GIÁO THẢO VỪA QUYẾN RŨ VỪA NGỌT NGÀO

Đám học sinh vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã đến đỉnh núi.

Huấn luyện viên thấy bọn nhóc vui vẻ, cứ để chúng tự do hoạt động.

Nhưng cũng không thể để đám nhóc đi quá xa, bảo đảm tất cả mọi người đều ở trong tấm mắt.

Mấy nam sinh nhìn thấy đỉnh núi đối diện có nữ sinh lớp khác, đứng ở bên này cười cười giương giọng hát “Nữ sinh đối diện nhìn qua đây!”

Đám nữ sinh kia cũng thoải mái vui tính, không hề xấu hổ ngược lại còn hát cùng bọn họ.

Huấn luyện viên nhìn sang, cảm thấy mấy đứa này đúng này tuổi trẻ sôi nổi, tinh thần cũng thật phấn chấn.

Trần Nguy lúc này đang nhìn chằm chằm cây lê cách đó không xa, xoa tay,chuẩn bị hái một quả xuống.

Lục Cảnh Trừng nhìn cái cây, lại nhìn cậu ta: “Mày hái được không?”

“Không được cũng phải được!” Trần Nguy nói xong, đi tới trèo lên cây.

Động tác của Trần Nguy vô cùng nhạy bén, không bao lâu đã bò tới gần cành lê trĩu quả, nhìn Lục Cảnh Trừng đứng dưới tàng cây hô: “Tao ném, mày bắt nhé.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng cảm thấy chưa chắc hắn đã bắt được.

Diệp Thanh Dương nhìn hắn hơi chật vật, cởi quân phục của mình ra, bảo Lục Cảnh Trừng túm lấy hai góc, mình cũng giữ lấy hai góc, nói: “Ném đi.”

Trần Nguy nhắm chuẩn, hái được bảy tám quả ném xuống, sau đó cũng nhảy xuống theo.

Huấn luyện viên vừa quay đầu đã nhìn thấy bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Cho các em lên núi chơi chứ ai bảo các em hái lê của người ta vậy?”

Trần Nguy vội vàng đưa cho huấn luyện viên một quả lê, lấy lòng nói: “Thầy xem dưới tàng cây có nhiều quả rụng như vậy, không ăn thì cũng hỏng. Cứ để nó thối nát vào trong đất như vậy, chi bằng tiêu hóa trong dạ dày có phải tốt hơn không?”

Huấn luyện viên Hứa cười một tiếng: “Em nói cũng có lý.”

“Nếu bây giờ em có mang tiền, em sẽ chôn tiền ở dưới tàng cây, coi như là mua lê vậy.”

Huấn luyện viên Hứa phất phất tay: “Thôi không cần, cây trồng ở đây cũng không ai quản em hái cũng chẳng ai phát hiện,”

Lúc này Trần Nguy mới yên tâm,chia lê cho các bạn cùng phòng.

Đến lúc phát cho Lý Lan cậu ta mới phát hiện ra thiếu một quả, Lục Cảnh Trừng liền ném quả lê trong tay cho Ly Lan: “Cậu ăn đi, tôi với Diệp Thanh Dương ăn chung.”

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Ừ.”

Lý Lan nhìn quả lê trong tay, có chút do dự: “Nhưng mà, không phải không nên chia lê sao? Nghe nói mang ý không tốt lắm?”

Lục Cảnh Trừng: “Hả?”

“Chia lê, ý nói chia lìa.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng lên giọng dạy bảo Lý Lan: “Cậu đã là học sinh cấp ba rồi mà sao vẫn mê tín như thời phong kiến vậy?”

“Tôi nghe mẹ tôi nói thế.”

“Bây giờ cậu hẳn là nên nghe báo cáo quyết định cô Trì đọc hôm trước, phong kiến mê tín là không tốt.”

Lý Lan cũng chẳng còn cách nào, xoa xoa quả lê, cắn một miếng.

Diệp Thanh Dương hỏi Lục Cảnh Trừng: “Dao gọt hoa quả của cậu đâu, cho tôi mượn chút.”

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu, trong lòng vẫn nghĩ đến câu nói của Lý Lan.

Tuy rằng mê tín là không tốt, nhưng mà lỡ đâu…

Nếu thật sự có ý chia lìa, vậy sau này Diệp Thanh Dương nhớ đến có lẽ sẽ khóc chết mất.

Lục Cảnh Trừng vừa nhớ đến nước mắt còn nhiều hơn nước biển Đại Tây Dương của cậu, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Hay là thôi đi, cho tên nhóc đáng thương này một con đường sống vậy.

“Tôi không mang.” Lục Cảnh Trừng nói.

Diệp Thanh Dương nghe vậy, nhíu mày nhìn hắn, sao cậu lại cảm thấy lời này của hắn hình như không đáng tin vậy?

Lục Cảnh Trừng ngày nào cũng mang dao, sao hôm nay lại cố tình không mang?

“Cậu ăn một mình đi.” Lục Cảnh Trừng cho hai tay vào túi: “Tôi không thích ăn lê.”

Nói xong, hắn còn cố bổ sung thêm một câu tăng độ tin cậy: “Nếu không tôi cho Lý Lan làm gì?”

Lý Lan khiếp sợ: “Chẳng lẽ không phải vì tình yêu thương bạn bè sao?”

Lục Cảnh Trừng tàn nhẫn nói: “Cậu nghĩ tôi có cái đó hả?”

Lý Lan tan nát cõi lòng giơ tay ôm tim: “Đúng là đế vương vô tình mà, nương nương, nô tài tiếc thay cho người!”

Diệp Thanh Dương bình tĩnh dùng khăn giấy lau quả lê: “Không sao, đế vương vô tình, chỉ cần mỗi người chúng ta góp một chút yêu thương, nhất định sẽ biến thành mĩ lệ nhân gian.”

Lý Lan: “Nương nương thật có lòng, bệ hạ có được người, chính là phúc của bệ hạ.”

Diệp Thanh Dương không hề khiêm tốn gật đầu: “Ừm.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trường quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Dương: “Phúc của ai?”

Diệp Thanh Dương nở nụ cười, dụ dỗ nói: “Của tôi, của tôi.”

Sau đó cậu đưa quả lê cho Lục Cảnh Trừng: “Bệ hạ, ăn lê đi.”

“Tôi không ăn.” Lục Cảnh Trừng từ chối.

Diệp Thanh Dương kề quả lê đến bên môi hắn: “Nếm thử một miếng đi mà.”

Lục Cảnh Trừng đang chuẩn bị mở miệng từ chối tiếp thì Diệp Thanh Dương đã nhét quả lê vào miệng hắn.

Lục Cảnh Trừng không còn cách nào, đành phải cắn một miếng.

Diệp Thanh Dương lúc này mới thỏa mãn,thu tay lại hỏi: “Ngon không?”

Lục Cảnh Trừng mạnh mẽ nhai nát miếng lê trong miệng: “Không.”

Diệp Thanh Dương cười híp mắt, cắn một miếng vào đúng chỗ Lục Cảnh Trừng vừa cắn, cảm nhận vị ngọt mát tan trong miệng: “Tôi cảm thấy rất ngon mà.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng theo dõi quả lê trên tay cậu.

Đây còn không phải là hôn gián tiếp à!??

Hắn cứ thắc mắc mãi sao Diệp Thanh Dương lại cố chấp bắt hắn cắn một miếng như vậy, thì ra là vì chuyện này!

Đúng là lòng dạ bất lương!

Tâm cơ khó lường!

Tâm tư sâu nặng!

Ý đố đen tối!

Thậm chí còn muốn hôn môi nữa,cậu quả thật rất to gan!

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi xen lẫn chút không đồng ý.

Diệp Thanh Dương phát hiện ra ánh mắt của hắn, thầm nghĩ thật sự khó nuốt đến vậy sao? Cậu thấy rất ngon mà, sao Lục Cảnh Trừng lại có vẻ khó chịu vậy?

“Hay là cậu nếm thử miếng nữa nhé?” Diệp Thanh Dương một lần nữa chìa quả lê trong tay ra: “Có lẽ ban nãy cậu cắn phải chỗ không ngon lắm.”

Lục Cảnh Trừng:!!!

Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu đúng là không biết xấu hổ.

Vậy mà còn muốn thêm lần nữa!

Một lần không thể thỏa mãn được dã tâm ngày một tăng cao của cậu đúng không?

Còn dám ngang nhiên đòi thêm lần thứ hai?

Cậu nghĩ cậu là ai!

Lục Cảnh Trừng thở phì phò từ chối nói: “Không ăn!”

Hắn sẽ không để Diệp Thanh Dương thực hiện mưu đồ đó đâu!

“Cậu ăn đi, ăn một mình, ăn nhiều vào!”

Diệp Thanh Dương:…

Diệp Thanh Dương dở khóc dở cười, hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Cảnh Trừng lại bắt đầu giận dỗi nữa rồi.

“Thật sự không ăn nữa à? Nếm thử một miếng nữa thôi.”

Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, quay đầu đi.

Bách Nhạc quả thực không nhìn nổi nữa: “Hai đứa chúng mày ý tứ một chút được không? Trước mặt bàn dân thiên hạ đừng có liếc mắt đưa tình nữa.”

Lý Lan bênh vực nói: “Đó là vì tình cảm giữa bệ hạ và nương nương quá tốt.”

“Vậy thì cũng phải để chú ý hoàn cảnh chứ.”

“Ở đây mọi người tự do hoạt động, chẳng có ai nhìn đến chúng ta đâu.”

Bách Nhạc cười lạnh một tiếng: “Chính là vì đám tiểu thái giám như ngươi có quá nhiều lợi thế, cho nên các triều đại trước mới ngày càng bước đến bờ tiêu vong như vậy.”

“Nói bậy, rõ ràng là do những hoàng đế kia không đủ anh minh, nếu không làm gì đến lượt hoạn quan chuyên quyền.”

“Cho nên bây giờ ngươi nên câm miệng lại đi, ngươi không biết bệ hạ của chúng ta là hôn quân sao?”

“Hôn quân cũng phải có bộ dạng của hôn quân!” Lý Lan phát biểu hùng hồn: “Không có thì sao có thể gọi là hôn quân chứ!”

Bách Nhạc:…

Bách Nhạc trừng mắt nhìn thằng bạn thân nhà mình: “Mày có thể hăng hái tranh đấu một chút được không? Mày xem nãy giờ cậu ta nói là tiếng người đấy à?”

“Sao lại không phải tiếng người, tao thấy cậu ta nói rất đúng, ngược lại là mày đấy, lăn lộn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chấp nhận được sự thật này sao?”

Bách Nhạc: “Tao chỉ muồn tốt cho mày!”

Lục Cảnh Trừng tỏ ra không thèm: “Tao đâu có cần?”

Bách Nhạc:..

Diệp Thanh Dương thấy Bách Nhạc sắp bị hoàng đế nhà mình làm cho tức chết rồi, mở miệng khuyên nhủ: “Bách Đại Nhân đừng tức giận, ăn miếng lê hạ hỏa nào.”

Bách Nhạc cảm thấy cơn giận này của mình có lẽ không nguôi đi được.

Diệp Thanh Dương tiện tay nhét quả lê đang cầm cho Lục Cảnh Trừng: “Cậu cũng ăn đi, hạ hỏa.”

Cậu mới cần hạ hỏa ấy!

Lục Cảnh Trừng nhìn quả lê trong tay cậu, cảm thấy Diệp Thanh Dương thật sự rất kiên trì.  

Kiên trì muốn hôn môi gián tiếp với mình như vậy, dục vọng đối với hắn chắn hẳn củng rất dồi dào!

Cậu cho là cậu cố gắng như vậy thì hắn sẽ thỏa mãn cậu sao?

Lục Cảnh Trừng âm thầm hừ một tiếng, còn chưa kịp tiếp tục trào phúng thì Diệp Thanh Dương đã kề quả lê bên cạnh miệng hắn.

“Nhanh!”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng mở miệng, cắn một miếng.

Thôi,cho Diệp Thanh Dương chút mặt mũi vậy, bọn Lý Lan còn đang nhìn kia kìa.

Ái phi cũng phải có đãi ngộ của ái phi chứ!

Nếu không đã chẳng phải  là thiết lập tính cách hôn quân mù quáng!

Lục Cảnh Trừng nghĩ vậy, lại cắn thêm miếng nữa.

Bách Nhạc:… Lúc nãy ai vừa nói không ăn ấy nhỉ? Mặt của mày có đau không?

Bách Nhạc cảm thấy chắc là hắn không đau, y nghi ngờ tên bạn thân của y bây giờ chính là gương mặt mới của hoàng đế, mặt Schrodinger!

—–Con mẹ nó ai mà biết được hắn có mặt hay không!

Bách Nhạc tức giận ngậm miệng ăn lê, không cảm thấy hạ hỏa chút nào.

Diệp Thanh Dương thấy Lục Cảnh Trừng không còn giận hơn nữa, cậu thu quả lê về, thậm chí còn muốn xoa xoa đầu hắn.

Nhưng mà ở đây có quá nhiều người, cậu không dám.

Đợi sau này cậu với Lục Cảnh Trừng dọn vào kí túc xá của trường, nhất định sẽ có cơ hội làm như thế.

Diệp Thanh Dương nghĩ tới đây, cảm thấy cuộc sống sau này cũng rất đáng mong đợi.

Huấn luyện viên Hứa thấy thời gian không còn sớm, dẫn bọn họ xuống núi, ra về.

Đến khi về tới trại huấn luyện thì cũng đến giờ ăn cơm.

Diệp Thanh Dương đi ăn cơm với Lục Cảnh Trừng, nghỉ ngơi một chốc, sau đóbắt đầu luyện tập buổi tối.

Có lẽ buổi chiều leo núi dã mệt, huấn luyện viên Hứa chỉ yêu cầu tập vài động tác, sau đó cho học sinh ngồi xuống nghỉ ngơi, bắt đầu dạy mọi người hát quân ca.

Đúng lúc đội Ba bên cạnh đang hát quân ca, âm thanh vang dội không ngớt.

Đội trưởng đội Ba thấy vậy, đề nghị hai lớp cùng nhau thi hát cho vui.

Huấn luyện viên Hứa không có ý kiến, học sinh hai đội lập tức đứng dậy xưng danh ca vương lao vào PK, battle hết lượt này đến lượt khác.

Hát đến cuối cùng, thi đấu cũng đã kết thúc, sự nhiệt tình của bọn họ vẫn không hề vơi giảm.

Huấn luyện viên Hứa cười nói: “Có ai có tài nghệ gì lên biểu diễn cho mọi người xem chút nào.”

Vài học sinh cá tính hướng ngoại đam mê karaoke lập tức giơ tay, đứng tại chỗ hát mấy bài.

Huấn luyện viên Hứa đợi nửa ngày cũng không thấy học trò cưng của mình nhấc tay, đành phải tự điểm mặt chỉ tên: “Lớp trưởng đâu, sao lại im lặng thế? Nào, em ra đây hát tôi nghe một bài.”

Diệp Thanh Dương từ xưa tới giờ chưa từng là người hay xấu hổ, lúc này bị gọi tên cũng không hề e sợ.

Cậu nhìn mọi người trước mặt, thấy huấn luyện viên Hứa đang cười, thấy cả sự mong đợi trên gương mặt các bạn cùng lớp.

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một lát, chọn bài “Tạm biệt”.

Bài hát này rất dễ thuộc, phần lớn các bạn trong lớp đều biết, cho nên mọi người đồng thanh hát cùng với cậu.

Trên mặt ai cũng mang theo nụ cười.

Lục Cảnh Trừng ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dương, nụ cười trên môi nhạt đến nỗi khôngt thể nhìn thấy.

Hắn không vui vẻ được như những người khác.

Lục Cảnh Trừng suy tư trong chốc lát, nghĩ đến việc huấn luyện quân sự sắp kết thúc, Diệp Thanh Dương nhất định sẽ rất luyến tiếc bầu không khí này, liền vươn tay nắm lấy tay Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương hơi kinh ngạc, hát xong mới quay đầu lại nhìn hắn.

Lục Cảnh Trừng nhẹ giọng an ủi cậu: “Không sao, huấn luyện xong rồi mọi người vẫn còn học chung một lớp, còn huấn luyện viên Hứa nữa,nhất định thầy cũng sẽ không quên cậu.”

Diệp Thanh Dương có hơi sửng sốt.

Cậu nghĩ mình che giấu tâm tình rất tốt, không ngờ lại bị Lục Cảnh Trừng phát hiện.

Chỉ là cậu không phải vì sắp kết thúc huấn luyện quân sự mà thương cảm, mà là vì cậu đã rời khỏi thế giới kia.

Cậu rời đi quá đột ngột, chưa kịp nói một lời tạm biệt với cha mẹ, với em gái cậu.

Tôi sợ tôi không còn cơ hội.

Nói với bạn một câu tạm biệt

Bởi vì e rằng sẽ chẳng còn được gặp lại nhau

Ngày mai tôi phải đi

Phải chia xa

Chốn cũ thân quen, người xưa thân thuộc

Nước mắt tôi đã rơi

Tôi sẽ nhớ kỹ gương mặt của từng người

Tôi sẽ quý trọng những kỉ niệm bạn cho tôi

Trong lòng tôi

Những ngày đó mãi mãi không phai nhòa

Tôi không dám hứa

Rằng liệu tôi có thể trở về

Không quay đầu lại

Không quay đầu cứ thế bước đi

Cậu thấy Lục Cảnh Trừng ôn nhu nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một tiếng.

Lục Cảnh Trừng nắm lấy tay cậu, Diệp Thanh Dương có thể cảm nhận được nhiệt độ  từ bàn tay của hắn.

Là nhiệt độ ấm áp làm người ta thoải mái.

Ngay trong giây phút này, Diệp Thanh Dương từ tiếc nuối lại tràn đầy hi vọng.

Cậu chưa bao giờ là một người nhu nhược do dự, bất kể ở nơi nào, bất kể gặp phải cái gì, cậu đều tự tin vững bước, không quay đầu cứ thế tiếp tục đi.

Chia xa người thân quả thật khiến người ta đau lòng, nhưng ở thế giới này cậu cũng không phải một người vô giá trị không được mọi người yêu mến.

Mùa thu, sương đêm dày đặc, sao trời lấp lánh, Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn, khắp nơi đều là ánh sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi