GIẤU TRĂNG

Người xem bắt đầu rời khỏi nhà hát, Lăng Du thì lại ngồi không nhúc nhích.
Bọn họ ngồi giữa hàng ghế VIP, anh ấy thờ ơ nhìn người hai bên rời đi.
Thịnh Vọng Thư đợi một lúc, hỏi: "Không đi sao?"
Lăng Du giữ tay cô: "Ngồi một lát nữa nhé."
"Được thôi." Dù sao cũng không vội, Thịnh Vọng Thư nhìn sân khấu nhao nhao rời đi, ngồi đấy với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương như cô cảm nhận được Lăng Du có lời gì muốn nói với cô.
Mãi cho đến khi khán giả trong nhà hát đã rời đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng Lăng Du mới khẽ mở miệng.
"Trăng nhỏ, hôm nay tròn bốn tháng chúng ta ở bên nhau, bốn tháng này em có vui không?"
Thịnh Vọng Thư không chần chờ: "Em rất vui."
Lăng Du lịch nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Nhưng anh đã bắt đầu trở nên không vui rồi."
Thịnh Vọng Thư chớp mắt một cái, thấp giọng: "Vì sao chứ? Em làm không tốt chỗ nào sao?"
"Không, là vì em quá tốt."
Lăng Du khẽ mím môi, ánh mắt rất sâu: "Bởi vì em rất cố gắng học làm một người bạn gái mẫu mực điển hình vì anh."
"Là em cam tâm tình nguyện, như vậy không tốt sao?" Vẻ mặt Thịnh Vọng Thư vẻ mờ mịt khó hiểu: "Em từng nói rồi, em nghiêm túc muốn ở bên anh."
"Anh hiểu, cho đến bây giờ, anh chưa hề nghi ngờ sự thật lòng của em, cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự yêu thích của em."
Lăng Du rũ mắt nhìn cô, giọng nói có hơi khàn đi, giống như đang cố gắng mở miệng vậy.
"Nhưng một mối quan hệ yêu đương lành mạnh, không chỉ có nghiêm túc và cố gắng."
"Em sẽ chiều theo thói quen công việc của anh, đêm khuya không ngại cực khổ đến đưa bữa khuya cho anh, sẽ tôn trọng quá khứ của anh, bao dung cho anh tiếp tục làm bạn với bạn gái cũ, cũng sẽ thông cảm cho sự thất hứa của anh, sẽ không tức giận vì anh không có mặt vào những ngày lễ, em cố gắng thay đổi bản thân, dành cho anh tất cả những thứ tốt đẹp nhất, ngoại trừ yêu."
"Có lẽ là anh do anh quá tham lam." Lăng Du rũ mắt, tự giễu cười cười: "Lúc trước, chúng ta đã nói sẽ chỉ thử ở bên cạnh nhau, mà bây giờ anh lại tham lam muốn được em yêu."
Trong lòng Thịnh Vọng Thư y như mặt hồ gợn sóng, cảm xúc cuồn cuộn, mờ mịt không thể nào tự điều khiển.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô há miệng thở dốc: "Em..."
Lăng Du cười khổ cắt ngang: "Đừng nói em yêu anh, bạn gái tiêu chuẩn điển hình sẽ không nói dối."
"Em quan tâm, chân thành, tha thứ, thấu hiểu anh, nhưng lại không hề yêu. Yêu đan xen với đau khổ, đan xen ghen tị, nghi ngờ, ích kỷ, bá đạo và sự chiếm hữu. Người yêu ở cùng nhau sẽ không phân rõ giới hạn và chừng mực như vậy, sẽ không nhịn được muốn đặt chân vào lãnh địa của đối phương."
Lăng Du đưa ngón tay cọ xát gò má cô: "Trăng nhỏ, em đối với anh có như thế không?"
Thịnh Vọng Thư mở to đôi mắt mê mang, chốc lát sau, lông mi khẽ rũ xuống.
Đột nhiên, cô không biết nên nói gì, chỉ là sự mệt mỏi và khổ sở trong lòng khẽ run lên.
Cô đã cố gắng cho anh ấy hết tất cả những gì có thể, nhưng lại thua vì sự cố gắng của bản thân mình.
Lăng Du nói, những đôi tình nhân thật sự yêu nhau sẽ được mài giũa trong sự xung đột, không phải một bên cứ vắt óc tìm cách cố gắng.
Mối quan hệ như vậy không hề bình thường, điểm dừng chân không đúng, lung lay sắp đổ.
"Khi trở về anh đã xem một bộ phim trên máy bay, có một câu thoại anh cảm thấy nói rất đúng." Lăng Du khẽ mỉm cười: "Nếu như hai người ở bên nhau tất cả đều là niềm vui thì hãy làm bạn."
"Trăng nhỏ, em có muốn suy nghĩ kỹ một chút, có nên quay lại làm bạn với anh không?"
"Quyền quyết định là của em, anh chỉ hi vọng cho em một cơ hội để lựa chọn."
"..."
Ánh mắt Thịnh Vọng Thư nhìn về phía sân khấu, trước đó không lâu nơi đó vẫn còn tràn ngập tiếng cười và nước mắt, bây giờ chỉ còn sự trống rỗng tiêu điều.
Cảm giác thất vọng mất mát kia đột nhiên ập đến khiến cô cảm thấy rất bất lực.
Từ đầu đến cuối, Lăng Du không hề nói chia tay, anh ấy chỉ bình tĩnh nhẹ nhàng nói rõ mối quan hệ này của bọn họ, nhưng vào lúc anh ấy hỏi câu này, Thịnh Vọng Thư biết rõ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Cố gắng kiên trì không có ý nghĩa, thật lòng trải nghiệm cũng chẳng có ý nghĩa.
Có lẽ là cô quá nghiêm túc, phá hỏng mối quan hệ này.
"Phụt" một tiếng, tất cả ánh đèn đều bị tắt đi không hề báo trước.

Hai người rơi vào trong bóng tối yên tĩnh.
Thịnh Vọng Thư hít sâu một hơi, quay đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Lăng Du.
Cô đứng dậy, vươn tay ra với anh ấy: "Đi ra ngoài cùng em đi."
Lăng Du khẽ mím môi, dắt ngón tay cô, sau đó từ từ biến thành nắm chặt, siết chặt ngón tay của cô vào trong lòng bàn tay.
Đi ra khỏi nhà hát, quẹo trái dọc theo hành lang là có thể nhanh chóng ra khỏi nhà hát, hai người lại ngầm hiểu nhau mà rẽ sang phải, chọn một con đường xa nhất.
Tốn thêm năm phút đi ra khỏi nhà hát, gió lạnh mang theo hơi ẩm khẽ thổi tới, bọn họ đồng thời buông tay ra.
Thịnh Vọng Thư đè xuống sự chua chát trong cổ họng, chủ động giang hai cánh tay ra với Lăng Du, Lăng Du cúi người ôm cô vào lòng.
Ôm thật chặt, lồng ngực hai người dán sát vào nhau, nhịp tim bình tĩnh, bị tiếng gió che giấu.
Thịnh Vọng Thư khẽ nói câu tạm biệt bên tai Lăng Du.
"Bốn tháng ở bên cạnh anh, mỗi một ngày, em đều thật lòng."
"Anh cũng thế."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Bọn họ bình tĩnh chia xa, xuống cầu thang, đi về hai hướng khác nhau, không quay đầu lại nữa.

Bên ngoài nhà hát kẻ đến người đi, sáng sủa tưng bừng, đôi tình nhân nắm tay nhau chậm rãi đi qua, mùi thơm thoang thoảng của hạt dẻ rang đường chui vào trong mũi.
Thịnh Vọng Thư đi dọc theo ánh đèn sáng rực về phía trước mà chẳng hề có mục đích, không biết nên đi đến đâu, lại không muốn về nhà.
Mấy cửa hàng dọc đường vẫn còn sót lại không khí lễ tình nhân, tiếng người náo nhiệt và tiếng xe văng vẳng bên tai, phản ứng của cô chậm chạp, đáy lòng đầy sự tiếc nuối.
Đối diện nhà hát có một cửa hàng, bên ngoài cửa hàng là phố đi bộ và quảng trường náo nhiệt.

Thịnh Vọng Thư chết lặng băng qua đường cái, đi đến quảng trường phía đối diện.
Cô đứng ở lối đi dành cho người đi bộ cạnh đèn đỏ rực sáng, đưa mắt nhìn chằm chằm con số đếm ngược, không hề để ý ở sau lưng cách đó không xa có một bóng người cao cao đang đi theo.
Là bóng dáng của Ngôn Lạc, người cô từng nhìn lén vô số lần.
Bây giờ, anh giống hệt như một bóng ma, đang lặng lẽ đi theo cô.
Tối nay, Ngôn Lạc cũng đến xem kịch.
Lúc trước, anh từng xem qua bộ kịch này cùng với Thịnh Vọng Thư, cô vẫn chưa thỏa mãn, nói nếu còn diễn nữa thì sẽ đến xem lại.
Đáng tiếc, bọn họ xem quá muộn, vở kịch này không hề được tái diễn tận mấy năm kể từ sau buổi diễn đó.
Trước đó không lâu, khi Ngôn Lạc tình cờ nghe người ta nhắc đến vở kịch này sẽ được diễn lại ở tuần lưu diễn trong buổi tiệc, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại bảo Lâm Tân giành vé giúp mình.
Vé khán giả bình thường, chỗ ngồi ngẫu nhiên, chỉ có một vé.
Anh biết, Thịnh Vọng Thư sẽ không đi xem cùng mình nữa, nhưng vẫn muốn đến ôn lại.
Cứ làm vài cô không thấy được, không có ý nghĩa giống như muốn lấp đầy chỗ trống trong lòng.
Vở kịch diễn được một nửa, Ngôn Lạc ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại kia gọi khoảng mười phút, khi cuộc điện thoại lết thúc, anh quay lại, đi ngang qua cửa hông, đột nhiên nhìn thấy Lăng Du và Thịnh Vọng Thư ngồi ở hàng giữa.
Anh cho rằng cô sẽ không ôn lại, hoá ra là cô đưa Lăng Du đến xem.
Nửa phần sau của vở kịch, Ngôn Lạc tựa vào ghế, một tay chống cằm, thấy mất hết cả hứng.
Lúc vở kịch kết thúc, người xem rời nhà hát, rõ ràng anh là người đầu tiên đi ra ngoài, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại quay lại, nhìn chằm chằm vào họ ở hàng phía trước, nhìn một cách tự ngược bản thân.
Lúc Lăng Du và Thịnh Vọng Thư trò chuyện, Ngôn Lạc ngồi trong góc ở hàng cuối cùng.
Rõ ràng, anh không thể nghe thấy họ nói gì, nhưng anh lại cảm nhận được bầu không khí đang trở nên nặng nề
Sau đó, anh trơ mắt thấy Thịnh Vọng Thư chủ động vươn tay ra với Lăng Du, nhìn thấy bọn họ dắt tay đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ ôm nhau rồi lại chia xa.
Lòng anh đủ mọi mùi vị, có một nỗi đau như dao cùn mài vào thịt, một nỗi đau không thể phớt lờ.
So với việc nhìn thấy Thịnh Vọng Thư ở cùng người khác, anh càng không muốn nhìn thấy cô buồn hơn.
Ngôn Lạc dừng bước bên cạnh đài phun nước.
Cách mấy mét, anh nhìn thấy Thịnh Vọng Thư cúi đầu, ngồi xuống ở bồn hoa bên đường.
Ánh đèn sặc sỡ trong quảng trường thỉnh thoảng lướt qua gương mặt cô, cô cúi đầu, rất lâu cũng không hề cử động một cái.
Thỉnh thoảng có vài đứa trẻ trượt ván ngang người cô, chuyển động ồn ào tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với sự trầm mặc của cô.

Ngôn Lạc nhìn cô từ phía xa, ánh mắt u ám, giống hệt nham thạch đen ở dưới lòng biển sâu.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, quay người, đi sang một hướng khác.

Thịnh Vọng Thư cúi đầu ngồi ở bồn hoa rất lâu, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn xuống dưới mặt đất.
Mãi cho đến khi một đôi chân lông mềm mại như nhung xuất hiện trong tầm mắt.
Lông mi của cô khẽ run lên, ngẩng đầu, một người đóng vai con rối đeo một cái mũ gấu nhỏ màu nâu ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thịnh Vọng Thư ngồi thẳng, hơi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn con rối, con rối lấy ra cái tay giấu sau lưng, đưa cho cô một bó hoa hướng dương.
Thịnh Vọng Thư giật mình lo lắng nhận lấy, con rối đứng dậy, vụng về đi quanh cô một vòng.
Lại gãi gãi đầu, hai cánh tay cứng ngắc khoa múa vài cái trước mặt cô.
Thịnh Vọng Thư hiểu, hình như là nó thấy cô cúi đầu ngồi một mình ở đây, muốn đến chọc cô vui vẻ.
Thấy cô vẫn thờ ơ, con rối nghiêng người vươn tay ra với cô.
Thịnh Vọng Thư do dự một chút, đặt tay lên tay nó, con rối nhẹ nhàng kéo cô lên.
Thịnh Vọng Thư đứng đối diện nó, mới phát hiện hoá ra nó lại cao như thế.
Cô hơi ngẩng đầu, khẽ nói với con rối một câu: "Cảm ơn."
Con rối đứng không nhúc nhích, một lát sau, thử thăm dò vươn cánh tay ra với cô.
Ánh đèn bỗng nhiên chuyển màu, suối phun đã yên lặng tắt một lúc lâu vào giây phút ấy lại phun lên.
Có cảm giác như thế giới lập tức được thắp sáng, đầu óc Thịnh Vọng Thư nóng lên, cô lao vào vòng ôm của con rối.
Cô được con rối khẽ ôm lấy, con rối giơ tay, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí xoa xoa đầu cô.
Thịnh Vọng Thư bị sự tốt bụng và dịu dàng xa lạ kia làm cho xúc động, kiềm chế nỗi buồn và sự ngỡ ngàng không bộc phát ra, trong khoảng thời gian ngắn đôi mắt lại đỏ lên.
Một tiếng nức nở nghẹn ngào nhỏ bé không thể nhận ra đó giống như một cây kim nhọn sắc bén vô tình, đâm thẳng vào trong trái tim Ngôn Lạc trong bộ đồ con rối, đang đổ mồ hôi vì chiếc mũ trùm đầu nặng nề.
Cổ họng anh căng thẳng, đột nhiên hốc mắt anh ươn ướt.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi