GIẤU ĐI



Bên trong sân thể dục tiếng người ồn ào ầm ĩ, hai bên trên khán đài có không ít người ngồi, trên lan can treo biểu ngữ màu đỏ ‘Cố lên,’ là trận đấu giao hữu giữa Học viện mỹ thuật và Học viện bách khoa.

Tới gần mấy hàng ghế gần trước sân cũng đã ngồi kín người, Lâm Hòa Tây đi lên hàng sau khán đài, đứng chỗ cao nhìn xuống sân thi đấu.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, đội bóng hai bên cũng đã vào cuộc, ngồi trên ghế dài bên ngoài chờ đợi.
Du Trọng vẫn còn mặc áo khoác chưa cởi ra, đưa lưng về phía khán đài, đứng nói chuyện với Chu Huyên ở khu vực nghỉ ngơi.

Đối điện là mấy người trong đội bóng sẽ ra sân của Học viên mỹ thuật, Hạ Thành Phong cũng ở đó.
Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn lên khán đài phía đối diện tìm Phương Thanh Ninh, tầm mắt quét một vòng, không thấy bóng dáng đối phương đâu, đang bất ngờ nhướng mày.
Sua đó nghe thấy phía dưới có người gọi tên mình.
Lâm Hòa Tây cúi đầu theo tiếng gọi nhìn qua, thấy Phương Thanh Ninh đứng hàng dưới cùng trên khán đài vẻ mặt tươi cười ngoắc ngoắc hắn, chỉ vào chỗ trống để túi xách bên phải ý bảo hắn qua ngồi.
Hắn từ lối nhỏ bậc thang đi xuống, liếc thấy bên trái Phương Thanh Ninh có hai cô gái bộ dạng xinh đẹp ngồi đó.
Sau khi thấy rõ mặt mũi Lâm Hòa Tây, hai cô gái tò mò nhiều lần nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát Lâm Hòa Tây ngồi bên cạnh Phương Thanh Ninh.
Cũng không giới thiệu gì nhiều với bạn cùng phòng, Phương Thanh Ninh có chút xấu hổ nói với hắn: “Em bị bạn cùng phòng kéo đi, mấy cô ấy muốn tới xem Du Trọng và Chu Huyên chơi bóng.”
Lâm Hòa Tây khẽ nhướng mày: “Mấy cô gái bọn em thích mẫu người như Du Trọng và Chu Huyên à?”
“Đâu chỉ có Học viện bọn em?” Phương Thanh Ninh đột nhiên có chút tức giận, trong lời nói đầy sự ám chỉ, “Có người còn không thèm ở trước khán đài cổ vũ cho đội bóng nhà mình, mà mặt dày chạy qua bên này lấy lòng.”
Chú ý cô nói xong, tầm mắt nhìn thẳng xuống khán đài.

Trong lòng Lâm Hòa Tây cảm thấy buồn cười, mặc dù có chút không hiểu, nhưng vẫn theo ánh mắt cô nhìn xuống dưới.
Nhưng khi nhìn rõ tình huống bên ngoài sân khu nghỉ ngơi thì sắc mặt khẽ cứng lại.
Chu Huyên đã không còn đứng đó, có một người tóc dài mặc áo hở rốn và quần cụt đứng trước mặt Du Trọng, ngửa đầu nói chuyện với đối phương.


Sinh viên bình thường sẽ không được vào khu vực thi đấu, trên người cô ta mặc bộ quần áo kia, rõ ràng là đồng phục của đội cổ động viên Học viện mỹ thuật phía đối diện.
Trọng tài có mặt thúc giục hai bên ra sân, Du Trọng đưa điện thoại bỏ vào trong túi áo khoác, trở tay muốn cởi áo khoác ra.
Cô gái đưa tay ra nhận.
Lâm Hòa Tây lập tức híp mắt, đứng dậy dựa vào lan can trước khán đài, gọi tên Du Trọng một tiếng.
Du Trọng nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hòa Tây đứng trên khán đài thì có chút bất ngờ nhướng nhướng mày.
Lâm Hòa Tây cong môi cười với cậu, đưa hai tay ra, “Tôi cầm áo và điện thoại giúp cậu.”
Bước về phía khán đài hai bước, Du Trọng cởi áo khoác ra, cách lan can ném vào trong ngực hắn, giọng trầm thấp dễ nghe, “Cầm chắc đấy.”
Lâm Hòa Tây ôm áo khoác của cậu, nụ cười nơi khóe môi càng lộ rõ hơn.
Du Trọng lướt qua cô gái đi vào trong sân đấu, không nói gì thêm với đối phương.

Lâm Hòa Tây lùi về chỗ ngồi, chống cằm rũ mắt quan sát cô gái đứng dưới khán đài.
Da rất trắng, dáng người cao, đôi chân vừa dài vừa thẳng, cộng thêm mái tóc màu đen, đúng là kiểu Du Trọng thích.
Ánh mắt hắn dời lên trên, không chút dấu vết nhìn khuôn mặt đối phương, sau đó hơi khựng lại.
Gương mặt của đối phương khiến hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc là từng gặp ở đâu.
Cô gái nhanh chóng rời đi, Lâm Hòa Tây cũng không tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, thu hồi ánh mắt mình, sau đó ngửa đầu xem tình hình chiến đấu kịch liệt của trận đấu.
Rõ ràng là, thực lực Học viện mỹ thuật không bằng Học viện bách khoa.

Kết thúc hiệp một thì điểm số của Học viện bách khoa và Học viện mỹ thuật đã chênh lệch một khoảng cách không nhỏ.
Trong thời gian nghỉ giải lao thì có nhóm cổ động viên biểu diễn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào màn biểu diễn trong sân đấu.
Du Trọng ngồi trên ghế dài ngửa đầu uống nước, khăn màu trắng tùy ý dắt trên cổ, tầm mắt lơ đãng quét qua sân đấu.

Nhận ra điểm rơi của Du Trọng, trong lòng Lâm Hòa Tây có chút không vui.
Thuận tay mặc áo khoác của Du Trọng lên người, nhắm đúng khoảnh khắc không ai chú ý tới, hắn từ sau lan can khán đài lật nhảy xuống, đi tới bên cạnh Du Trọng cúi người ngồi xuống, giọng không rõ ý tứ hỏi: “Đẹp không?”
Du Trọng quay mặt lại, ánh mắt dừng trên chiếc áo khoác hắn mặc hai giây, không trả lời câu hỏi của hắn, mà cười hừ một tiếng: “Tôi chỉ bảo cậu cầm, chứ chưa từng nói cho cậu mượn mặc.”
Lâm Hòa Tây hơi rũ mắt, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu cũng đâu nói không cho tôi mượn mặc.”
Giọng Du Trọng nhàn nhạt: “Ngụy biện.”
Cậu ngước mắt nhìn mặt Lâm Hòa Tây, lại chỉ thấy đối phương đội mũ lưỡi trai trên đầu, từ trong vành nón rộng rãi chỉ lộ ra nửa nhỏ khuôn mặt.
Du Trọng nhíu mày, cảm thấy mũ lưỡi trai này rất chướng mắt, không nhịn được giơ tay kéo ra, “Cậu ngồi trong phòng mà đội mũ làm gì không biết.”
Không quên chuyện trên khuôn mặt mình có vết thương, Lâm Hòa Tây nhanh chóng nghiêng đầu, né tay cậu duỗi tới, không chút hoang mang giải thích: “Sáng nay tóc bị rối quá, tôi lấy mũ ép xuống.”
Quả nhiên đối phương không nói gì nữa, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước.
Lâm Hòa Tây ép vành mũ sát vào cậu, giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Du Trọng đầu không quay lại, hỏi: “Câu hỏi nào?”
Lâm Hòa Tây lặp lại: “Đẹp không?”
Du Trọng hơi nghiêng mặt sang một bên, vẻ mặt có mấy phần phức tạp: “Lâm Hòa Tây, cậu là con gái à?”
Người bị điểm tên lộ vẻ nghi ngờ: “Sao vậy?”
Du Trọng nói: “Chỉ có con gái mới thích quấn người khác hỏi vấn đề như vậy.”
Đôi mắt Lâm Hòa Tây không khỏi sâu hơn: “Chẳng lẽ con trai thì không thể hỏi?”
Im lặng qua hồi lâu, ánh mắt Du Trọng liếc về áo khoác mặc trên người hắn, qua loa phun ra hai chữ: “Đẹp.” (Hai chữ = 好看)
Lâm Hòa Tây không vui nhìn chằm chằm gò má cậu, không chịu buông tha hỏi tới: “Đẹp chỗ nào?”
Vẻ mặt Du Trọng kỳ quái: “Cậu không nên được voi đòi tiên.”

“Tôi sao mà lại được voi đòi tiên hả?” Lâm Hòa Tây nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu cảm thấy ai đẹp nhất?”
Du Trọng ngẩn ra, “Ai?”
“Đúng vậy, ai.” Hắn gật đầu một cái, Lâm Hòa Tây nguy hiểm nheo mắt: “Có quá nhiều người đáp ứng tiêu chí chọn bạn gái của cậu, cậu nói tôi biết, cậu thích nhất là ai?”
Sắc mặt Du Trọng chợt tối xuống, hồi lâu không nói gì.
Cũng không chú ý vẻ mặt cậu thay đổi, Lân Hòa Tây thúc giục cậu: “Cậu nói thử coi.”
Rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, lại vì câu hỏi của Lâm Hòa Tây mà trong lòng có chút không vui, giọng Du Trọng lạnh xuống, “Cậu hỏi chuyện này để làm gì? Muốn làm mai cho tôi à?”
“Làm mai thì chưa nói tới.” Trong giọng Lâm Hòa Tây đầy vẻ khiêm tốn, nói mấy lời trái lương tâm mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, “Nhưng sẽ giữ giùm cậu.”
“Giữ giùm tôi?” Du Trọng đẩy hắn ra, giọng hoàn toàn lạnh xuống: “Cậu muốn giữ giùm tôi như thế nào? Và dùng thân phận gì giữ giúp tôi?”
Đôi mắt Lâm Hòa Tây khẽ chớp, nghiêng đầu thử dò xét, hỏi: “Bạn bè?”
Hiển nhiên đó cũng không phải là đáp án tốt đẹp gì.
Nghe được hai chữ này, Du Trọng chẳng những không hết giận, ngược lại vẻ tức giận trên khuôn mặt càng hiện lên rõ ràng hơn, “Bạn bè?” Cậu tức tối cười hỏi lại: “Cậu là bạn tôi à?”
Lâm Hòa Tây đột nhiên sửng sốt.
Du Trọng không nói thêm gì nữa, bỏ lại hắn đứng dậy rời đi, vẻ mặt đầy giận dữ, bộ dạng không giống giả vờ.
Lúc đối phương đứng dậy động tác quá mau, khăn vắt lỏng lẻo trên cổ rơi xuống, Lâm Hòa Tây theo bản năng đón lấy khăn, sau đó mới mím chặt môi, lặng lẽ cúi mặt.
Chẳng lẽ bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải sao?
Âm nhạc đội cổ động viên biểu diễn bên tai dần dừng lại, các đội viên trong khu nghỉ ngơi rốt cuộc cũng phát hiện ra, trên ghế dài trống có thêm một người ngồi.
Quay đầu đặt khăn lên trên ghế, lần nữa quay đầu thì Lâm Hòa Tây liếc thấy, trên mặt đất vùng bên chân vốn sáng ngời, đột nhiên có thêm một bóng mờ.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng trong tầm nhìn bị che kín mít, mấy người mặc quần áo chơi bóng rổ đã vây xung quanh hắn.
Người đứng chính giữa bước về phía hắn, giọng hung ác hỏi: “Mày là Lâm Hòa Tây?”
Lâm Hòa Tây nói: “Là tôi.”
Bên cạnh lập tức có người nói: “Lần trước chính hắn đã chiếm sân của chúng ta.”
Nam sinh đứng giữa gật đầu một cái, chau mày, “Lần trước tôi xin nghỉ không tới, người muốn đào góc tường anh em chúng ta cũng là hắn?”
Người nọ vội vàng lắc đầu: “Không phải hắn, đó là hiểu lầm.”
Nam sinh đột nhiên quay mặt sang, vẻ mặt cũng hung hăng theo, “Nếu chuyện đào góc tường là hiểu lầm, tao sẽ không nhắc lại.


Mày kết thù oán với đội bóng bọn tao, còn dám chạy tới xem bọn tao thi đấu, còn dám ngồi trong khu nghỉ ngơi của đội bóng bọn tao?”
Cậu ta ngừng nói, ánh mắt từ trên khuôn mặt bị che kín hơn phân nửa của Lâm Hòa Tây lướt xuống chiếc áo khoác hắn đang mặc, lập tức trừng mắt nói: “Mày còn dám lén lấy áo của anh Trọng mặc?”
Tự động loại bỏ mấy lời cuối đối phương nói, vẻ mặt Lâm Hòa Tây không thay đổi ngồi trên ghế, “Trừ lần hiểu lầm lần trước, sao tôi lại không biết bản thân mình từng kết thù với đội bóng các cậu nhỉ?”
Cho rằng hắn cố ý phách lối khiêu khích, nam sinh trợn mắt, đưa tay muốn túm cổ áo hắn, “Muốn giả vờ mất trí nhớ trước mặt ông nội mày à? Sau khi trận đấu kết thúc đừng chuồn đi, ông mày đánh cho mày nhớ mãi mới thôi.”
Lâm Hòa Tây nghiên người tránh tay cậu ta, tay đối phương nặng nề đụng vào vành mũ hắn, làm rớt mũ lưỡi trai trên đầu hắn.
Không có mũ lưỡi trai che chắn, mặt Lâm Hòa Tây hoàn toàn lô ra ngoài, vết thương nhẹ trên mặt cũng lộ ra ngoài.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Hòa Tây khom lưng muốn nhặt mũ lên.

Nam sinh kia kịp phản ứng, túm cánh tay hắn kéo người ngồi trên ghế đứng dậy, nhíu chặt mày cẩn thận ghé sát kiểm tra, xem vết thương trên mặt hắn là thật hay giả.
Một giây sau, giọng Du Trọng lạnh lùng từ bên ngoài đám người vang lên, “Đều chen chúc hết ở đây làm gì? Hiệp đấu sau sắp bắt đầu rồi đấy.”
Các thành viên trong đội bóng lập tức tản ra hai bên, để lộ hai người đứng giữa vòng vây.
Liếc thấy có cánh tay nắm lấy tay Lâm Hòa Tây, vẻ mặt cậu hơi tối xuống, nói với nam sinh mặc đồng phục bóng rổ: “Buông tay.”
Trên mặt người nọ cố làm ra vẻ hung ác thoáng chốc biến mất không thấy bóng dáng, vò đầu bứt tai tố cáo nói: “Anh Trọng, cậu ta cầm áo của anh –“
Du Trọng cắt ngang lời cậu ta, giọng nói lại nặng hơn mấy phần: “Buông tay.”
Nam sinh sợ hết hồn, sững sờ buông tay ra.

Biểu cảm trên mặt hơi dịu xuống, Du Trọng quay đầu quét Lâm Hòa Tây một vòng.

Lại phát hiện gương mặt hắn vốn trơn mịn, lúc này đột nhiên có một vết thương nằm ngang mới tinh.
Sắc mặt Du Trọng càng khó coi hơn hồi nãy, ánh mắt chợt chuyển sang nam sinh trước mặt, trong giọng nói rõ ràng tức giận: “Vết thương trên mặt cậu ấy là do cậu làm à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi