GIẤU ĐI



Bằng chuyện Lâm Hòa Tây ngủ nguyên cả buổi sáng, tỉnh dậy là ăn trưa luôn, Du Trùng chứng minh được rằng cách ba năm, kỹ năng giường chiếu của anh vẫn không hè lùi bước.
Anh gọi điện thoại báo cô giúp việc nghỉ, đặt nhà hàng gần đây mang thức ăn đến.
Khi cơm được mang đến, Lâm Hòa Tây đang ôm mèo nằm trên giường nghịch điện thoại.

Alaska ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thì nhảy lên chiếc ghế cạnh bàn.

Du Trùng xách nó xuống, cầm chiếc bát không ở
chân bàn cho nó ngậm, xúi nó đi gọi Lâm Hòa Tây dậy.
Alaska hiểu ý ngậm chiếc bát cơm của mình lên lầu, đứng bên cạnh cửa phòng ngủ, dùng chiếc bát ngậm trong miệng đập vào cánh cửa.
Bát va vào khung cửa phát ra tiếng vang trong trẻo, nhắc nhở cậu đã đến giờ cơm
Nửa đêm cũng đã tắm qua, Lâm Hòa Tây ngồi dậy, nhấc quần áo quăng ở đầu giường trùm lên người, ánh mắt vô ý chạm vào khung tranh treo trong phòng, cậu bất ngờ sửng sốt.
Một lát sau, cậu thản nhiên rời mắt khỏi hai bức tranh kia, nhấc chăn xuống giường, xuống dưới tầng ăn cơm.
Hai người, một chó, một mèo ăn trưa xong, Lâm Hòa Tây và Du Trùng ngồi trên sofa bận làm việc riêng của mình.

Chó và mèo ăn no bụng nằm ở giữa hai người, mặt mày mơ màng híp mắt ngáp một cái.
Cấp dưới đã quay về, đang báo cáo tình hình kết thúc công việc với Du Trùng.
Lâm Hòa Tây cũng mượn chiếc laptop của anh, ngồi gõ không ngừng trước máy tính.
Sau khi kết thúc báo cáo, Du Trùng đứng dậy rót nước, nhìn thoáng qua dáng vẻ nghiêm túc trước máy tính của Lâm Hòa Tây, cất tiếng hỏi cậu:
~ Kỳ nghỉ của em kết thúc khi nào?
Nghe vậy, Lâm Hòa Tây ngẩng đầu khỏi máy tính:
~ Một tuần sau.
Du Trùng hỏi:
~ Tiếp theo em có dự định gì?
Lâm Hòa Tây mỉm cười, vẫy tay với anh:
~ Anh qua đây.
Du Trùng cầm cốc nước đi qua, thuận tay đưa cho cậu.
Lâm Hòa Tây cầm lấy cốc nước uống một ngụm, quay màn hình máy tính ra cho anh xem.
Du Trùng rũ mi nhìn màn hình máy tính, nhanh chóng xác định mục tiêu là dòng chữ tiếng Anh chủ đề email.

Lâm Hòa Tây đang viết đơn xin nghỉ việc.
Môi anh khẽ vềnh, mở miệng nói với Lâm Hòa Tây:

~ Nhãn hiệu trang phục nữ của công ty này rất nổi tiếng trong ngành, em thật sự muốn nghỉ việc à?
Lâm Hòa Tây ngạc nhiên:
~ Anh cũng biết về nhãn hiệu thời trang à?
Du Trùng giải thích đơn giản:
~ Nghiệp vụ của công ty ít nhiều cũng từng đọc.
Lâm Hòa Tây gật đầu, không hỏi nhiều:
~ Nếu đã muốn về nước phát triển thì ở lại đó cũng không có tác dụng gì.

Huống hồ, nội bộ công ty có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng và có thực lực, em chỉ lấn sân sang, công ty sẽ không cho em tài nguyên
tốt nhất.
~ Em nghĩ kỹ là được.

- Du Trùng không định can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt và công việc của cậu, chỉ có một chuyện quan trọng nhất - Khi nào thì em trả phòng khách sạn?
Lâm Hòa Tây đã xoay máy tính trở về, ấn phím gửi đi xong, cậu ôm máy tính đứng dậy khỏi sofa, khóe môi khẽ cong lên:
~ Bây giờ đi luôn.
Du Trùng cầm lấy laptop từ tay cậu:
~ Em đi thay quần áo đi, lấy đại cái nào của anh mặc cũng được.
Nghe đối phương nói vậy, Lâm Hòa Tây nhớ ra lần trước đến nhà Du Trùng anh cũng bảo mình tự lên tầng lấy quần áo, nhưng lại cản cậu giữa đường.
Lâm Hòa Tây nhướng mày, nhắc chuyện cũ:
~ Tối hôm ấy tại sao anh không cho em vào phòng ngủ?
Chẳng ngờ cậu đột ngột hỏi như vậy, Du Trùng sững người một giây, không trả lời ngay.
Không để cho anh bất cứ cơ hội suy nghĩ nào, Lâm Hòa Tây từng bước áp sát:
~ Không phải là...!- Cậu cố ý kéo dài giọng - Không muốn để em thấy thứ gì trong phòng đúng chứ?
Du Trùng vừa tức vừa buồn cười:
~ Em đã nhìn thấy rồi mà? Còn hỏi anh làm gì?
~ Em chỉ muốn xác nhận với anh thôi.
Khóe môi Lâm Hòa Tây vềnh lên cao hơn.
~ Ngoài ra, - Cậu khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng bổ sung thêm - Em nhìn thấy khuy măng sét luôn rồi.
Du Trùng không nghe rõ lời cậu vừa nói, hỏi lại:
~ Cái gì?
~ Khuy măng sét.


- Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sóng sánh ý cười - Khuy măng sét anh để trong phòng treo quần áo, em cũng nhìn thấy rồi.
Khung tranh treo ngay trong phòng, chỉ cần mắt người ra vào phòng không có vấn đề thì nhất định sẽ phát hiện ra.

Nhưng chuyện Lâm Hòa Tây phát hiện ra khuy măng sét thì nằm ngoài dự đoán của anh.
Du Trùng nhìn cậu với vẻ đăm chiêu:
~ Em vào phòng treo quần áo của anh à?
~ Em không cố ý vào đâu.

- Lâm Hòa Tây tự giải thích cho mình, vẻ mặt vừa vô tội vừa thành khẩn - Cơm Nắm tông vào cửa phòng treo quần áo, Sushi chui tọt vào trong, em chỉ vào tìm mèo thôi.
~ Em căng thẳng làm gì? - Du Trùng cười lạnh - Anh có nói không cho em vào đó đâu.
Lâm Hòa Tây thả lỏng, cố ý lấy anh ra đùa cợt:
~ Có người rõ ràng vẫn còn giữ khuy măng sét em tặng mà còn giấu đi không cho em thấy.
~ Có qua có lại thôi.

- Du Trùng liếc nhìn cậu - Anh học từ em đấy.
Lâm Hòa Tây sững người:
~ GÌ cơ.
Du Trùng chẳng hề khách sáo, đáp trả bằng cách nguyên câu cậu vừa mới nói:
~ Có người rõ ràng còn giữ đồng hồ anh tặng mà còn giấu đi không cho anh thấy.
Mặt Lâm Hòa Tây thoáng đỏ lên, hiếm khi mới ấp a ấp úng trả lời thế này:
~ Lý do anh giấu khuy măng sét đi cũng chính là lý do em giấu đồng hồ đi.
Vừa dứt lời, hai người đối mặt nhau im lặng mấy giây, sau đó đồng thời thở dài, rồi lại cùng bật cười.
Lâm Hòa Tây ra vẻ lơ đãng hỏi:
~ Mỗi ngày ở nước ngoài em đều đeo đồng hồ anh tặng không rời, anh có từng đeo khuy măng sét mà em tặng không?
Du Trùng nhìn gương mặt cậu một hồi lâu, bỗng hỏi:
~ Em có từng tìm tin anh đính hôn với Trang Nhất Hạ trên mạng không?
Chủ đề thay đổi quá đột ngột, Lâm Hòa Tây chưa thể theo kịp ngay, gật đầu chậm mất nửa nhịp:
~ Từng tìm.

Du Trùng cau mày không hài lòng:
~ Tại sao anh không biết mắt bạn trai anh còn bị cận thị nhỉ?
Lâm Hòa Tây khó hiểu:
~ Hai mắt của em đều 2.0.
Du Trùng nói:
~ Vậy sao em lại không nhìn thấy?
Trong lòng dần xuất hiện hình bóng đáp án, Lâm Hòa Tây mấp máy môi nhưng không trả lời.
Du Trùng cúi đầu lấy điện thoại ra, lên mạng tìm ảnh chụp cảnh đính hôn năm ấy.
Chẳng qua khi phóng to mấy tấm hình mới phát hiện chỉ tiết trên ảnh không rõ nét.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rối rắm phức tạp:
~ Ảnh quá mờ, vậy không trách em nữa.
Đối phương nói xong câu này bèn mở album trong điện thoại, nhập từ khóa tìm kiếm.
Những hình ảnh liên quan đến từ khóa nhảy ra, vừa hay đều là những hình ảnh lễ đính hôn mà Chu Huyên chụp cho anh.
Du Trùng trong ảnh mặc tây trang thẳng thớm, cổ tay áo cài khuy măng sét hình bánh răng chẳng hề hợp với bộ đồ anh mặc hôm ấy.
Đáp án trong lòng được xác nhận, ánh mắt Lâm Hòa Tây thay đổi, muốn ghé sát lại gần hôn anh.
Chú mèo cam tìm kiếm cảm giác tồn tại, vung đuôi xuất hiện giữa không trung, vững vàng rơi vào lòng Du Trùng, ngăn cách giữa hai người.
Khóe miệng Lâm Hòa Tây giật giật, xách mèo đặt lên sofa, sau đó là nửa tiếng đồng hồ giáo dục mèo.
Nửa tiếng sau, hai người lái xe đến khách sạn trả phòng.
Giữa đường đi ngang qua trạm Lâm Hòa Tây, xe gặp đèn đỏ dừng lại trước một giao lộ.

Lâm Hòa Tây chỉ vào con phố đối diện.
~ Trước đây bệnh viện năm ở vị trí đó.
Du Trùng hỏi:
~ Từ lúc em ra đời có đến đây lần nào nữa không?
~ Khi em có ký ức thì bệnh viện đã bị dỡ bỏ rồi.
Lâm Hòa Tây lắc đầu - Chuyện này em nghe mấy người lớn gần đó nói.
Đèn xanh đỏ kết thúc đếm giây, xe đi thẳng ra khỏi giao lộ, nhanh chóng vút qua trạm đường ray đến trạm Lâm Hòa Tây.
Liếc thấy cậu đang nhìn ra ngoài cửa xe, nhận ra rằng đường ray này thuộc về trạm tàu điện kia, Du Trùng chợt mở miệng:
~ Năm thứ hai em ra nước ngoài, anh đã đến trạm Lâm Hòa Tây một lần.
Lâm Hòa Tây thoáng sững sờ:
~ Khi nào?
Du Trùng thờ ơ báo ra một ngày tháng:
~ Ngày ấy vừa hay trạm Lâm Hòa Tây đóng, tất cả tàu đều không đi qua đó, cho nên anh không ngồi được đến đây.
Không phải ngày lễ gì quan trọng, cũng không phải ngày kỷ niệm yêu đương của hai người, Lâm Hòa Tây bất ngờ khi anh có thể nhớ rõ một ngày bình thường đến vậy.


Cậu không khỏi nhớ lại, năm thứ hai
mình ra nước ngoài đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Năm thứ hai ra nước ngoài, cậu cũng tốt nghiệp ở trường, nhận được hộ chiếu từ tay người khác, lặng lẽ vạch kế hoạch về nước, nhưng chỉ nhìn thấy tin Du Trùng và Trang Nhất Hạ đính hôn.
Từ đầu tới cuối Lâm Hòa Tây vô cùng ẩn tượng với ngày đính hôn của hai người họ.
Cậu chợt hiểu ra, ngày mà Du Trùng nói với cậu chính là một ngày trước khi anh đính hôn.
Cậu không nhịn được liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, rõ ràng không để chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng.

Nói cho cậu nghe chuyện này, không phải vì bóng gió khi ấy anh đã không dễ dàng
buông tay.
Cậu nhận ra, Du Trùng chỉ coi nó như chuyện nhỏ bé không đáng để nhắc tới, rồi kể lại cho cậu với giọng điệu bình thường.
Thậm chí cậu còn nhớ, ban đầu khi cậu và Du Trùng nổi hứng lên đến trạm tàu điện cũng chỉ vì câu nói đùa cậu vô ý thốt ra.
Cậu nói với Du Trùng, tàu điện đi tới trạm Lâm Hòa Tây thực ra chính là đi vào tim cậu.
Có lẽ Du Trùng cũng từng lo lắng bất an, có lẽ anh cũng đã từng dao động trong những ngày tháng mất liên lạc dài đăng đẳng.

Trạm Lâm Hòa Tây tạm thời đóng cửa, vừa hay trở thành điều cuối cùng khiến
Du Trùng đưa ra quyết định.
Lâm Hòa Tây dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, chợt nhỏ giọng nói:
~ Trạm Lâm Hòa Tây sẽ không bao giờ đóng cửa.
Giọng cậu rất khẽ, nhưng Du Trùng vẫn nghe thấy.
Bàn tay nắm vô lăng hơi siết chặt, anh cố ý trêu chọc:
~ Trạm Lâm Hòa Tây nào?
Lâm Hòa Tây nhìn thẳng phía trước, khóe môi khẽ vềnh lên:
~ Biết còn cố hỏi.
Du Trùng đánh tay lái, đỗ xe ở khu vực đỗ tạm thời bên đường, đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm cậu.
Ý cười trên gương mặt Lâm Hòa Tây còn chưa tan hết, trong mắt lặng lẽ dâng lên vẻ nghỉ ngờ.
~ Anh chợt nhớ tới cái hôn bị cắt ngang trong nhà.

- Du Trùng nhỏ giọng khẽ cười - Bây giờ có thể hôn bù không?
Lâm Hòa Tây tháo đai an toàn, ghé sát gần bên Du Trùng, trước khi hôn lên môi anh, cậu vui vẻ nhắm mắt trả lời:
~ Đương nhiên.
Chiều ngày hôm ấy, Lâm Hòa Tây trả phòng khách sạn, chuyển tất cả những hành lý mang về nước đến nhà Du Trùng.
Trên đường từ khách sạn đến nhà Du Trùng, bọn họ tới cửa hàng sửa chữa đồng hồ lấy đồng hồ đã sửa xong.

Lâm Hòa Tây để chiếc đồng hồ mà Du Trùng tặng lại cửa hàng sửa chữa.
Một tuần sau, Du Trùng lái xe đưa Lâm Hòa Tây đến sân bay để Lâm Hòa Tây về Mỹ xử lý bàn giao công việc và thủ tục nghỉ việc


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi