GIẤU ĐI



Hai người quấn chung một chiếc khăn quàng màu đỏ, im lặng hôn nhau trước cây thông Noel.
Sớm hôm sau thức giấc, quả nhiên ngoài vườn đã đọng một lớp tuyết dày, tầm nhìn bao la tuyết trắng.
Lâm Hòa Tây vội vàng tắm xong ra ngoài, thay một chiếc áo len ấm áp và khoác thêm áo phao, cậu không đi đâu hết chỉ mở cửa kính ra vườn nghịch tuyết.
Du Trùng gọi điện thoại bảo khách sạn mang đồ ăn sáng lên, rồi cũng tắm qua và thay quần áo.

Anh lấy máy ảnh từ vali hành lý, mở cửa kính, bước ra đứng dưới mái hiên, hưng phấn chụp ảnh cho Lâm Hòa
Tây.
Trong ống kính, Lâm Hòa Tây vẫn mặc ch
của cậu.
áo phao trắng ngày hôm qua, ngồi trên nền tuyết trắng xóa, mái tóc đen tuyền mềm mại.

Màu đen và trắng đối lập nhau rõ ràng, tôn lên cả gương mặt đẹp sạch sẽ
Du Trùng ấn phím chụp.
Lâm Hòa Tây ngồi dưới đất nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên nhìn, Du Trùng lại chụp thêm mấy tấm cậu quay mặt nhìn qua đây.
Lâm Hòa Tây cũng phấn khởi đứng dậy, phủi tuyết trên găng tay đi, cười rạng rỡ bước đi về phía Du Trùng trong tiếng ấn phím chụp không ngừng của anh:
~ Máy ảnh ở đâu ra đấy?
Du Trùng dời máy ảnh khỏi mặt cậu:
~ Tìm thấy trong nhà.
Lâm Hòa Tây lộ vẻ tò mò:
~ Anh còn chơi cả nhiếp ảnh nữa à?
~ Trước đây từng học, bây giờ đã không còn chơi nữa rồi.

- Du Trùng đưa máy ảnh cho cậu - Em có thể cầm chụp thử.
Lâm Hòa Tây cầm lấy, sắc mặt thoáng chần chừ:

~ Em không biết dùng.
~ Đương nhiên là em không biết.

- Dường như nhớ đến gì đó, Du Trùng nhoẻn miệng cười - Ngay cả chụp ảnh trong điện thoại em còn không biết điều chỉnh tham số, sao mà biết dùng máy ảnh được chứ.
Chụp đại cũng được, không cần phải chuyên nghiệp quá đâu.
Lâm Hòa Tây cầm máy ảnh lên, trầm ngâm suy nghĩ, đầu tiên là chụp cho Du Trùng một tấm cận mặt.
Du Trùng liếc nhìn cậu, xoay người đi sang bên cạnh:
~ Bảo em chụp cảnh tuyết, có bảo em chụp anh đâu.
Lâm Hòa Tây mỉm cười, giơ máy ảnh đuổi theo anh chụp, miệng còn lẩm bẩm:
~ Hình như em chưa chụp ảnh cho anh bao giờ đâu.
Du Trùng dừng bước, đút hai tay vào túi áo phao, nghiêng đầu nhìn cậu, để cậu chụp tùy ý:
~ Ở trên bờ biển đã chụp một lần rồi mà?
Nụ cười dần nở rộ bên môi Lâm Hòa Tây, cậu cầm máy ảnh bắt đầu tìm góc độ:
~ Bước nhầm vào ống kính không tính.
Có lẽ nét cười trong giọng nói của cậu đã lây sang cho Du Trùng, anh cũng khẽ cười, hỏi một câu:
- Vậy hả?
Lâm Hòa Tây sững người, ngón tay vội ấn vào phím chụp, thậm chí còn quên mở miệng trả lời anh.
Người của khách sạn nhanh chóng gõ cửa mang đồ ăn tới, hai người vào phòng ăn sáng, tiếp theo rời khỏi phòng đi tới khoảng sân công cộng phía trước đắp người tuyết.
Rõ ràng bàn về thực lực đắp người tuyết, Du Trùng không thể sánh bằng Lâm Hòa Tây từng được học mỹ thuật.
Lâm Hòa Tây đắp người tuyết dưới đất, Du Trùng ngồi trên hành lang dài chụp ảnh cho cậu.
Đêm qua nhận phòng khách sạn cũng chính là đêm Noel, trang hoàng của phòng khách sạn tràn ngập hơi thở Giáng Sinh.

Lâm Hòa Tây vào trong phòng lấy mũ ông già Noel và gậy nhỏ, đắp thêm ông già
Noel và cây thông dưới đất.

Cậu ngồi bên cạnh ông già Noel, bảo Du Trùng giúp mình chụp một tấm ảnh chung.
Du Trùng chụp một tấm, thuận tay đăng lên khoảnh khắc của mình.
Bên dưới tấm ảnh lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận đến từ những người khác nhau, Du Trùng không đọc kỹ, đăng xong rồi thoát luôn, chợt nhận được tin nhắn Wechat đến từ Lâm Đông.
Lâm Đông nói xin lỗi, đồng thời cũng hứa rằng mình sẽ không nói chuyện anh và Lâm Hòa Tây yêu nhau cho người nhà họ Lâm biết.
Đọc đến những chữ cuối cùng, Du Trùng dừng động tác thoát Wechat, cuối cùng trả lời một câu cảm ơn.
Lâm Hòa Tây đứng dậy khỏi nền tuyết, quay về chỗ hành lang Du Trùng đang ngồi, ầm điện thoại chụp riêng một tấm cho ông già Noel và cây thông.
Bên vai chợt vang lên tiếng thở của người khác đến gần, tưởng rằng Du Trùng đi tới xem ảnh cậu chụp, Lâm Hòa Tây hỏi luôn mà không quay đầu nhìn:
~ Ông già Noel em đắp thế nào?
Thế nhưng bên tai lại vang lên phát âm tiếng Anh chính thống và xa lạ.
Lâm Hòa Tây sững người, vô thức quay đầu nhìn, sau đó thấy cậu bạn người Mỹ chiều qua Du Trùng đã giúp đỡ.
Có lẽ lo cậu không hiểu lời khen bằng tiếng Anh, cậu bạn kia còn giơ ngón cái dựng đứng với cậu.
Lâm Hòa Tây chậm chạp định thần, nói câu cảm ơn bằng tiếng anh.
Cậu bạn tóc vàng vừa khoa tay vừa hỏi cậu bằng tiếng Anh:
~ Tôi có thể chụp một tấm ảnh với tác phẩm của cậu chứ?
Lâm Hòa Tây nửa nghe nửa đoán, mỉm cười trả lời với cậu ta:
~ Tất nhiên.
Cậu bạn tóc vàng đưa điện thoại cho cậu, còn cậu ta thì nhảy vọt qua hành lang, ngồi xổm xuống bên cạnh ông già Noel của Lâm Hòa Tây, nhe răng cười với ống kính.
Lâm Hòa Tây chụp ảnh xong, ra hiệu OK với cậu ta.
Cậu bạn tóc vàng quay lại hành lang, cầm điện thoại mở ảnh ra xem, mở miệng nói câu cảm ơn.
Lâm Hòa Tây xua tay ra hiệu không cần cảm ơn, đi tới ngồi xuống cạnh Du Trùng.
Cậu trai tóc vàng đợi mãi mà bạn của mình chưa ra, cũng đi theo, cười hớn hở chào hỏi Du Trùng.
Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, Lâm Hòa Tây ngồi bên cạnh nghe đến ngây người, đành lấy máy ảnh của Du Trùng cúi đầu xem ảnh.
Chừng mười phút sau, bạn của cậu bạn tóc vàng cũng tới,

u ta mới lưu luyến đứng dậy, cuối cùng còn hỏi Du Trùng một câu:
~ Tôi có thể chụp một tấm với hai cậu không?
Du Trùng nói được.
Cậu bạn tóc vàng nhờ một nhân viên đi ngang hành lang chụp cho bốn người một tấm.
Hai cậu bạn người Mỹ đứng dậy tạm biệt bọn họ rồi đi mất.
Nhiệt độ ngoài phòng quá thấp, Lâm Hòa Tây và Du Trùng không ở lại lâu, cũng nhanh chóng quay về phòng mình.
Buổi sáng bọn họ ở khách sạn, chiều đi Cố Cung ngắm tuyết, chụp không ít cảnh tuyết, tiếp đó mua vé đi công viên giải trí nổi tiếng khu vực vào lúc trời còn chưa tối.
Không khí Noel ngập tràn công viên giải trí, chạng vạng tối, những bông tuyết bắt đầu rơi, có thể nhìn thấy những ông già Noel mang theo chiếc tất dài phát kẹo ở khắp nơi trong công viên.
Những cô gái trang điểm tỉ mỉ đeo bờm sừng nai phát sáng đi ngang qua đám người, những đôi tình nhân trẻ tuổi nắm tay nhau, ôm ấp đi trên đường, ngay cả những combo tình nhân trong nhà hàng cũng
mang chủ đề của ngày Giáng Sinh.
Hai người ăn cơm tối trong nhà hàng xong mới đi tới trước cây thông Noel lớn ở khu trung tâm, thực hiện nghỉ thức đốt đèn.
Lấy cây thông Noel cao lớn đẹp đẽ làm tâm, những chiếc đèn màu rực rỡ trải rộng trong khu công viên, vòng quay ngựa gỗ bên trái chậm rãi xoay tròn trong tiếng ca Giáng Sinh dịu dàng du dương, cỗ xe tuần
lộc hoa lệ mà ông già Noel cưỡi từ từ diễu hành trong vườn, cả khu công viên lấp lánh màu sắc trong đêm đen.
Lâm Hòa Tây đứng trước cây thông Noel, giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng, Du Trùng tùy ý ôm vai cậu, khoảng cách giữa hai người không gần cũng không xa, khó lắm mới lọt vào trong ống kính.
Cậu nói với Du Trùng qua camera:
~ Anh tới gần chút đi.
Du Trùng nhích gần thêm chút nữa.
Cậu vẫn chưa hài lòng, nói tiếp:
~ Gần thêm chút nữa.
Du Trùng lại nhích thêm một chút.
Lâm Hòa Tây bất thình lình quay đầu sang, chạm môi vào má Du Trùng, sau đó ấn chụp.
Du Trùng nắm lấy bàn tay cầm điện thoại của Lâm Hòa Tây, quay sang hôn môi
Lâm Hòa Tây khẽ nhắm mắt, tháo chiếc khăn quàng trên cổ, nhấc tay quấn lên cổ anh.
Hai người quấn chung một chiếc khăn quàng màu đỏ, im lặng hôn nhau trước cây thông Noel.
Hai tay Lâm Hòa Tây trượt xuống khỏi khăn quàng, nhanh chóng được Du Trùng nắm lấy.
Cậu nhắm mắt, cảm nhận được Du Trùng nhét thứ gì đó vào trong tay mình.
Lâm Hòa Tây tránh khỏi môi Du Trùng, cúi đầu nhìn, và thấy được hộp quà trong tay mình.
Khóe môi Lâm Hòa Tây vềnh lên:

~ Quà Noel à?
Du Trùng tháo khăn ra, quàng lại cho Lâm Hòa Tây, mỉm cười nói:
Ừ.
Trong hộp quà có một đôi đồng hồ cùng loại cùng màu, Lâm Hòa Tây lấy đồng hồ ra đeo lên, cái còn lại đeo lên tay Du Trùng, tiếp theo cũng lấy trong túi ra hai hộp quà nho nhỏ.
Cậu đưa một hộp cho Du Trùng, khẽ hếch cằm cười với anh:
~ Trùng hợp ghê, em cũng có.
Du Trùng không nhịn được vươn tay nhéo cằm cậu, hưng phấn hỏi:
~ Em mua gì thế?
Lâm Hòa Tây nói:
~ Khuy măng sét.
Hai đôi khuy măng sét hình vuông bên trong có bánh răng cưa giống hệt nhau.
Du Trùng mở hộp ra, cụp mi nhìn vào trong:
~ Bây giờ không đeo được.
Lâm Hòa Tây gật đầu:
~ Bây giờ không đeo được, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể đeo vào dịp quan trọng, tốt nghiệp xong đi làm sẽ phải mặc đồ công sở, có thể đeo mỗi ngày.
Du Trùng cất khuy măng sét đi, nhướng mày nhìn cậu, hỏi:
~ Em muốn anh đeo mỗi ngày à?
Lâm Hòa Tây giơ cao cổ tay mình cho anh xem, trả lời hùng hồn:
~ Em sẽ đeo đồng hồ anh tặng mỗi ngày thì tất nhiên anh cũng phải đeo khuy măng sét của em chứ.
Du Trùng nắm cổ tay cậu, chậm rãi vuốt ve, một lúc sau không nói gì.
Lâm Hòa Tây nắm lại tay anh, thấy có vẻ anh đang nghĩ mình nói thật, bất giác cảm thấy buồn cười, bèn thờ ơ giải thích:
~ Em chỉ đùa thôi...
Nhưng Du Trùng ngắt lời cậu, giọng nói trầm thấp rõ ràng, giống như đang cho cậu một lời hứa:
~ Được.
Lâm Hòa Tây sững người, sau khi định thần lại, đôi mắt cười của cậu sáng lên:
~ Anh đã nói rồi đấy nhé..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi