con số, ghi nhớ hết những giá trị số thay đổi liên tục vào trong đầu sau đó trực tiếp viết thẳng kết luận lên bảng thống kê.

“Không cần.” Cậu nói, “Sắp xong rồi, một lát cậu chép lại hết rồi nộp là được.”

“Ok, ok.” Lâm Phụ Tinh chủ động giúp cô nàng, em gái nhỏ thả lỏng hơn nhiều, “Bạn học nè, tớ thấy cậu rất tốt đó nha, sẽ chủ động giúp đỡ thực hành này, tuyệt đối không phải thẳng được, mấy cái bàn tán trên diễn đàn đó không chừng là thật giả lẫn lộn cả.”

Lâm Phụ Tinh đang bận tình nhẩm cũng không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy phần đầu cái gì mà sẽ chủ động giúp đỡ thực hành và vân vân gì đó, thuận miệng đáp: “Không có gì, không phải cậu khá kém môn vật lý à? Nếu làm thực hành cùng chung với nhau sẽ rất tốn thời gian, làm chậm cả tiến độ.”

Em gái hóa đá: “…”

Lâm Phụ Tinh ù ù cạc cạc: “?”

Em gái cúi đầu, dồn lực gõ từng chữ một như trút giận.

[Gạo nếp muốn giảm béo]: Chị em à, những thứ bàn tán trên diễn đàn đều là sự thật.

[Gạo nếp muốn giảm béo]: Thẳng như thép.

*

Trong tiết học không có ai rời khỏi bàn thí nghiệm của mình, thiết bị thực hành dễ vỡ, cho dù chỉ sượt nhẹ qua một cái cũng có thể bị sứt mẻ, người trong nhóm muốn đi vệ sinh cũng phải thay phiên nhau mà đi, vô cùng cẩn thận bảo vệ thiết bị thực hành của mình.

Hoắc Sơn Chu và Lâm Phụ Tinh chọn môn học giống nhau, cùng ra ngoài để lấy nước. Hoắc Sơn Chu lắc lư chạy đến trước mặt Lâm Phụ Tinh, thần bí hỏi: “Anh Lâm à, sao rồi nha?”

Lâm Phụ Tinh: “Cũng tạm, thí nghiệm không khó lắm, sắp làm xong rồi.”

Hoắc Sơn Chu thần thần bí bí kéo Lâm Phụ Tinh qua một bên, chỉ vào trong cửa sổ, thầm thì: “Không phải, tôi đang nói cậu đã hỏi hay chưa! Giản Mộc…”

Phân chia chỗ ngồi thực hành cũng là dựa theo số thứ tự, Giản Mộc mới chuyển đến đây từ lớp 11, số thứ tự xếp cuối cùng nên vị trí cũng được phân đến chỗ cuối cùng.

Anh ngồi dựa bên cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, tay kia ở trên giấy viết viết vẽ vẽ. Ánh nắng từ bên ngoài hắt lên người anh, đẹp tựa như một bức ảnh nghệ thuật trong mỗi khung cảnh tạm dừng(1) vẫn thường chiếu trên các bộ phim, không có âm thanh làm nền cũng không cần âm thanh làm nền.

(1).

Nếu là một Omega khác mang Bột Hoàn thường lộ ra vẻ mảnh mai và lập dị, vì vậy nên nhiều người thà rằng để lộ tuyến thể ra cũng không chịu mang thứ này, nhưng Giản Mộc lại không giống vậy, màu đen của Bột Hoàn đối lập với màu trắng nơi cần cổ, càng làm cho nó trở nên thẳng thắn trầm lắng, một loại cảnh đẹp ý vui.

Xung quanh cũng có nam sinh hoặc nữ sinh liên tục nhìn về phía Giản Mộc rồi quay lại thì thầm khe khẽ.

Lâm Phụ Tinh không kiềm được mà thất thần, kế đó bị tiếng nói của Hoắc Sơn Chu kéo trở về: “Anh Lâm, cậu đang ngẩn người cái gì vậy?”

“Hả?”

Hoắc Sơn Chu: “Rốt cuộc thì Giản Mộc thích kiểu người như thế nào vậy? Bút với vở tôi cũng chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chở cậu cho đáp án để tôi ghi chép nữa thôi đấy.”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Vấn đề này ngày hôm qua Lâm Phụ Tinh thật sự đã hỏi rồi, Giản Mộc cũng rất nghiêm túc trả lời cậu: “Là Alpha, người phải cao một chút, thích cười, thành tích tốt, ở các phương diện khác có chút ngốc, cái gì cũng không hiểu, thỉnh thoảng cũng sẽ yếu đuối, luôn luôn là ánh mặt trời, một mặt trời bé nhỏ.”

Lâm Phụ Tinh truyền đạt lại nguyên xi cho Phương Triết, xong xuôi còn cầm dao thọc cậu ta một nhát: “Cậu xem ngay câu đầu tiên này, thích Alpha, các cậu đến cơ hội cũng chẳng có.”

Hoắc Sơn Chu ghi nhớ tất cả, không chút để ý: “Không sao cả, tiêu chuẩn gì cũng có thể thay đổi được, chỉ cẩn bản lĩnh đủ thâm hậu, có thẳng thế nào cũng có thể bẻ cong cậu ấy được hết!”

“…” Lâm Phụ Tinh nói, “Quả cầu thí nghiệm của cậu lăn ra đây rồi kìa, một tiết học công cốc rồi.”

“Cái gì?” Hoắc Sơn Chu muộn màng quay lại nhìn về bàn thí nghiệm của mình, hét to một câu “Đậu má” rồi lao vụt qua cái bàn trở về.

Điền xong số liệu, Giản Mộc cúi đầu nhìn vào điện thoại, trên màn hình hiện ra một tin nhắn được gửi từ mười phút trước.

— Đã xử lý.

Anh tắt màn hình đi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phụ Tinh.

Lâm Phụ Tinh đang nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau trong chớp mắt tim Lâm Phụ Tinh bỗng đập nhanh hơn, giống như có tật giật mình mà vội vội vàng vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Lâm Phụ Tinh cảm thấy bản thân dạo gần đây càng ngày càng không được bình thường, vào lúc Giản Mộc trả lời câu hỏi đó của cậu, Lâm Phụ Tinh lại có thể cho rằng Giản Mộc đang miêu tả bản thân cậu vậy, mỗi một điều kiện đều rất phù hợp, thật là…

Chưa bao giờ trải qua việc rối rắm như thế này Lâm đại thiếu gia cảm thấy nội tâm tràn ngập sự mờ mịt, không biết đang suy nghĩ cái gì cũng không biết nên suy nghĩ thế nào, hệt như đang tháo gỡ một cuộn len vậy, mới tập trung tháo được một đoạn ngắn lại chẳng biết một con mèo từ đâu nhảy vào, móc lấy sợi len chạy loạn cả lên làm cho nó rối lại thành một nùi.

Còn may là Lâm đại thiếu gia trước giờ ruột vẫn để ngoài da, nếu không nghĩ ra được vậy thì kệ tía con mèo kia muốn phá thế nào thì phá, tạm biệt không hẹn ngày gặp lại.

Rối bồng như cuộn len.

Hai tiết thực hành đã làm cho cả lớp hói hết nguyên đầu, số liệu thực hành khác biệt phải tỉ mỉ kiểm soát ở mỗi giới hạn, nếu lố ra còn phải làm lại, một lần nữa chạy thử là một lần lắp ráp, tranh cãi, tóc có tốt thế nào cũng phải rụng hết một mớ bự.

Đi ra khỏi phòng thực hành, Hoắc Sơn Chu ảo não vô cùng, ngửa mặt lên trời mà than thở: “Tôi đã bị thứ gì nhập vào mà lại nghĩ muốn đi chọn vật lý thế này!”

Lâm Phụ Tinh nói từ tốn: “Cậu là muốn chép bài tập.”

Giản Mộc nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng.

Mỹ nhân cười, Hoắc Sơn Chu lập tức như mở cờ trong bụng, cái gì buồn rầu đến trọc đầu cũng tan thành mây khói hết, xum xoe xung quanh Giản Mộc: “Trời nóng quá, ở đằng trước có máy bán hàng tự động đó, Giản Mộc à cậu có muốn uống gì không?”

Giản Mộc nhìn sang Lâm Phụ Tinh: “Anh ơi, anh muốn uống gì không?”

Hoắc Sơn Chu xum xoe cứ như con bướm vỗ cánh phành phạch, Lâm Phụ Tinh thật muốn bóp chết con bướm ấy, mạnh mẽ dằn sự cáu kỉnh xuống: “Cũng được, tôi qua đó nhìn xem, mua cho cậu một chai giống nhau được không?”

Giản Mộc gật đầu.

Hoắc Sơn Chu một tay kéo lấy Lâm Phụ Tinh tha đi, giọng nói hòa vào trong gió: “Giản Mộc, cậu ở chỗ này đợi chúng tôi, bọn này mua xong sẽ mang về đây!”

Giản Mộc lùi sang một bên.

Hoắc Sơn Chu vô cùng xoắn xuýt chọn liền vài loại, cuối cùng bị Lâm Phụ Tinh táng một cái bốp vào đầu: “Sao cậu không mua hết toàn bộ nước trong máy luôn đi?”

Giản Mộc cúi đầu buồn cười.

Lão Trần ở trong văn phòng ngây người cả buổi mới bước xuống lầu.

Ông ta thật sự không nghĩ ra mình đã chọc phải người nào, vì chuyện gì mà mọi việc lại biến thành thế này. Ở tầng dưới ông ta bỗng nhìn thấy Lâm Phụ Tinh ở cách đó không xa đang chọn đồ uống.

Bỗng chốc lửa giận từ đâu vụt tăng cao.

Là Lâm Phụ Tinh, bởi vì cậu ta hết, mẹ cậu ta mới có thể chết, hiện tại cũng bởi vì cậu ta mà mình bị thất nghiệp, mất đi quyền hạn bảo vệ của Đế Quốc.

Hễ là có liên quan đến Lâm Phụ Tinh thì luôn không có việc gì tốt hết!

Lão Trần càng nghĩ càng giận, lập tức đi đến chỗ Lâm Phụ Tinh, càng đi càng nhanh, càng chạy càng nhanh, tưởng nhấc cổ áo cậu ta lên giống như ngày trước ấy cứ vậy mà ném cậu ta xuống đất, sau đó độc ác mà đánh một trận.

Mày là cái gì? Mày là thứ gì chứ?

Nhưng mà đúng lúc này chân ông ta chẳng hiểu sao lại trở nên đau đớn vô cùng, cả người theo đà ngã oạch xuống đất.

“Đệch mẹ thằng chó nào!”

Ông ta quay đầu lại chỉ thấy một Omega nhìn qua trông rất mảnh mai đang đứng dựa vào vách tường bên cạnh, trong tay còn đang vân vê hai hòn đá nhỏ, thảy lên rồi bắt lấy.

Bầu trời u ám, đôi mắt của Omega khép hờ, đồng tử sâu thẳm, khuôn mặt với đường nét tinh xảo giờ phút này lại lộ ra vài lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Một hòn đá lọc cọc dừng lại bên cạnh chân ông ta.

Giản Mộc thả hòn đá xuống, nhẹ nhàng phủi đi bụi bẩn trên lòng bàn tay, vẻ mặt không chút thay đổi đi lướt qua cạnh người ông ta.

Từng bước một, càng ngày càng gần. Đế giày ma sát trên nền đá phát ra từng tiếng lạo xạo.

Thanh âm lạnh như băng truyền vào trong tai làm cho con người ta sợ đến run rẩy: “Nếu ông còn dám bước về phía trước thêm một bước nào nữa thì sẽ không chỉ đơn giản là bị cách chức như vậy đâu.”

Rất nhẹ, rất lạnh, hệt như lưỡi dao nhọn hoắt cắm phập vào tai.

Kèm theo đó là khí thế đè ép trời sinh của Alpha, tin tức tố hòa quyện chung với huyết mạch, ùn ùn kéo đến bủa vây lấy người ông ta, hô hấp của lão Trần trở nên dồn dập hơn, cả người run rẩy cuối cùng thân thể mềm nhũn cả ra.

Nước tiểu chảy tràn.

—Hết chương 19—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi