GIẤU TRĂNG

Điều khiến Thịnh Vọng Thư cảm thấy kỳ lạ chính là từ đêm đó trở đi, khung cửa sổ phía đối diện không sáng đèn nữa.
Cô đoán rằng chắc hẳn ông chủ xí nghiệp không phải người địa phương, thỉnh thoảng mới có thể trở về một lần.
Chẳng qua cũng chỉ là vào đêm nào đó, khi đang thức khuya ký phê chuẩn, tâm trí cô suy nghĩ một lát. Cô rất bận rộn, rất nhanh đã quên bẵng chuyện này.
Cả tháng mười một, Lăng Du cũng rất bận bịu, thường đi công tác.
Anh ấy ký hợp đồng với thương hiệu trang sức cao cấp nào đó, kế hoạch tung ra hàng loạt mẫu thiết kế hợp tác, trong thời gian đó đã đến nước Pháp hai chuyến, đến tham quan và đàm phán tại trụ sở chính của thương hiệu. Sau khi trở về, anh ấy vẫn luôn bận rộn ở trong studio.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ hội gặp mặt của hai người trở nên ít đi, Thịnh Vọng Thư phải đến công ty sản xuất và phân phối phim Thịnh Thế đi làm, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, sáng đi tối về. Mà Lăng Du làm thiết kế lại thường xuyên không phân biệt ngày đêm, buổi sáng bổ sung giấc ngủ, ban đêm liên tục làm việc đến rạng sáng ở trong studio.
Thịnh Vọng Thư sẽ tính toán thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy rồi gửi tin nhắn cho anh ấy. Buổi tối khi rảnh rỗi, cô sẽ dành thời gian đưa đồ ăn khuya đến studio cho Lăng Du.
Khi làm việc, Lăng Du vô cùng tập trung, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, không thích bị bên ngoài làm phiền lắm.
Tuy rằng anh ấy không nói thẳng, nhưng Thịnh Vọng Thư cũng thấy được, bèn tận lực tránh làm phiền khi anh ấy đang làm việc, thỉnh thoảng mới đến studio.
Cô vốn muốn hẹn Lăng Du đi xem bộ phim Disney đó, nhưng anh ấy vẫn luôn bận rộn nên cô dứt khoát không nói. Chờ cho đến khi phim sắp hết chiếu, cô đi rạp chiếu phim xem một mình.
Bộ phim đáp ứng với mong đợi, chỗ gây cười cũng rất nhiều. Chỉ là Thịnh Vọng Thư xem buổi chiếu đêm, khán giả trong rạp chiếu phim rất ít, khi cười lớn luôn cảm thấy rất ngại ngùng.
Nơi cô đi không phải rạp chiếu phim hoạt động dưới quyền của Tinh Thần, mà là một rạp chiếu phim cũ có vị trí hơi xa.
Khi học cấp hai, vào ngày hội thi đấu thể thao, cô từng lén đến rạp chiếu phim này xem hai lần cùng với Hứa Niệm Tịch.
Sau khi xem phim xong, Thịnh Vọng Thư đến bãi đỗ xe lấy xe. Khi đã lái xe ra khỏi bãi, cô tùy ý nhìn hai bên đường, nhưng lại thoáng nhìn thấy một tấm bảng hiệu quen thuộc, là tiệm mì hoành thánh nấm tùng nhung.
Hóa ra lại gần rạp chiếu phim đến thế.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn điều khiển trung tâm sáng lên, là tin nhắn trả lời của Lăng Du.
Trước khi xem phim, Thịnh Vọng Thư đã gửi cho anh ấy một tin WeChat, nói muốn đưa bữa ăn khuya đến cho anh, có lẽ anh vừa bận xong thì nhìn thấy.

Thịnh Vọng Thư dừng xe sát vào, mở điện thoại ra nhìn.
Lăng Du: [Xin lỗi, vừa nãy anh không để ý đến điện thoại.]
Lăng Du: [Có phải em ngủ rồi không?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Vọng Thư trả lời: [Em chưa ngủ.]
Lăng Du: [Em ra ngoài chơi à?]
Thịnh Vọng Thư: [Ừm.]
Thịnh Vọng Thư: [Bữa khuya anh đã ăn chưa? Em đến tìm anh.]
Lăng Du: [Em vất vả rồi. Đến dưới tầng thì gọi cho anh, anh xuống đón em.]
Mấy ngày gần đây, anh ấy đều bận đến ba bốn giờ sáng.
Đều là nhà thiết kế, Thịnh Vọng Thư hiểu được tình trạng này của anh ấy. Cô trả lời một câu “vâng”, xuống xe đi vào trong quán.
Chủ quán bán đến hai giờ sáng mới đóng cửa, đã nhiều năm Thịnh Vọng Thư chưa ăn hoành thánh ở tiệm này, trong một phút bất chợt mà gọi một phần ăn tối, gọi một phần khác đóng gói mang đi.
Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ qua một tấm kính mang theo hơi lạnh.
Gần một giờ sáng, đèn bên ngoài đã tắt một nửa, ánh đèn đường nhá nhem trong khu xóm cũ bị bao phủ bởi sương lạnh đầu đông, trông như sương mù, mang theo hơi ẩm, bất chợt bên ngoài có người đi đường bọc lấy áo gió vội vàng đi qua.
Đợi khoảng năm sáu phút, chủ tiệm liền đưa lên phần mì hoành thánh nhỏ của cô, Thịnh Vọng Thư tách đôi đũa dùng một lần ra rồi chà sạch những chiếc gai nhỏ trên bề mặt, cửa kính bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một trận gió lạnh thổi vào theo tiếng chuông vang lên “leng keng”.
Bà chủ đang canh quầy thu ngân ngẩng đầu: “Xin chào quý…”

Lời còn chưa dứt, cửa lại bị đóng.
Thịnh Vọng Thư chà xong đôi đũa, ngẩng đầu theo tiếng trả lời, cửa kính đã khép lại một lần nữa.
Không ai đi vào.
Cô nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, cách tầng sương cùng với bóng đêm, không thấy được bóng người.
Thịnh Vọng Thư cúi đầu ăn mì, gắp một đũa mì rồi cuốn lên, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên mặt, bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên đến tiệm này với Ngôn Lạc, hình như cũng ngồi ở vị trí bây giờ.
Khi đó là mùa hè, mì hoành thánh khi được bưng lên còn rất nóng, cô vừa ăn vừa thổi, rất nhanh đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Ngôn Lạc ngồi đối diện nhìn cô, “chậc” một tiếng rồi nói: “Chậm một chút, cũng không ai giục em.”
Một tay rút khăn giấy đưa qua, dán thẳng lên trán của cô, ý bảo cô lau mồ hôi.
Thịnh Vọng Thư cố tình không nhận, không nhúc nhích. Anh nghiêng đầu nói câu phiền phức, hơi nghiêng người dùng ngón tay đè lấy tờ khăn giấy, giúp cô lau sạch mồ hôi.
Anh lại lấy một đôi đũa khác ra giúp cô gắp mì lên, vắt lên mép bát cho nguội bớt.
Suy nghĩ của Thịnh Vọng Thư chạy xa trong vô thức, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, phát hiện cô đã theo thói quen gắp một đũa mì để lên mép bát cho nguội.
Cô sửng sốt một giây, lắc đầu bật cười.
Giữa người với người có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ, nhưng có vài thói quen cũng sẽ không dễ thay đổi.
Cô đã ở chung với Ngôn Lạc nhiều năm rồi, từ lâu anh đã thâm nhập vào cuộc sống của cô, đã để lại rất nhiều thói quen cùng dấu vết trên người cô.
Thịnh Vọng Thư không định cưỡng ép từ bỏ.
Con người sao có thể so sánh được với thói quen. Cô nghĩ, tất cả đều chỉ là vấn đề về thời gian, thời gian qua lâu rồi, có lẽ cô sẽ quên hết sạch những thói quen, ký ức liên quan đến anh.

Mặc dù mối tình thầm mến kia thất bại, nhưng rốt cuộc vẫn là trải nghiệm của cô. Cô không thể loại bỏ trí nhớ, chỉ nghĩ cứ bình tĩnh mà tiến về phía trước.
Thịnh Vọng Thư ăn hơn phân nửa mì hoành thánh, uống hết nửa ly nước ấm.
Mì hoành thánh quả thật có chút mặn, có lẽ ông chủ nấu hơi lâu, hoành thánh hơi mềm quá.
Lau sạch miệng, cô ngẩng đầu nói với ông chủ, phần đóng gói kia có thể bắt đầu làm rồi.
Cô lại dặn dò: “Phần này, bác hãy cho ít muối một chút!”
Thịnh Vọng Thư lấy mì hoành thánh đã đóng gói xong rời đi. Cô lên xe, bật động cơ, chạy ra đường lớn.
Cô chăm chú nhìn tình hình giao thông ở trước xe, không để ý chiếc Rolls-Royce màu đen đang không xa không gần theo sát phía sau xe cô.

Gần đây, Đầu tư Vân Châu đang mở rộng thu mua Tài chính Cẩm Long. Buổi tối khi Ngôn Lạc tăng ca xong, anh không để tài xế đưa mà tự mình lái xe trở về.
Khi ra khỏi cao ốc công ty đã hơn mười hai giờ, anh lại không có hứng thú về nhà, thay vào đó lái xe đến mốc phụ cận số một.
Đợi cho đến khi anh ý thức được cũng bất giác bật cười.
Cửa lớn studio của Thịnh Vọng Thư đóng chặt, bên trong tối đen như mực, không thấy một tia sáng, Ngôn Lạc dừng xe ngoài cửa, hút điếu thuốc ở ngoài cửa.
Khói trắng mờ ảo trong làn sương nhàn nhạt, để lộ sự quạnh quẽ mà chán nản, cả người Ngôn Lạc giấu trong bóng tối, chỉ có tàn thuốc trên đầu ngón tay ánh lên màu đỏ tươi.
Dập tắt điếu thuốc, anh mới muộn màng cảm thấy đói.
Kể từ buổi trưa, đã mười hai tiếng anh chưa ăn cơm.
Giờ này, cửa hàng buôn bán không nhiều lắm, Ngôn Lạc nhớ đến quán mì hoành thánh kia, anh lái xe ngang qua.
Trong tiệm đèn đuốc sáng trưng, khi đẩy cửa kính ra, anh lướt nhìn một cái liền thấy Thịnh Vọng Thư ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Ấn đường Ngôn Lạc nhíu lại. Theo bản năng, anh buông tay khỏi cửa mở, lùi ra ngoài.
Anh không muốn bị cô nhìn thấy, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của cô, nhưng mà, vì sao đêm khuya mà cô lại đi ăn khuya một mình?
Ngôn Lạc ngồi lại trong xe, hạ cửa kính xe xuống, lại châm một điếu thuốc.

Sương khói vây quanh mặt mày anh nhàn nhạt lượn lờ, ánh mắt anh sâu lắng như nước. Anh vẫn luôn nhìn cửa sổ thủy tinh của quán mì.
Anh yên lặng nhìn cô dùng đũa gắp mì lên, vắt lên rìa bát, cầm lấy thìa nhỏ uống canh.
Trước đây khi cùng nhau ăn cơm, đều là anh theo thói quen giúp cô gắp mì nóng hổi lên mép bát.
Anh đã nhớ không rõ là chuyện của khi nào rồi, lại vẫn tồn tại rõ nét trong trí nhớ.
Mọi thứ đều không thay đổi, cái thay đổi chính là quan hệ của anh với cô, cảnh còn người mất là chuyện đau đớn nhất.
Trái tim trống rỗng của Ngôn Lạc buồn bã trầm xuống, dạ dày lại ẩn ẩn đau.
Khi Thịnh Vọng Thư từ trong quán đi ra, Ngôn Lạc dập điếu thuốc, đóng cửa kính xe lại.
Anh thấy cô cầm theo một phần mì hoành thánh đã đóng gói, lái xe rời đi.
Anh vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần mà đuổi theo cả đường.
May mà lượng xe cộ ban đêm ít hơn nhiều, lần này anh không lạc mất cô nữa.
Khi Thịnh Vọng Thư dừng xe ở bên ngoài tòa nhà văn phòng, Ngôn Lạc ngẩng đầu nhìn phía trước. Tư liệu điều tra lúc trước từng xuất hiện tên của tòa nhà này, studio cá nhân của Lăng Du mở ở đây.
Hóa ra cô đến đưa đồ ăn khuya cho Lăng Du.
Khi vừa nghĩ đến đây, đồng thời Ngôn Lạc thấy người đàn ông từ trong tòa nhà đi ra, Lăng Du bước đến bên cạnh Thịnh Vọng Thư, nhận lấy túi đóng gói trong tay cô, ôm lấy bả vai của cô, dẫn cô lên lầu.
Ngôn Lạc tắt đèn xe, trong bóng đêm bỗng nhiên sinh ra một loại cô đơn mờ mịt, không biết bản thân nên đi đâu.
Thật ra, trước kia anh cũng từng trộm ghé qua cô vào ban đêm, nhưng khi đó ít nhất anh không nhịn được mà tiến lên, có thể tìm được lý do thích hợp, lấy thân phận anh trai tự xưng mà tiến đến nói chuyện với cô. Anh đưa cô về đến nhà, giả vờ tức giận phụng phịu, nói với cô, con gái đêm khuya phải về nhà sớm một chút.
Nhưng bây giờ, anh không có tư cách đó.
Ngay cả lập trường đột nhiên xuất hiện trước mặt cô anh cũng không có, chỉ có thể làm một bóng hình trộm đi theo phía sau cô trong đêm khuya.
Nhìn cô bất chấp cái lạnh của mùa đông để đưa một phần thức ăn khuya nóng hổi cho người đàn ông, lại được anh ấy ôm vai, biến mất trong tầm mắt của anh giống như một mình xem một bộ kịch câm trắng đen trong đêm khuya mất ngủ. Lồng ngực Ngôn Lạc dồn nén một nỗi ấm ức không thể nói thành lời, trái tim chậm chạp đau đớn.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi