GIÁO Y, CHÁU LẠI TỚI!

Thình thịch... thình thịch...


Chu Cát Sa mở to mắt nhìn anh, trái tim đập mạnh đến mức cô thắc mắc không biết Ôn Ngôn có nghe thấy hay không.


Mà có nghe thấy thì sao ? Chu Cát Sa theo bản năng vươn tay lên gáy Ôn Ngôn, kéo anh về phía mình rồi ngồi lên người anh, thành công trong việc đổi khách thành chủ. Ôn Ngôn bị đẩy xuống ghế sô pha, hai chân bị ghì dưới sức nặng của người cô.


Chu Cát Sa híp mắt vén tóc lên, nở nụ cười đắc thắng. "Đại thúc..."


Âm cuối còn cố tính nhấn nhá, dáng vẻ lưu manh mê hoặc lòng người, khác hẳn với những cô gái ngượng ngùng đụng một chút là đỏ mặt.


Nhìn ta xem ! Có phải rất giống tổng giám đốc bá đạo không ?!


Ôn Ngôn không động đậy, ánh mắt chiếu thẳng về phía cô, ngọn lửa cháy bập bùng ẩn sau cặp kính lạnh lẽo. Hai bàn tay anh để sau gáy, bộ dạng thong thả lại nhàn nhã, tạo cảm giác điềm tĩnh lạnh lùng, thôi thúc người ngoài cởi bỏ chiếc mặt nạ cao quý kia.


Chu Cát Sa nghiến răng, lấy ngón tay đẩy chiếc cằm tinh xảo của anh lên một chút, giọng điệu hùng hổ :"Sao nào ? Anh ngồi ăn uống trò chuyện với mỹ nữ thì được, còn bàn tay em bị người khác chạm qua thì bị ghét bỏ ?! Anh làm vậy có nghĩ đến cảm giác của em không !"


Ôn Ngôn im lặng, môi mím chặt. Anh cầm lấy tay cô, đặt chính xác lên vị trí trái tim mình, khẽ nói :"Không ghét bỏ... Tay em là đẹp nhất, chỉ nên thuộc về anh..."


Chu Cát Sa thoáng chốc sững sờ, suýt nữa liền bị lời nói của anh làm cảm động. Nhưng dường như nghĩ đến việc gì đó, cô rầu rĩ nhíu mày.


"Anh xem con gái nhà người ta, vừa xinh đẹp quyến rũ, lại còn thông minh hiểu biết. Khác hẳn với em, tính tình chẳng khác gì con trai, ngay cả khẩu vị cũng tầm thường đến mức không cảm nhận được hương vị mấy món cao sang trong nhà hàng. Em... hình như thực sự không xứng với anh..." Giọng cô run rẩy mang theo sự bi thương khó che giấu.


Ôn Ngôn nghe thấy vậy, vội vàng ngồi dậy, ôm cô vào trong lòng, siết chặt.


"Không phải, không phải... Em còn có cả một thanh xuân trước mặt, biết đâu trong tương lai sẽ có người xuất sắc hơn anh xuất hiện bên em. Lúc đó, có lẽ anh cũng đã già rồi..." Ôn Ngôn chôn mặt vào hõm cổ cô, thổ lộ nỗi sợ hãi từ lâu đã chôn sâu trong tim mình.


Phải, anh sợ, sợ khoảng cách tuổi tác giữa anh và cô, sợ luôn tính chất công việc của anh, không thể luôn luôn bên cạnh chăm sóc cô.


Cô tuyệt vời như vậy, xứng đáng được yêu bởi một người tốt hơn anh.


Tuy nghĩ vậy, nhưng Ôn Ngôn cảm thấy mình không thể buông tay cô ra. Từ lần đầu tiên gặp cô tại vườn hoa năm đó, anh đã quyết định để vận mệnh của mình gắn liền với cô... cả đời.


Chu Cát Sa cảm nhận đỉnh đầu mềm mại cọ vào người mình, lòng cũng mềm mại theo. Cô tựa lưng lên ngực anh, cả người lọt thỏm trong lồng ngực anh trông đáng yêu như chú thỏ con.


Chu Cát Sa thở dài nhỏ, quay đầu sang để hai người đối mặt với nhau, mắt chạm mắt. Cô chân thành nói :"Có lẽ sau này sẽ có những lúc chúng ta hối hận vì đã lựa chọn đối phương, nhưng hiện tại, em mong chúng mình vẫn yêu thương nhau như bình thường. Em thề với anh, người Chu Cát Sa yêu nhất chính là Ôn Ngôn."


Ôn Ngôn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đang nói những lời lẽ khiến anh rung động kia, cảm giác ngọt ngào yêu thích không thôi. Môi anh nhẹ nhàng cọ lên má cô, thầm thì :"Cuộc đời này, Ôn Ngôn chỉ yêu mình Chu Cát Sa, đang yêu và sẽ yêu mãi mãi."


Nút thắt được hoá giải, nỗi phiền cũng tan bớt trong lòng. Chu Cát Sa nheo mắt hưởng thụ hơi thở đầy đàn ông quanh quẩn bên chóp mũi, rướn người lên đặt nụ hôn lên bờ môi anh.


Ôn Ngôn đẩy sát eo cô về phía mình, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn. Hàng mi dài nổi bật trên làn da trắng nõn, trông xinh đẹp như đóa hoa nở giữa hè.


"Tít tít !" Tiếng chuông đặt giờ đột ngột vang lên từ phòng bếp.


Chu Cát Sa nhíu mày, chán nản rời khỏi người anh, hỏi :"Anh nấu cái gì đấy ?"


Ôn Ngôn dường như vẫn còn luyến tiếc nụ hôn vừa rồi, thẫn thờ nhìn bờ môi căng mọng đỏ hồng trên khuôn mặt cô. Tuy nhiên lý trí rất nhanh đã gọi anh về.


Ôn Ngôn đứng lên, quay lưng vào phòng bếp, trước khi đi còn không quen dặn cô rửa tay ngồi vào bàn ăn.


Chu Cát Sa ngoan ngoãn nghe theo, háo hức sẵn sàng ngồi chờ.


Lúc này Ôn Ngôn cũng vừa bước ra. Trên tay anh không phải là một món cao lương mỹ vị gì, đúng hơn thì nó trông giống một bát súp, màu xanh lá cây bắt mắt. Hương thơm lần tỏa khắp phòng, chui trực tiếp vào lỗ mũi cô.


Chu Cát Sa mắt tròn xoe nếm thử một thìa, hương vị đậm đà nhưng cũng rất thanh mát chạm đến đầu lưỡi khiến cô ngạc nhiên. Cô không tiếc lời khen :"Món này ngon thật ! Anh làm như thế nào vậy ?"


Ôn Ngôn ngồi đối diện cô, trước mắt cũng là một bát cháo tương tự đang tỏa khói nghi ngút. Anh đẩy gọng kính lên, nghiêm túc trả lời :"Chỉ là chút cháo thịt nạc say nhuyễn với rau xanh, đầy đủ dinh dưỡng lại ăn vừa miệng."


Chu Cát Sa gật đầu, trêu :"Quả nhiên là bác sĩ, sau này xin được chỉ giáo."


Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhanh chóng giải quyết xong hai bát cháo. Chu Cát Sa không để ý đến hình tượng của mình, vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn :"No quá..."


Ôn Ngôn cong môi dịu dàng xoa đầu cô, sau đó liền bắt đầu thu dọn bát đũa. Chu Cát Sa thấy thế vội vàng ngăn cản anh :"Anh cứ để đấy cho em, em làm được mà."


Trước khi Ôn Ngôn lắc đầu, Chu Cát Sa còn nhanh chóng bồi thêm một câu chặt đứt ý nghĩ của anh :"Anh không đồng ý, em liền không dám ăn thêm một món nào nhà anh."


Cuối cùng Ôn Ngôn đành miễn cưỡng cho qua, chỉ là khi cô rửa bát, anh vẫn đứng nhìn chằm chằm bên cạnh.


Chu Cát Sa cẩn thận xoa bọt từng chiếc bát, cười cười với anh :"Anh đừng lo, lúc trước em thường xuyên giúp mẹ rửa bát mà."


Ôn Ngôn cầm lấy một lọn tóc của cô, nắm nhẹ rồi cuốn trên ngón tay của mình.


Anh không phải là nghi ngờ khả năng rửa bát của cô, chỉ là anh muốn ở bên cạnh cô cho dù chỉ là thêm một chút, muốn ngắm nhìn bóng dáng nhỏ xinh cặm cụi làm việc, giống như... một gia đình vậy.


Đống bát đũa cũng không nhiều lắm, Chu Cát Sa rửa vài phút liền xong. Làm việc xong hai người ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, xem ti vi.


Chu Cát Sa ngồi tựa vào anh, thủ thỉ :"Chiều nay em được về nhà đó, đi tàu điện."


Ôn Ngôn liếc nhìn cô, sau đó dời mắt về phía màn hình, bâng quơ đáp :"Để anh đưa em về."


Chu Cát Sa lắc đầu :"Không được, em mua vé rồi."


Ôn Ngôn không do dự trả lời :"Vẫn còn kịp."


Chu Cát Sa thắc mắc ngước lên hỏi anh :"Kịp gì ?"


"Hủy vé." Ôn Ngôn bình tĩnh nói.


Chu Cát Sa phì cười, biết mình không thể lay chuyển được anh liền gật đầu đồng ý. Hai người tiếp tục dựa vào nhau xem ti vi.


Tuy nhiên sau vài phút, cho dù trước mắt là một chương trình thực tế thú vị nhưng cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập đến. Mí mắt Chu Cát Sa nặng nhọc kéo díp xuống, cô không nhịn được che miệng ngáp.


"Buồn ngủ ? Muốn ngủ liền vào phòng anh." Ôn Ngôn quan tâm nói.


Mặc dù rất muốn nhìn thấy căn phòng của đại thúc nhưng Chu Cát Sa vẫn lắc đầu, thả đầu mình lên vai anh, thầm thì :"Em chỉ ngủ vài phút thôi, chiều nay em phải về kí túc xá chuẩn bị."


Ôn Ngôn cưng chiều nắm lấy tay cô, đặt trên đó một nụ hôn, sau đó khẽ nói :"Vậy thì ngủ đi, khi nào đến giờ anh sẽ gọi."


Chu Cát Sa ừm một tiếng, tìm vị trí thoải mái nhất trên người anh rồi dựa vào. Không khí yên tĩnh, người đàn ông ấm áp, tất cả đều làm trái tim cô chảy thành bãi nước.


Trong lúc mơ màng, cô buột miệng nói :"Nếu cứ mãi như thế này thì tốt." 


Ôn Ngôn siết chặt tay cô.


"Anh nấu ăn, em rửa bát, sau đó hai người cùng nhau xem ti vi..." Tiếng cô nhỏ dần, cuối cùng biến mất, chỉ còn lại tiếng ngáy khe khẽ.


Ôn Ngôn dịu dàng nhìn cô, hôn lên đỉnh đầu mềm mại, chốt lại bằng một câu :"Cuối cùng chúng ta vào phòng con của bọn mình, chúc nó ngủ ngon."


Cất lời xong, anh nghiêng người về phía trước một cách cẩn thận sợ cô tỉnh giấc, lấy từ ngăn bàn một quyển tài liệu và một chiếc bút. Ánh mắt anh trở nên điềm tĩnh sắc bén, chăm chú đọc kĩ từng thông tin, ghi nhớ từng chi tiết, đến ý nào quan trọng liền lấy bút kẻ. Ôn Ngôn làm việc miệt mài nhưng đôi lúc vẫn thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên má cô.


Một lần làm việc đó liền kéo dài suốt hai tiếng.


———


"Xèo xèo." Tiếng xào nấu đồ ăn tràn ngập trong gian bếp. Hàng loạt các món ăn đa dạng từ hương vị đến màu sắc xuất hiện trên bàn ăn.


Món gà hầm khoai tây, rau xào ớt, mực chiên giòn, bò cuốn lá lốt và rất nhiều mỹ thực khác không ngừng được tạo ra từ bàn tay thoăn thoắt của một người phụ nữ trung niên mặt phúc hậu.


Chốc lát bà quay sang đảo cái này, chốc lát lại kiểm tra xem món thịt đã chín chưa. Chồng bà cũng không ngồi không, ông giúp bà bê bát đũa ra bàn, sau đó quay lại lấy đồ ra đĩa.


Người đàn ông vừa làm, vừa than thở :"Bà xem, con nó chỉ là vắng mặt một tuần mà bà đã chuẩn bị nhiều như thể này, không biết có ăn hết hay không."


Người phụ nữ bĩu môi, liếc chồng mình :"Ông thì khác gì, sáng sớm đã giục tôi đi siêu thị mua đồ, lại còn cố tình hỏi han giờ về của chuyến tàu cho bằng được."


Bị nói trúng tim đen, người đàn ông thẹn thùng lấy tay che miệng ho, không dám nói thêm điều gì.


Đột nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng đỗ xe ngay gần bên khiến người phụ nữ phải nhìn qua.


Từ cửa sổ, bà nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ ngay trước sân nhà mình, bước xuống dưới là một người con gái xinh xắn tóc dài ngang vai, môi chúm chím đỏ hồng. Ngay sau cô là một người đàn ông thon dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mĩ góc cạnh, trên mặt còn theo thêm cặp kính sắc lạnh.


Người đàn bà nhìn thấy một màn như vậy, cười cong mắt, quay sang nói với chồng.


"Ông à, tôi nghĩ ông nên lấy thêm một bộ bát đũa đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi