Không còn đường sống có thể lui nữa, Thịnh Vọng Thư chỉ có thể ngửa nửa người trên ra đằng sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Cô hơi nâng mi liếc anh, âm cuối lại không thể khống chế mà có chút hư hỏng: “Khen thưởng…… Cái gì?”
Bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ, Ngôn Lạc theo động tác ngửa ra sau của cô mà cúi người về phía trước, lần thứ hai dùng ánh mắt cố định cô, hơi thở ấm áp dừng ở sườn mặt cô, theo lỗ chân lông truyền đến mỗi dây thần kinh bé nhỏ.
Môi anh thuận thế đặt trên chóp mũi cô: “Em nói xem?”
Thịnh Vọng Thư: “Em…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu nói kế tiếp lại nói không được nữa, cô đã bị anh nhân cơ hội mà chặn môi.
Hơi thở ở trong nháy mắt nặng lên, trở nên nóng bỏng, trong lúc hơi thở đan xen anh lúc nhẹ lúc nặng mút môi cô, tay phải sờ lên vành tai cô, nhẹ nhéo như có như không.
Ngón tay anh như đang cố tình đốt lửa, theo vành tai cô chậm rãi vòng đến sau tai, lại đến sau cổ, tiện đà hướng về phía trước, vỗ cái ót cô, đẩy cô về phía mình.
Cùng lúc đó, anh dùng đầu lưỡi tìm được cô.
Lông mi Thịnh Vọng Thư run rẩy chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong đầu là một mảnh hỗn độn, giống như đang bắn pháo hoa, đến cuối cùng ngay cả bị bế lên bồn rửa chén như thế nào cũng không biết.
Chờ đến khi cô phản ứng lại, mới phát hiện mình đang vòng cổ anh.
Hơi ấm chậm rãi lan tỏa, rõ ràng trời đang lạnh, cái trán Thịnh Vọng Thư vẫn chảy ra những giọt mồ hôi tinh mịn, cả người giống như bị ném vào lò lửa, nóng đến mức không thở nổi.
Thẳng đến khi ngón tay trong lúc lơ đãng chạm vào bụng Ngôn Lạc, cô mới thanh tỉnh trong nháy mắt, nhiệt độ hạ xuống, nhấp môi đẩy anh ra.
“Vết thương của anh…”
Ngôn Lạc bị bắt dừng lại, nằm ở trên cổ cô điều chỉnh hơi thở.
Thịnh Vọng Thư “Xong việc” liền phát tác, nhẹ nhàng đập vào vai anh một cái.
“Biế.n thái.”
Nhưng giọng nói kia lại mang theo ý cười, không giống như mắng chửi ai, lại như là đang thẹn thùng.
Ngôn Lạc không nói lời nào, cười nhẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Vọng Thư rũ mắt nghĩ một lúc, lại nói: “Anh không làm theo quy trình làm việc như vậy, rất khó chuyển lên chính thức.”
Ngôn Lạc ngừng thở, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt Trong trẻo nhìn chằm chằm cô: “Quy trình nào?”
Thịnh Vọng Thư có chút khó có thể mở miệng, liền xoay đầu đi không nhìn anh, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Như bình thường mà nói, không phải đều là nắm tay trước, ôm, lại……”
Chẳng sợ từ khi sinh ra đã ở bên nhau, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cũng không thể làm loại chuyện mặt không đổi sắc mà đối mặt nói những thứ này, Thịnh Vọng Thư nói không được nữa, cắn cắn môi nhảy khỏi bồn rửa chén, chỉ kết luận: “Dù sao anh chính là một tên biế.n thái.”
Mắng người xong liền quay đầu chạy.
Ngôn Lạc nhìn bóng dáng cô nhanh chóng biến mất, giơ tay vỗ vào giữa mày, khóe môi khẽ cong.
Quá nhanh sao?
Nguyện vọng đã khát vọng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng rơi xuống lòng ngực, là anh không nhịn nổi, quá nóng vội rồi.
Thịnh Vọng Thư một mình ở trong phòng bình ổn cảm xúc một hồi mới ra ngoài, đuổi Ngôn Lạc đi ra.
Ngôn Lạc không nói thêm gì nữa, đến chỗ thay giày trong hành lang rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thịnh Vọng Thư chỉ đứng ở đầu hành lang nhìn anh.
Anh bước nửa bước ra ngoài cửa, lại bước một bước trở về, quay đầu lại giơ cằm với cô.
“Không tới đóng cửa sao?”
Thịnh Vọng Thư không hề nghĩ ngợi: “Không.”
Ngôn Lạc hơi giật mình một giây, nhịn không được bật cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Lại đây…… Không làm gì với em nữa đâu.”
Anh cũng đã nói như vậy, cô lại không đi nữa thì có vẻ mình sợ người ta.
Thịnh Vọng Thư hơi nhấp môi đi qua, ngửa đầu nhìn anh: “Em đến rồi, làm gì?”
Ngôn Lạc rũ mắt nhìn cô, mắt đào hoa hàm chứa ý cười trong trẻo.
Anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy ngón út cô, lại câu lấy ngón áp út của cô, cứ như vậy không nhanh không chậm câu thêm một ngón lại một ngón lên, đến khi nắm toàn bộ bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình, ngón tay lại thong thả ung dung đáp xuống, đến lúc mười ngón tay đan vào nhau cùng cô.
“Nắm cái tay.”
“……”
Thẳng đến khi cửa đóng lại, đầu ngón tay Thịnh Vọng Thư vẫn còn hơi tê dại.
Cô chưa từng nghĩ tới, vốn chỉ là nắm tay một cái, lại có thể làm lòng người rung động không thôi, giống như một nữ sinh trung học chưa trải sự đời.
Thịnh Vọng Thư bụm mặt lên máy chạy bộ, sau khi vận động nửa giờ ra một thân toàn mồ hôi mới thoải mái cả thể xác và tinh thần, đi tắm rửa.
Xả nước đầy bồn tắm, cô rót cho chính mình non nửa ly rượu vang đỏ, thoải mái tắm rửa, chờ sấy tóc xong đi vào thư phòng xong đã là một giờ sau.
Màn đêm treo cao, từ cửa sổ trông ra là đèn đường, mà sau cánh cửa sổ sát đất đối diện kia cũng sáng lên một ánh đèn nhu hòa.
Thịnh Vọng Thư lợi dụng hai cánh cửa cách nhau quá đỗi xa, không hề có gánh nặng tâm lý mà dùng ống nhòm nhìn phòng đối diện, không thấy được bóng người.
Cô tùy tay để ống nhòm tới cửa sổ lồi, mở máy tính ra thiết kế bản thảo.
Thịnh Vọng Thư rất mau đã đắm chìm vào, quên mất thời gian, chờ dư quang bỗng nhiên nhận thấy được ánh sáng biến đổi, con số của đồng hồ trên mặt bàn đã là 10 giờ mười lăm tối.
Ánh mắt cô sáng lên, thân thể dựa vào ghế xoay tròn nửa vòng, nhìn thấy đèn ngủ cực quang phòng đối diện đã sáng lên.
Màn hình di động đúng vào giờ phút này sáng lên, Ngôn Lạc gọi điện thoại tới.
Thịnh Vọng Thư cười bắt máy, đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn thân ảnh cao dài đứng ở cửa sổ sát đất đối diện.
Đây là lần đầu tiên, anh quang minh chính đại đứng ở nơi đó, nhìn cô.
Thịnh Vọng Thư khom lưng cầm lấy ống nhòm, không kiêng nể gì mà nhìn anh rõ ràng.
Ngôn Lạc mặc một bộ đồ ở nhà thuần trắng nhàn nhã, tóc đen ướt át, bị anh dùng tay tùy ý vén lên, có một loại đẹp trai hỗn độn lại lười biếng.
Khóe môi anh hơi cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng cô, cười nhẹ: “Rốt cuộc đã biết bị em phát hiện như thế nào rồi.”
Thịnh Vọng Thư khẽ hừ một tiếng.
Ngôn Lạc: “Hành vi này của em có hợp pháp không?”
“Hình như không hợp pháp đâu.” Thịnh Vọng Thư không hề sợ hãi mà nói: “Anh có thể đi kiện em.”
Bên tai lại vang lên một tiếng cười.
Ngôn Lạc nói: “Nếu anh cũng mua một cái ống nhòm, chúng ta có phải liền huề nhau hay không?”
Thịnh Vọng Thư: “Em liền sẽ đi kiện anh, làm anh - cái tên b.iến thái này ngồi tù.”
Ngôn Lạc: “……”
Hai người cách một khoảng cách xa xôi cùng hai cái kính thủy tinh, cách điện thoại, nói lung tung một ít chuyện không đâu, lại không cảm thấy nhàm chán.
Giống như chỉ nhìn nhau như vậy, không mở miệng, cũng đã sung sướng.
Liền đứng như vậy mười lăm phút, Thịnh Vọng Thư mới nhớ tới anh là một người bệnh mới ra viện, thúc giục nói: “Không nói nữa, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Ngôn Lạc hỏi: “Vậy còn em?”
Thịnh Vọng Thư: “Em tiếp tục làm việc.”
“Anh ở bên em nhé?” Ngôn Lạc thấp giọng lưu luyến: “Giống như trước đây vậy.”
“Được.”
Thịnh Vọng Thư chuyển ống nhòm qua cánh tay bên kia, cười hỏi: “Giám đốc Ngôn, xin hỏi đêm nay ngài muốn xem phim nào?”
“Nơi này của tôi có rất nhiều tài nguyên điện ảnh.”
Ngôn Lạc thong thả ung dung nói: “Em muốn tự mình lại đây lựa hay không?”
“Không, muốn.” Thịnh Vọng Thư không chút do dự cắt đứt điện thoại.
—
Sau khi [Mê cung phù hoa] đóng máy, Thịnh Vọng Thư khôi phục công việc ở Điện ảnh Thịnh Thế.
Sáng thứ hai, họp buổi sáng xong sẽ trở lại văn phòng, Mễ Diệp lại nhận được điện thoại, nói là nhận được hoa tặng giám đốc Thịnh.
Mễ Diệp treo điện thoại đi lấy hoa, là một bó hoa hồng Diana rất mới, trên cánh hoa còn dính hơi nước, hơi trong suốt dưới ánh mặt trời.
Mễ Diệp đặt mắt nhìn ở tấm card trên bó hoa, chữ ký vẫn như cũ là hai chữ “YL”.
“YL” này đã có một đoạn thời gian không đưa hoa đến đây, Mễ Diệp còn tưởng rằng có lẽ hắn sẽ không tái xuất hiện nữa chứ.
Mễ Diệp đưa hoa vào văn phòng Thịnh Vọng Thư, nhạy bén bắt được một tia cảm xúc khác thường ở đáy mắt Thịnh Vọng Thư.
Làm một cấp dưới đủ tư cách, thì không nên tìm hiểu chuyện riêng tư của cấp trên, nhưng sự sung sướng trong mắt Thịnh Vọng Thư quá mức sáng ngời, làm trong lúc nhất thời cô ấy bị sự vui sướng kia cảm nhiễm, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: “Giám đốc Thịnh, YL này là tên người sao?”
Thịnh Vọng Thư tạm dừng một giây, gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, là nhũ danh của tôi, Trăng nhỏ.”
“A, thì ra là vậy.” Mễ Diệp cười cười: “Giám đốc Thịnh, nếu không có việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”
Chờ sau khi Mễ Diệp rời khỏi đây, Thịnh Vọng Thư mới tiến đến trước bó hoa hồng kia nhẹ ngửi thử.
Trong hương hoa hồng thoang thoảng pha chút hơi nước, làm phổi người ta cũng ngấm toàn bộ hơi thở mới mẻ.
Cô cầm lấy tấm card trên bó hoa, nhìn bút tích tiêu sái lưu loát của Ngôn Lạc.
Anh dùng bút máy viết tay một câu: Anh muốn chỉ cần chúng ta còn sống, hồi ức liền có thể mãi mãi đổi mới.
Là một câu thoại trong bộ điện ảnh 《 Yêu khi mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống 》tối hôm qua bọn họ vừa dùng máy chiếu xem xong.
Thịnh Vọng Thư chớp chớp mắt, ý cười lan thẳng tới đáy mắt.
Cô thu tấm card lại, bỏ vào trong ngăn kéo.
Lại không hiểu sao ở ngay khoảnh khắc khép ngăn kéo lại toát ra một ý tưởng: Trước kia anh đã từng tặng hoa cho người con gái khác như vậy chưa?
Trong thời khắc này mà sinh ra loại ý nghĩ này thật sự là thực mất hứng, nhưng cô lại không có cách nào gạt bỏ ý nghĩ ấy hoàn toàn được.
Thịnh Vọng Thư một bên trách cứ mình hẹp hòi, một bên nhịn không được mà lấy điện thoại ra, bấm vào chân dung Ngôn Lạc trong WeChat.
Chỉ do dự trong một cái chớp mắt, cô liền soạn xong tin WeChat gửi qua.
Thịnh Vọng Thư: [ Hình như anh rất có kinh nghiệm. ]
Thịnh Vọng Thư: [ Trước kia anh cũng tặng hoa cho người con gái khác như thế này sao? ]
Sau khi đầu óc nóng lên đánh xong gửi đi, Thịnh Vọng Thư lập tức hối hận.
Cô biết mình như thế này không tốt, nếu quyết định ở bên anh, liền không nên không ngừng nhắc lại chuyện cũ lúc trước.
Nhưng có đôi khi, nhắc lại chuyện cũ hình như là thói hư tật xấu đã khắc vào con người ta, khó có thể khắc phục.
Nhưng, tin nhắn cũng đã gửi đi rồi, Thịnh Vọng Thư cũng không tính thu hồi.
Nếu để ý, không bằng cứ thẳng thắn hỏi như vậy.
Thịnh Vọng Thư nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, hai phút sau, anh trả lời một câu: [ Không có. ]
Hai chữ đơn giản, không có giải thích dư thừa.
Lúc sau điện thoại lại lâm vào yên lặng.
Thịnh Vọng Thư ném điện thoại đã tắt âm vào trong ngăn kéo, vùi đầu làm việc.
Chờ thêm mười phút sau lại nhớ đến lấy ra, trên điện thoại đã nhiều thêm vài cuộc gọi nhỡ, đều là Ngôn Lạc gọi tới.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại xem xét, ngay lúc đó lại có một cuộc gọi tới.
“Em gửi WeChat khi anh đang ở mở họp.” Giọng nói trầm thấp của Ngôn Lạc truyền đến: “Tức giận à?”
Thịnh Vọng Thư: “Không có, chỉ là vừa rồi em không dùng điện thoại.”
Nhìn thấy anh làm như có thật mà gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, cô ngược lại có hơi ngượng ngùng, giải thích: “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có ý gì khác.”
“Em có thể có ý khác.” Ngôn Lạc ôn hòa nói: “Anh hy vọng em có.”
Thịnh Vọng Thư ngẩn ra một lúc: “Vì sao chứ?”
Tiếng cười của Ngôn Lạc truyền đến, trầm thấp lại từ tính, Thịnh Vọng Thư cách ống nghe cũng có thể tưởng tượng biểu tình của anh giờ phút này: “Như vậy sẽ làm anh cảm thấy ——”
Anh trầm ngâm một giây: “—— được em để ý.”
Trái tim Thịnh Vọng Thư ấm áp, lại có chút chua xót, cảm giác nói không rõ.
Tình yêu làm người ta như biến thành một người khác, cảm xúc no đủ đến làm chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Điện thoại vẫn còn kết nối, Ngôn Lạc còn đang nói chuyện.
“Trăng nhỏ, em chủ động hỏi anh những điều đó làm anh rất vui vẻ. Em không cần che giấu, cũng không cần giải thích, về sau em có cái chuyện gì vui vẻ hoặc không vui vẻ, đều có thể nói cho anh.”
Có lẽ là được loa điện thoại phụ trợ, giọng điệu anh nghe dung túng như thế: “Trừ em ra, anh chưa từng tặng hoa cho bất kì người con gái nào khác, cũng chưa từng viết card cho bất kì ai khác.”
“Thay vì nói sẽ , không bằng nói là dụng tâm.”
Anh cười ra tiếng, có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn gằn từng chữ một giải thích: “Anh chỉ quan tâm vì muốn em được vui vẻ.”
Anh nói như là thủy triều dịu dàng, cả trái tim Thịnh Vọng Thư đều bị bao vây an ủi.
Yêu đương là một môn khó hiểu trong chương trình học, nhưng cô cảm nhận được thành ý của Ngôn Lạc.
—
Sau khi Ngôn Lạc xuất viện không hề có một ngày nghỉ ngơi nào mà đã một lần nữa đâm đầu vào công việc, ở chạy qua lại giữa hai bên Giải trí Tinh Thần và Đầu tư Vân Châu.
Một tuần rất nhanh trôi đi, thứ sáu, Giải trí Tinh Thần và Điện ảnh Thịnh Thế có một cuộc họp chuẩn bị dự án, dự định sẽ mở ở Điện ảnh Thịnh Thế.
Đúng ba giờ, Ngôn Lạc mang đoàn đội đúng giờ đến phòng hội nghị lớn của Điện ảnh Thịnh Thế, Thịnh Vọng Thư mang theo người phụ trách tương quan cùng chờ ở cửa phòng họp.
Cô mặc một chiếc váy OL màu đen, làn váy thiết kế bất quy tắc theo hình cuộn sóng, một bên dài đến trên mắt cá chân, bên kia ngắn đến đầu gối, lộ ra chân dài tinh tế thẳng tắp, vòng eo thắt chặt, tôn lên đường cong eo mông.
Phối hợp hoa tai dài và môi đỏ, cả người toát lên khí chất cao quý, hiên ngang lưu loát.
Thịnh Vọng Thư bắt tay cùng nhà làm phim, đạo diễn, biên kịch trước, cuối cùng mới đến Ngôn Lạc.
Tầm mắt hai người cùng lúc chạm vào nhau, môi mỏng của Ngôn Lạc nhấp nhẹ, nhìn qua cực kỳ đứng đắn, chỉ là cặp mắt đào hoa kia cất giấu ý cười sâu xa.
Thịnh Vọng Thư cũng mang bộ dáng việc công xử theo phép công, cười nhạt gật gật đầu với anh.
Ngôn Lạc lại chủ động vươn tay tới muốn bắt tay với cô, cô đành phải duỗi tay đáp lại.
Lòng bàn tay hai người chạm nhau, khóe môi anh hơi cong, trên mặt là ý cười tản mạn, dán ngón tay cái vào lòng bàn tay cô lại không tiếng động vẽ vài cái vào lòng bàn tay cô.
Khi Thịnh Vọng Thư nao nao, anh đã thản nhiên rút tay ra.
Cô rũ mí mắt xuống nhớ lại vài giây, bỗng chốc cúi đầu cười —— người này có rảnh rỗi quá không? Thế nhưng lại vẽ mặt trăng ở lòng bàn tay cô!
Khi cuộc họp bắt đầu, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc đều chuyên nghiệp, nghiêm túc nghe báo cáo, ngay cả ánh mắt cũng giao lưu cực ít, thậm chí còn sẽ tranh luận vài câu khi bất đồng ý kiến.
Qua khoảng hai giờ, cuộc họp mới kết thúc, Thịnh Vọng Thư đứng dậy tiễn nhân viên tham dự đi.
Ở cửa phòng họp, Ngôn Lạc nhàn nhạt gật đầu nói tạm biệt cô.
Thịnh Vọng Thư: “Giám đốc Ngôn, hẹn gặp lại.”
Một tay Ngôn Lạc bỏ ở trong túi quần tây, nhấc chân liền đi.
Đi ra hai bước, anh bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì đó, lùi lại quay đầu nhìn cô cười, ngay sau đó xoay người lại: “Có một vấn đề còn cần xác nhận lại với giám đốc Thịnh, giám đốc Thịnh, có tiện đến văn phòng cô bàn bạc không?”
“……” Thịnh Vọng Thư: “Được.”
Hai người sóng vai đi đến văn phòng Thịnh Vọng Thư.
Hành lang rộng rãi thoáng đãng, một tấm kính chiếu ra thân ảnh hai người.
Váy dài màu đen được cắt may tinh xảo trên người cô kia và quần tây của anh hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Có mấy cái nháy mắt như vậy, làn váy cô theo những bước chân đi lại tản ra giống những cánh hoa, như có như không mà nhẹ cọ qua ống quần anh.
Hành lang an tĩnh, tiếng giày cao gót của cô gái và giày da của người đàn ông như đang ưu nhã hòa tấu.
Đến cửa văn phòng, Thịnh Vọng Thư đẩy cửa ra, đi vào trước, Ngôn Lạc đi ở phía sau đóng cửa lại.
Cô xoay người, đuôi lông mày hơi nhấc, giơ lên cặp mắt câu ra phong tình đẹp đẽ mà không tự biết: “Nói đi, muốn nói cái ——”
Chữ “Gì” bị nghẹn trong cổ họng, tiếng nói chưa kịp phát ra, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị anh túm chặt bàn tay, giam ở cửa phía sau văn phòng.
Ngôn Lạc nghiêng người qua, thân hình cao lớn hoàn toàn vây lấy cô, ngón tay thon dài ấn ở phần eo trên váy dài màu đen của cô, cố định vòng eo thon thon tinh tế một tay có thể ôm hết của cô.
Giày da màu đen của đàn ông chạm vào mũi giày cao gót đính đá của cô gái, anh rũ mắt nhìn cô, đáy mắt đen nhánh không thèm che giấu dụ.bic vọng.
“Lúc mở họp lạnh nhạt với anh như vậy.”
“Hôn một lát không?”