GIÁO THẢO OMEGA GIẢ LÀM ALPHA VẪN BỊ PHẢN CÔNG

Một đôi mắt đẹp như vậy, một người xinh đẹp như thế, hỏi cậu rằng có thể cùng nhau đi học được không?

Được chứ! Quá được luôn ấy chứ!

Lâm Phụ Tinh một lời đồng ý xong, sau đó bật người lên lao trở về lớp, lấy giấy đăng ký ra điền vào.

Phương Triết nhìn thấy Lâm Phụ Tinh điền vào phiếu không chút do dự, nhoài người lên hỏi cậu: “Anh Lâm, cậu đăng ký môn gì vậy?”

“Vật lý, sinh học.” Lâm Phụ Tinh giơ bút múa một vòng ký tên mình xuống, nét ngang cuối cùng của chữ “Tinh” (星) còn hơi cong xuống giống như một cái móc câu.

Phương Triết nhìn cậu nộp lại giấy đăng ký cho lớp trưởng, vừa hát vừa trở lại chỗ ngồi. Cậu ta liếm liếm môi, hỏi: “Vậy Giản Mộc thì sao?”

“Cũng…” Lâm Phụ Tinh định nói là “Cũng giống như tôi”, nhưng ngẫm nghĩ lại thu về, mạnh mẽ đổi một câu trả lời khác: “Tôi không biết.”

“Cậu lại xạo đi.” Phương Triết trưng ra biểu tình không tin tưởng: “Lúc nãy cậu chen vào trong đám người không phải là muốn vào hỏi chuyện này à?”

Lâm Phụ Tinh mỉm cười: “Đúng rồi đó nhưng liên quan gì đến cậu chứ?”

Phương Triết vì mình mà vẽ nên một tương lai đẹp đẽ: “Tham khảo chứ sao, lỡ đâu được học chung một lớp thật thì sao, tôi còn muốn ngồi cùng bàn với người ta nữa đó. Omega xinh đẹp như vậy, tin tức tố của cậu ấy nhất định rất dễ ngửi nha.”

Lâm Phụ Tinh chọt vào nỗi đau: “Cậu là Beta, không ngửi thấy gì đâu.”

Phương Triết: “Anh Lâm, cậu thật sự không thể nói cho tôi biết hả?”

Lâm Phụ Tinh nhún vai: “Tôi không biết thật mà.”

Phương Triết cảm thấy rất đau lòng: “Anh Lâm, cậu thay đổi rồi. Trước kia cậu luôn không hề do dự nói cho tôi biết, cậu đã từng nói tôi là anh em tốt nhất của cậu. Bất kể là chuyện gì cũng sẽ không giấu diếm tôi, lúc đó tôi cảm động vô cùng, còn đồng ý nếu tôi mà là Omega sẽ theo đuổi cậu ngay!”

Cả người Lâm Phụ Tinh nổi đầy da vịt: “… Cậu câm miệng.”

Phân chia lớp học theo thời khóa biểu mới nhanh chóng được sắp xếp xong. Ngay ngày hôm đó, Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc đã được học chung với nhau, lớp học được bố trí tại lớp hai khối 11.

Phương Triết chọn lịch sử và hóa học, vừa hay chọn ngược lại với Lâm Phụ Tinh. Đến khi nhìn thấy thời khóa biểu của Lâm Phụ Tinh thì tru chéo cả lên: “Anh Lâm, cậu quả nhiên thay đổi rồi. Cậu rõ ràng đã biết mà còn lén lút đăng ký môn học giống với Giản Mộc!” Vẻ mặt kia, lời nói kia, giống y như kiểu oán phụ trong khuê phòng vậy.

Lâm Phụ Tinh an ủi cậu ta: “Cậu đổi một góc độ khác mà nghĩ xem, anh Lâm là vì tốt cho cậu mà. Cậu có cảm thấy hứng thú với trọng lượng của thanh trượt có gia tốc thế nào so với lực của trái đất không hay là thích kỹ thuật di chuyền sinh học phân tử hơn?”

Phương Triết: “…”

“Thành tích quá yếu, tôi xin lỗi.”

Tình yêu màu hường của Phương Triết, tan vỡ như bong bóng chỉ vì hai chữ thành tích.

Hoắc Sơn Chu ở bên cạnh nhìn hai kẻ dở hơi này nói chuyện, cười đến vui vẻ vô cùng.

Gần tới giờ hết tiết, Lâm Phụ Tinh không cách nào tập trung nghe giảng nổi, mắt nhìn chằm chằm vào bảng đen phía trên mà ngẩn người cả nửa ngày. Cuối cùng cậu đem hai tay áo đồng phục lồng vào nhau, rụt hai cánh tay vào trong rồi thò tay xuống phía dưới vạt áo. Cậu mở khung chat tạm thời ra, gửi tin nhắn đến cho Đới Lập.

[Lâm Gà Gáy]:!

Đới Lập đang chơi game, đúng lúc bị giết chết chờ hồi sinh nên trả lời rất nhanh.

[Đới Lập]:?

[Lâm Gà Gáy]: Giúp tôi một việc.

[Đới Lập]: Cậu nói đi!

[Lâm Gà Gáy]: Tiết sau tụi này học hóa.

[Lâm Gà Gáy]: Học ở bên lớp các cậu.

[Lâm Gà Gáy]: Lát nữa cậu giúp tôi trông coi cẩn thận chỗ ngồi bên cạnh Giản Mộc.

[Lâm Gà Gáy]: Chị Ngô luôn dạy lố giờ, tôi sợ không kịp.

[Đới Lập]:???

[Đới Lập]: Anh Lâm, cậu có biết không, dạo này cậu tìm tôi toàn là nói chuyện liên quan đến Giản Mộc đấy?

Lâm Phụ Tinh nhắm mắt giả mù, làm lơ không nhìn đến một hàng dài câu hỏi “Giản Mộc đâu?” mà cậu nhắn cho Đới Lập.

[Lâm Gà Gáy]: Không có.

Trả lời xong, Lâm Phụ Tinh thoát khỏi ứng dụng mạng xã hỗi, nghĩ đến việc tiết sau có thể học cùng với Giản Mộc là tâm trạng tốt lên hẳn. Lúc hạ bút giống như có thần trợ giúp, mười phút cuối giờ lại có thể làm liền một mạch xong một tờ đề thi.

Quả nhiên Ngô Oánh lại dạy lố giờ, sau khi chuông hết tiết vang lên đã qua năm phút cô mới chậm chạp hô một câu “Tan học”. Lâm Phụ Tinh nhanh chóng cầm lấy cặp sách và bài thi đã chuẩn bị xong từ sớm, đi về phía lớp hai.

Chỗ ngồi của Giản Mộc ở phía sau, lúc Lâm Phụ Tinh vào lớp thì bên đó đã sớm vây quanh một vòng người. Một nửa là đến chiếm chỗ ngồi, nửa còn lại… chắc là đến xem tuồng rồi.

Giản Mộc không có ở đó, Đới Lập chiếm chỗ bằng một phương pháp cực kỳ đơn giản mạnh mẽ, trực tiếp mang bảng đen nhỏ trong lớp học đến dựng thẳng trên bàn, phía trên viết một hàng chữ to như rồng bay phượng múa.

Chỗ ngồi chuyên dụng của giáo bá Lâm Phụ Tinh.

Quá trâu bò.

Đủ mạnh mẽ.

Rất mất mặt.

Lâm Phụ Tinh mặt không chút thay đổi, thong thả bước vào lớp học, đi đến vỗ vai Đới Lập: “Cảm ơn nha.”

Đới Lập: “Anh Lâm không cần khách khí! Để trả thù lao, tối nay cậu chụp bài tập cho tôi chép nha, hẹn buổi tối gặp!”

Tự hào quá nhỉ?

Lâm Phụ Tinh hơi mỉm cười, lau đi hai chữ giáo bá: “Nếu tôi nhớ không lầm thì tiết sau cậu học ở lớp sáu phải không?”

Đới Lập: “Đúng vậy, nhớ kỹ bài tập đấy nhé anh Lâm!”

Lâm Phụ Tinh hít thở sâu, lẩm nhẩm trong lòng ba lần câu “Đới Lập là tên ngốc” mới nhịn xuống được sự xúc động muốn đánh người của mình. Tiếp tục yên lặng lau đi ba chữ “Lâm Phụ Tinh”, cậu xách tấm bảng đen nhỏ lên sau đó đập đuổi cái kẻ ngu ngốc này ra khỏi lớp học.

Trên hành lang vẫn còn văng vẳng vọng lại tiếng cười của tên nhóc này, trước khi xuống lầu còn không quên quay đầu lại nói: “Nhớ đó, bài tập nha!”

Lâm Phụ Tinh hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra.

Chuông chuẩn bị vào tiết vang lên hai tiếng thì Giản Mộc mới trở lại lớp, vừa bước vào lớp một bước đã bị đủ loại mùi của tin tức tố phả vào mặt.

Tất cả Alpha và Omega sắp phân hóa ở trong lớp này cùng ôm chung một ý nghĩ, trước giờ học đều vô ý hoặc cố ý giảm bớt liều lượng sử dụng của bình phun sương che dấu, thả ra một ít mùi hương tin tức tố của bản thân.

Đằng trước cũng không thiếu các nữ sinh đang dùng điện thoại chụp hình, camera quay thẳng đến chỗ Lâm Phụ Tinh đang ngồi.

Mà người bị vây trong đống mùi hương hỗn loạn ấy lại chẳng có chút cảm giác gì, trong miệng cậu ngậm một cây kẹo que lớn vị dâu tây, cả người ngả ra phía sau, chân ghế chếch lên một góc, đang ngửa đầu giơ cao sách giáo khoa.

Cả người ung dung thoải mái.

Lâm Phụ Tinh, giáo thảo trong lòng mọi người, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm của sự chú ý.

Vừa nhìn thấy Giản Mộc, Lâm Phụ Tinh lập tức buông chân ghế xuống vang lên hai tiếng “cùm cụp”, miệng ngậm cây kẹo que lớn, đằng sau giống như có một chiếc đuôi to đang vểnh cao quơ loạn: “Cậu tới rồi!”

Giản Mộc ngồi xuống, lông mày hơi nhíu lại: “Anh ơi, anh có ngửi thấy mùi hương ở xung quanh không?”

Lâm Phụ Tinh nghiêm túc ngửi ngửi khắp nơi, cậu vẫn còn chưa phân hóa không thể ngửi thấy được mùi vị tin tức tố gì, cuối cùng cầm lấy que kẹo lớn đưa đến gần Giản Mộc: “Là mùi của cái này hả?”

Kẹo que lớn, mùi dâu tây.

Giản Mộc hơi ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì cười ra tiếng.

Lâm Phụ Tinh chẳng cảm thấy động tác của mình là có gì không ổn: “Sao vậy?”

“Anh à.” Giản Mộc bất đắc dĩ nói: “Cái này không thể tùy tiện giơ ra như thế đâu.”

Lâm Phụ Tinh không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Giản Mộc: “?”

Nhưng một giây sau, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ.

—Giản Mộc dựa sát vào cậu, cực kỳ nhẹ nhàng ngậm lấy một đầu khác trên cây kẹo que.

Lâm Phụ Tinh: “!”

Lúc đó khoảng cách giữa hai người còn chưa đến 10cm, lông mi, ánh mắt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một cọng lông mi nhấp nháy.

Lâm Phụ Tinh căng thẳng, theo bản năng mà cắn xuống một cái “răng rắc”.

Giản Mộc giơ tay đỡ lấy hai đoạn còn lại rơi xuống, cúi đầu buồn cười.

Đang muốn lên tiếng thì giáo viên sinh học(*) đã bước vào lớp, Lâm Phụ Tinh vội vội vàng vàng dời sự chú ý của mình tập trung vào trong sách giáo khoa, trong lúc bối rối cậu chỉ cảm thấy sau lỗ tai nóng lên, không phát hiện ra rằng lỗ tai của mình đang dần dần đỏ lên từng chút một.

(*) Ở phía trên chắc tác giả ghi nhầm thành tiết hóa, tiết này chắc là tiết sinh do LPT đăng ký hai môn lý và sinh chứ không có hóa

Tin tức tố của người khác đối với bản thân sẽ có ảnh hưởng, vì vậy khi ở trường học Alpha và Omega luôn giấu đi mùi hương của chính mình. Người trong lớp chịu đựng cả một tiết, vậy mà hai đối tượng mục tiêu ở bàn cuối cùng đến một chút phản ứng cũng không có, ngược lại còn khiến cho bản thân mình trở nên không thoải mái. Chuông tan học vừa reo, một đám người chạy vội vào toilet lấy bình phun sương che dấu tin tức tố ra dùng.

Chỗ ngồi xung quanh trống đi một vòng lớn.

Lâm Phụ Tinh không để ý đến chung quanh, cậu còn đang bận làm đề thi. Chương trình học trên lớp cậu đã học từ sớm rồi, trong tiết học mặc dù nghiêm chỉnh mở sách vở ra nhưng thực chất lại đang làm đề thi.

Tĩnh tâm suốt thời gian lâu như vậy, chút việc nhỏ xảy ra trước giờ học đã sớm bị cậu quăng đến chín tầng mây. Vốn dĩ cậu muốn đưa kẹo que lớn đến trước mặt Giản Mộc để trêu chọc, kết quả ngược lại khiến bản thân thẹn thùng trước.

Thật sự là… quá mất mặt.

Kiểm trà ra là Omega thì tính cách liền biến thành Omega luôn rồi?

Nhưng ít nhất bây giờ mọi người đều nghĩ cậu là Alpha nha!

Giả làm Alpha rất tốt, luôn giả làm Alpha càng tốt hơn!

Lâm Phụ Tinh ưỡn thẳng thắt lưng, nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mộc.

Trong giờ học cậu cũng trộm ngắm vài lần, Giản Mộc cũng không nghe giảng, cũng đang làm đề thi giống cậu, chỉ khi giảng đến kiến thức trọng tâm mới mở sách ra nhìn một chút.

Trái ngược với bìa sách mang phong cách phóng khoáng của Lâm Phụ Tinh. Bìa sách của Giản Mộc rất sạch sẽ, chữ cũng rất đẹp, ngón tay cầm bút vừa trắng lại vừa dài.

Giản Mộc tuyệt đối là Omega xinh đẹp nhất mà cậu từng gặp trong suốt mười bảy năm qua. Góc nghiêng gương mặt đến đường cong ở cằm cùng xương quai xanh, mỗi một chỗ giống như được khắc ra một cách tỉ mỉ, rất hoàn mỹ, rất tinh xảo. Ngay cả cái vòng Bột Hoàn được buộc lỏng lẻo trên cổ cũng lộ ra một cảm giác không nói rõ được thành lời.

Lâm Phụ Tinh không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, cuối cùng ánh mắt lưu luyến dừng lại trên cổ của anh.

Cổ là bộ phận yếu ớt nhất của Omega, nơi đó có tuyến thể của bọn họ, tỏa ra hương vị mê người khiến cho Alpha không thể cưỡng lại được.

Mà nhìn chằm chằm vào cổ của người ta đến xuất thần thì quả thật là con mẹ nó… Quá. Biến. Thái.

Lâm Phụ Tinh hung hăng tát mình một cái thật mạnh ở trong lòng, một lần nữa dời lực chú ý của bản thân vào trên bài thi.

Lần này Hầu ca giao cho một bộ đề thi siêu cấp biến thái, tri thức trong đó rõ ràng vượt quá chương trình học. Viết được một nửa thì Giản Mộc dừng bút, bị mắc kẹt ở một bước, không cam lòng viết viết tính tính trên giấy nháp, cuối cùng đành từ bỏ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phụ Tinh, vẻ mặt khó xử.

“Để tôi chỉ cho cậu!” Lâm Phụ Tinh chủ động xin đi giết giặc.

Đề này yêu cầu phải vẽ, Giản Mộc lại chọn một cách làm khó hơn, về tổng thể thì vẫn đúng nhưng lại quanh co lòng vòng nhiều thêm mấy bước.

“Chỗ này, cậu chọn một điểm ở giữa trên đường thẳng, lại từ chỗ giao nhau này vẽ thêm một đường phụ, đặt là điểm P. Sau đó áp dụng công thức là được rồi, ngoài ra còn có một cách giải khác, có thể sử dụng vi phân và tích phân, làm càng đơn giản hơn.”

Lâm Phụ Tinh giảng bài rất kiên nhẫn, mỗi lần giảng đến một kiến thức nào cũng sẽ hỏi một câu “Tôi nói có dễ hiểu không?” cho đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn mới tiếp tục nói tiếp.

Bởi vì phải vẽ nên cả hai dựa vào rất gần nhau, Giản Mộc để mặc cho cậu chồm qua vai mình, ở trên giấy nháp viết một hàng dài các loại công thức giống như rồng bay phượng múa. Ở tư thế này mỗi lần Lâm Phụ Tinh nói chuyện thì hơi thở của cậu đều phả vào sau cổ anh.

Nếu như trên cổ mình cũng có tuyến thể giống như Omega thì nhất định sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm. Giản Mộc suy nghĩ.

Giảng xong đề, Lâm Phụ Tinh lùi người về: “Mà nè, sao tay của cậu lại lạnh như vậy?”

“À.” Giản Mộc nói: “Là do nguyên nhân thể chất.”

“Sao lại như vậy?” Lâm Phụ Tinh không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy tay của Giản Mộc nhét vào trong túi áo đồng phục của mình: “Thế này có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

Giản Mộc nâng mắt lên.

Lâm Phụ Tinh hậu tri hậu giác mới phát hiện ra không khí giữa hai người có chút không thích hợp, ngón tay co rụt lại: “Không, không tốt hơn sao?”

Giản Mộc lắc đầu, đôi mắt cong lên.

Cổ áo đồng phục hơi mở rộng, lộ ra đường cong xương quai xanh xinh đẹp, Bột Hoàn được cột lỏng lẻo trên cổ, lại nhìn lên trên một chút, lông mi vừa dài vừa dày cùng với cặp mắt kia cong thành một đường vòng cung đẹp mắt.

Chóp mũi hình như nóng lên, Lâm Phụ Tinh đưa tay sờ sờ.

“…”

“……”

Đậu má.

Chảy máu mũi rồi.

Giản Mộc đầu tiên là ngẩn ra sau đó mím môi nghẹn cười, rút tay ra lấy cho cậu hai tờ khăn giấy. Lâm Phụ Tinh ngẩng cao đầu che lại cái mũi, vội vàng giải thích: “Không phải, tôi không phải chảy máu mũi là do nhìn cậu đâu, chỉ là trời quá nóng, hai ngày nay tôi lại ăn nhiều đồ nóng, không phải đối với cậu đâu!”

“Như vậy sao?” Giản Mộc nghiêng nghiêng đầu, trong mắt vẫn luôn ngậm ý cười.

“Đúng vậy… Chính là vậy đó!” Lâm Phụ Tinh nỗ lực bào chữa cho bản thân nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giản Mộc, rõ ràng trong mắt đối phương không hề có chút trách cứ nào cả, ngược lại vẫn luôn kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.

Lâm Phụ Tinh không nói ra lời nói phía sau, cậu không thể giải thích rõ được việc mình đối với Giản Mộc mà chảy máu mũi tận hai lần được. Ăn nhiều đồ nóng trong thời tiết nóng bức đúng là lấy cớ, hoàn toàn không thể giải thích được.

Trước kia Lâm Phụ Tinh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình rất thẳng, nhất định chỉ thích nữ sinh. Nếu phải kết hôn hoặc yêu đương cậu cũng sẽ tìm một Omega nữ. Nhưng hiện tại, ngay bây giờ thôi, chỉ trong nháy mắt đó, trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Nếu người yêu đương cùng cậu là Giản Mộc, hình như cũng không tệ lắm nhỉ?

Nhưng cái ý tưởng này chỉ vừa mới tồn tại trong một cái chớp mắt đã bị chuyện chảy máu mũi vô cùng xấu hổ kia đánh bay mất.

Lo nghĩ linh tinh, Omega và Omega yêu nhau?

Vậy lúc tới kỳ phát tình thì phải tính như thế nào?

Lâm Phụ Tinh liên tục thuyết phục bản thân, hoàn toàn từ bỏ việc cầm máu, đen mặt quay người đi: “Tôi chính là tên biến thái, cậu cứ cười đi.”

“Phì.” Giản Mộc nghe vậy lập tức cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp. Cười đủ rồi, đưa tay khoác lên vai Lâm Phụ Tinh.

Lâm Phụ Tinh bỏ cuộc: “Tôi rất ổn, không cần lo lắng.”

“Anh ơi, cảm ơn anh.” Giản Mộc nói.

Lâm Phụ Tinh quay đầu lại: “?”

Lâm Phụ Tinh: “Cảm ơn? Việc gì?”

Giản Mộc cười: “Cảm ơn anh lần đầu tiên gặp mặt đã cứu em, dạy em làm bài, còn có vừa rồi…tay rất ấm.”

“À.” Lâm Phụ Tinh sờ mũi, máu mũi tới nhanh hết cũng nhanh, cậu không biết phải nói tiếp cái gì, lại cảm thấy cứ nhìn chằm chằm vào anh thì không tốt cho lắm, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi: “Không cần khách khí, cậu gọi tôi một tiếng “anh”, tôi phải bảo vệ cho cậu chứ!”

Giản Mộc chớp chớp mắt.

Còn chưa đến giờ vào học, trong phòng học vẫn ồn ào như cũ, có người hét to từ cửa sau xông vào lớp, “ầm” một tiếng, ánh nắng bị cản lại sau cánh cửa cũng rọi vào theo.

Giọng nói của Giản Mộc vang lên giữa không gian hỗn loạn ầm ĩ, rõ ràng và ôn nhu, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Chóp mũi nóng lên.

Máu vừa mới ngừng lại chảy xuống.

……… Đậu má.

—Hết chương 6—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi