GIẤU TRĂNG

Thịnh Vọng Thư và Thẩm Minh Ý chia nhau rời khỏi.
Cô đi ra từ quán lẩu, xe của Ngôn Lạc đang dừng ở bên đường.
Thịnh Vọng Thư đi nhanh về phía bên hông xe, Ngôn Lạc vốn đã ngồi ở ghế lái, anh đi vòng qua bên ghế lái phụ rồi mở cửa xe. 
Lòng bàn tay của anh theo thói quen đặt trên nóc xe, Thịnh Vọng Thư cúi đầu ngồi vào xe.
Ngôn Lạc đóng cửa xe lại rồi trở về ghế lái, nhưng anh lại không vội vàng khởi động xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng, sau đó vặn nắp bình rồi đưa đến bên miệng của Thịnh Vọng Thư: “Không uống rượu sao?”
“Không có.” Thịnh Vọng Thư dựa sát vào tay anh rồi uống một ngụm, nước ấm tuôn chảy trong miệng, lại thoang thoảng mùi thơm hoa hồng, cô lại nhấp thêm một ngụm, rồi hỏi: “Anh ngâm đấy à?”
Ngôn Lạc nhướng mày như thừa nhận.
Sau khi cất bình nước vào, anh nghiêng đầu lặng lẽ nhìn cô một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Thẩm Minh Ý tìm em để nói chuyện gì?”
“……”
Thịnh Vọng Thư im lặng một giây, cô suy nghĩ phải nói thế nào, vào lúc cô đang định nói thì anh lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu ta tỏ tình với em rồi sao?”
Thịnh Vọng Thư: “Sao mà anh biết được?”
“Đương nhiên là anh biết.” Ánh mắt Ngôn Lạc nặng nề, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa viền tai của cô.  
“Ai hay nhìn vào em, anh đều biết.”
Thịnh Vọng Thư khựng lại, đột nhiên có chút nói không nên lời.
Trước mặt bạn trai hình như không thích hợp để nói quá nhiều chi tiết, cô mím môi, nói thẳng với anh một cách rất nghiêm túc: “Cậu ta không có ý gì khác, chỉ là muốn để em biết chuyện này, trước đây em chỉ xem cậu ta như em trai, sau này em sẽ chú ý giữ khoảng cách với cậu ta.”
Ngôn Lạc cúi đầu “Ừm” một tiếng: “Trăng nhỏ, em không cần phải giải thích với anh nhiều như vậy.”
Thịnh Vọng Thư hỏi: “Anh không ghen sao?”
“Có ghen.” Anh thẳng thắn gật đầu, khóe miệng hơi cong xuống: “Nhưng anh càng tin rằng, em xứng đáng được nhiều người thích đến vậy.”
Hơi thở của Thịnh Vọng Thư khẽ chệch nhịp, Ngôn Lạc cúi người áp sát rồi hôn lên khóe môi của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay của anh còn nhẹ nhàng chạm vào vành tai của cô, khi nói chuyện thì hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, mang theo sự tự tin chắc chắn.
“Anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, không cần biết là hiện tại hay tương lai, anh sẽ luôn là lựa chọn chính xác nhất của em.”

Địa điểm quay phim mà Hứa Niệm Tịch chọn là ở một nhà xưởng bỏ hoang, thời gian quay phim đã định là vào trưa ngày mai.
Thịnh Vọng Thư và Hứa Niệm Tịch cùng nhau đến sớm để chuẩn bị cho việc quay phim, Doãn Lê làm tóc và trang điểm xong mới đến.
Bức tường cũ kỹ được phun sơn màu lên, đều là do Hứa Niệm Tịch tự mình làm, tất cả hoa văn mà mình muốn, bất cứ nơi nào mà Thịnh Vọng Thư muốn, đều vẽ một vài bông hồng héo úa trên tường bằng tay. 
Hoa hồng sinh động như thật, được ánh nắng mặt trời màu vàng chiếu rọi, như thể đã chết đi thật vậy, Doãn Lê ngồi xuống một chiếc ghế dựa, một tay chống cằm, hơi nheo mắt, anh ta nhìn về phía máy ảnh một cách mỏi mệt. 
Hứa Niệm Tịch nhấn nút chụp.

Quay xong nhóm này rồi lại điều chỉnh đạo cụ và bối cảnh, cô ấy trầm giọng nói chuyện với anh ta, nhắc anh ta nghiêng đầu hoặc cụp mắt xuống, thử nghiệm các góc độ khác nhau.
Vóc dáng của cô ấy nhỏ nhắn, đứng trước mặt chàng trai cao một mét chín lại càng hiện rõ sự chênh lệch chiều cao, nhưng khi cô ấy nghiêm túc làm việc, khí chất lại không hề thua kém chút nào. 
Thịnh Vọng Thư đứng ở đằng xa nhìn, cô lén lút giơ điện thoại lên chụp lại mấy tấm ảnh, đợi đến khi quay phim xong sẽ đưa cho Hứa Niệm Tịch xem.
“Có phải là cũng có cảm giác lắm đúng không?” Cô cực kì hài lòng với những tấm ảnh chụp lén của mình.
“Đó là bởi vì tớ lên hình đẹp thôi.”
Hứa Niệm Tịch tự luyến hất cằm lên, ngón tay bấm vào một trong những tấm hình: “Tấm này cũng được, gửi nó cho tớ đi.”
Thịnh Vọng Thư liếc nhìn cô ấy một cách chế nhạo: “Hay là gửi hết cho cậu?”
“Chỉ cần gửi tấm này thôi.” Hứa Niệm Tịch nghiêm nghị: “Tớ chỉ đơn thuần là cảm thấy tấm ảnh này chụp rất đẹp, không phải là bởi vì Doãn Lê đâu đấy.”
“Được.”
Thịnh Vọng Thư bật cười, sau đó gửi tấm ảnh đó vào wechat của cô ấy.
Cả đoàn phim thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, Doãn Lê thay đồ ra rồi đi về hướng Thịnh Vọng Thư.
“Giám đốc Thịnh, buổi tối có rảnh hay không, tôi mời các cô đi ăn.”
Thịnh Vọng Thư nhẹ nhàng nhìn Hứa Niệm Tịch, sau đó nhướng mày cười khẽ: “Tôi thì được rồi, không biết là cô Hứa…”
Hứa Niệm Tịch bình thản ngước mắt lên khỏi camera: “Tớ sao cũng được.”
Doãn Lê nhìn cô ấy một cách hời hợt, sau đó lại nhìn Thịnh Vọng Thư: “Vậy được, tôi đặt nhà hàng.”
Đương nhiên, gần đến giờ ăn, Thịnh Vọng Thư đột nhiên thất hứa. 
Cô gọi điện thoại cho Doãn Lê để xin lỗi: “Xin lỗi, tối nay tôi đột nhiên có việc, lần sau tôi mời cậu.”
Doãn Lê nói: “Không sao.”
Thịnh Vọng Thư lại nhắn tin wechat cho Hứa Niệm Tịch, bảo rằng cô có việc bận không thể đi được, kêu cô ấy đi trước đi.
Năm phút sau, Hứa Niệm Tịch gọi lại, truy hỏi là cô bận việc gì.
Thịnh Vọng Thư trịnh trọng trả lời: “Ở với bạn trai.”
Hứa Niệm Tịch cạn lời: “Cậu cứ như vậy mà thất hẹn với tớ à?”
Thịnh Vọng Thư đang định lên tiếng thì điện thoại lại bị Ngôn Lạc giật lấy.
Một giây sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng thờ ơ của một người đàn ông: “Đã chiếm cả một ngày của bạn gái anh rồi, em cũng nên trả lại cho anh rồi nhỉ?”
Hứa Niệm Tịch: “....”

Từ sau buổi gặp mặt tối hôm đó, Thịnh Vọng Thư và Thẩm Minh Ý không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Thẩm Minh Ý nói được làm được, sau khi tỏ tình với cô thì dứt khoát biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Thịnh Vọng Thư cũng không quan tâm an ủi cậu ta nữa, sau khi cô biết được tâm ý của cậu ta, nếu còn đi quan tâm đến cậu ta nữa thì đó chính là một sự tàn nhẫn tự cho mình là đúng.
Tuy nhiên điều mà Thịnh Vong Thư không nghĩ đến là, lần tiếp theo cô biết được tình hình của Thẩm Minh Ý lại là trên tin tức giải trí.

Tối hôm đó là thứ bảy, Ngôn Lạc đặt giao hàng từ nhà hàng, hai người cùng nhau ăn tối ở chung cư của Thịnh Vọng Thư.
Ăn xong bữa tối, Ngôn Lạc chủ động dọn dẹp đồ xuống nhà bếp, Thịnh Vọng Thư ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
Tùy ý chơi game được một lúc, cô mở weibo mà đã lâu lắm rồi cô chưa xem, vậy mà lại thấy tên của Thẩm Minh Ý trên bảng hot search.
Vừa bấm vào xem, là một xấp hình do chó săn ở tòa soạn nào đó chụp lén được.
Trong hình, Thẩm Minh Ý mặc đồ bông màu trắng, đội mũ lưỡi trai, xách theo mấy lon bia đi ra từ cửa hàng tiện lợi.
Nhìn vào khí trời và con phố vắng lạnh thì chắc là vào rạng sớm, vì vậy cậu ta cũng không đeo khẩu trang, vừa đi ra từ cửa hàng tiện lợi 24/24 là lập tức vô tư mở nắp một chai bia ra, ngồi bên lề đường nhìn vào màn đêm rồi uống. 
Tên chó săn chụp một lượt từ mọi góc độ, những tấm ảnh được tung lên đều thể hiện một cảm giác chán nản không có tinh thần, thậm chí là tấm ảnh cậu ta cúi đầu mím môi, trông hệt như nhân vật nam chính bị thất tình trong những bộ phim thần tượng.
Tên chó săn chắc là cũng cảm thấy như vậy, hắn ta còn gõ thêm hai chữ vừa đậm vừa to ở phía trên bức ảnh: “Thất tình”, phía sau còn thêm một dấu chấm hỏi cũng đậm và to như vậy.
Vì thế bài đăng của tài khoản PR cũng đăng lại theo bố cục y vậy “Hoài nghi Thẩm Minh Ý thất tình mua bia uống say giữa đêm khuya.”
Thịnh Vọng Thư từ từ dùng ngón tay lướt màn hình xuống dưới, cả người cô cũng bất giác ngồi thẳng lên, lông mày hơi nhíu lại.
Bên người bỗng có một cái bóng cao to che lại, không biết từ bao giờ Ngôn Lạc đã đi đến bên cạnh cô.
Anh liếc xuống nhìn màn hình, lông mày anh hơi nhíu lại nhưng rất khó nhận ra, vài giây anh sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Thất tình?” 
Thịnh Vọng Thư ngẩng đầu lên nhìn anh: “Là truyền thông viết bậy thôi.”
“Đương nhiên là viết bậy.” Ngôn Lạc gật đầu một cách chắc chắn: “Cậu ta độc thân một mình, ở đâu ra mà thất tình.”
Thịnh Vọng Thư: “....”
Cô nhìn vào bộ dạng nghiêm túc và trịnh trọng ở giữa hàng lông mày của Ngôn Lạc, có hơi mắc cười.
Nhưng lại nghe thấy Ngôn Lạc nói: “Người quản lý của cậu ta không sắp xếp công việc cho cậu ta sao? Để cậu ta rảnh rỗi đến nỗi có thời gian để uống rượu bên đường.”
“Này!” Thịnh Vọng Thư bất mãn vỗ vai anh: “Anh cũng tàn nhẫn quá rồi đấy?”
“Đây không phải tàn nhẫn, là góp ý thật lòng.”
Im lặng một giây, Ngôn Lạc cúi đầu bật cười, sau đó anh lặng lẽ nhìn về phía cô: “Lúc đầu anh cũng trải qua như thế đấy.”
“...”
Thịnh Vọng Thư bỗng ngơ ngác, trái tim cô dâng lên cảm giác xót xa nhè nhẹ.
Cho nên anh mới liều mạng tiếp rượu đến thủng dạ dày sao?
Cô giấu đi sắc mặt, dáng vẻ giả vờ không quan tâm: “Đó là do anh tự làm tự chịu.”
“Đúng, là do anh phạt đúng người đúng tội.”
Ngôn Lạc phối hợp gật đầu, anh chăm chú nhìn cô, sau đó đột nhiên cúi người, cánh tay luồn xuống dưới chân cô, sau đó bế cô lên từ ghế sô pha.
Cơ thể Thịnh Vọng Thư bỗng chốc nhẹ tênh, cô đưa mắt xuống nhìn anh: “Ngôn Lạc, anh muốn làm gì?”
“Chuộc tội.”

Góc mặt của anh dưới ánh đèn vô cùng anh tuấn, khóe môi anh nhếch lên mang ẩn ý thâm sâu, lại trầm giọng nhắc lại từng chữ bên tai cô. 
“Bán… thân… chuộc… tội.”
… 
Hot search của Thẩm Minh Ý bị đè xuống, phòng làm việc của cậu ta ra mặt đăng bài thanh minh.
Không đến mấy ngày, phòng làm việc của cậu ta đã nhận được lời mời, một chương trình giải trí vận động theo kiểu thử thách do công ty giải trí Tinh Thần đầu tư đã ngỏ ý mời Thẩm Minh Ý làm khách mời thường trú. Giống như là đang lúc buồn ngủ lại được nhồi cho một cái gối, người quản lý nhanh chóng nhận lấy cho cậu ta.
Cùng lúc đó, cũng đã được chế tác xong, dự kiến sẽ được công chiếu trong năm tới, Thẩm Minh Ý là vai nam thứ ba cũng được gọi đi quay thêm đủ loại video, cộng với việc chuẩn bị cho chuyến đi quảng cáo trước khi công chiếu. 
Những thông báo lớn nhỏ bất giác đã xếp kín hết thời gian trong hai tháng tiếp theo của cậu ta. 
Tết năm nay, Tống Nguyên đi công tác, Hứa Niệm Tịch ra nước ngoài quay phim, Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm đều có việc, bạn bè thì mỗi người đều bận việc riêng nên không thể tụ tập đủ, Thịnh Vọng Thư cũng không đi tụ họp bạn bè gì giống như năm ngoái, mà chỉ đơn thuần trải qua cùng với Ngôn Lạc.   
Nói là lễ tết, nhưng thật ra cũng không có gì đặc biệt, hai người cùng nhau đến một nhà hàng Pháp ăn cơm, sau khi kết thúc thì cũng không vội trở về, họ nắm tay nhau đi từ phố đi bộ đến quảng trường.
Nhìn đâu cũng toàn thấy người trẻ ăn mừng lễ hội, người đến người đi, bên tai toàn là tiếng nói chuyện cười đùa. 
Ở quảng trường có nhóm nhạc biểu diễn, đến không giờ thì ở đây sẽ có nghi lễ toàn dân đếm ngược qua năm mới, vì vậy chỉ mới hơn chín giờ, đám đông đã tụ tập chật kín.
Lúc đầu Thịnh Vọng Thư tay trong tay đi dạo với Ngôn Lạc, sau khi cô vô ý bị người khác cọ vào vai mấy lần, Ngôn Lạc choàng tay qua vai cô rồi kéo cô vào trong ngực mình.
Thân hình anh cao to thẳng tắp, che chắn đám đông chen lấn cho cô.
Hai người đi đến một nơi ít người hơn một chút, một bé gái ôm lấy một bó hoa hồng lớn ở phía đối diện với cô đi lại, che mất đường đi của hai người.
“Anh ơi, mua bó hoa cho bạn gái của anh đi?”
Trường hợp này không hề hiếm gặp, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói thì đây thật sự là lần đầu tiên.
Trên phố đông đúc, đám đông ồn ào, những bó hoa không hề mắc tiền, với một bé gái với gương mặt mong ngóng, khung cảnh bình thường thế này, nhưng lại bình thường đến nỗi khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. 
Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc không hẹn mà đều đồng thời dừng lại, sau đó nhìn nhau một cái, tầm mắt của Ngôn Lạc dời xuống bé gái.
“Em nói cái gì?”
Bé gái mở to mắt: “Anh ơi, mua bó hoa nhé?”
“Ừm.” Ngôn Lạc mỉm cười một cách thờ ơ: “Mua cho ai đây?”
Bé gái nhìn về hướng Thịnh Vọng Thư: “Cho chị gái này ạ?”
Giọng nói trầm của Ngôn Lạc như thể dẫn dụ: “Cho… ai?”
Bé gái nhìn vào nụ cười trên môi của Thịnh Vọng Thư, trả lời ngon ngọt: “Cho bạn gái xinh đẹp của anh. Anh ơi, chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc.”
Mắt hoa đào của Ngôn Lạc hơi cong lên, anh thấp giọng bật cười.
“Em còn lại bao nhiêu hoa? Anh sẽ mua hết.”
Bé gái vừa vui vừa sốt sắng, vội vàng đưa toàn bộ hoa ôm trong tay đến trước mặt Thịnh Vọng Thư: “Chị ơi, bạn trai của chị thật đẹp trai.”
“Cảm ơn em gái, năm mới vui vẻ.” Thịnh Vọng Thư mỉm cười rồi cúi người xuống nhận hoa.
Nhưng lại bị Ngôn Lạc giành nhận hoa trước một bước.
Đưa tiền cho bé gái xong, Ngôn Lạc ôm bó hoa đó, anh đứng đối diện với Thịnh Vọng Thư, hơi cúi đầu, hai tay nâng hoa lên tặng cho Thịnh Vọng Thư.
Thịnh Vọng Thư nhận lấy, người ôm bó hoa cũng bị cô ôm cả vào lòng.
Đèn neon lấp lánh, hối hả và nhộn nhịp, con phố người đến người đi, bọn họ mặc kệ mà ôm lấy nhau.
Tà áo của chàng trai tung bay nhẹ nhàng trong gió, tiếng cười lưu luyến rơi vào bên tai cô.
“Năm mới vui vẻ, bạn gái xinh đẹp.”


Năm mới sắp đến, thời gian trôi qua như nước chảy giữa những bộn bề. 
Trước khi qua năm mới, Thịnh Vọng Thư như thường lệ đến chùa Liên Chiếu ở Nam Thành để thăm Vọng Chung Tinh.
Điều duy nhất không giống chính là, năm nay có Ngôn Lạc đi cùng với cô.
Đưa cô đến bên ngoài chùa, nhưng Ngôn Lạc lại không đi vào: “Anh ở bên ngoài đợi em, thay anh chào hỏi dì một tiếng.” 
“Được.” Thịnh Vọng Thư kéo ngón tay của anh xuống: “Anh tìm nơi nào ấm ngồi một lát.”
Ngôn Lạc gật đầu: “Ừm.”
Tuy nhiên, đợi cho đến khi bóng dáng của Thịnh Vọng Thư biến mất khỏi tầm mắt, anh cũng không hề rời đi, anh vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ đợi, đợi đến khi trời sắp tối thì Thịnh Vọng Thư mới đi ra.
Màn đêm buông xuống, bầu trời vốn bị lũ quạ che phủ cả một ngày bây giờ đã có những bông tuyết bay lơ lửng, vô tình khiến con đường xuống núi nhuộm màu trắng xóa. 
Thịnh Vọng Thư vừa ra khỏi chùa thì đã lập tức nhìn thấy một cái bóng cao to đứng dưới gốc cây, cô chạy nhanh đến chỗ anh, muốn đến nắm lấy tay anh.
“Đợi mệt rồi nhỉ? Có lạnh hay không?”
Ngôn Lạc đưa tay lên một cách tự nhiên, anh nắm chặt lấy vai của cô, thản nhiên nói: “Lúc nãy anh đến quán cà phê bên đường ngồi một lúc, vừa mới đi lại thôi.”
“Vậy thì tốt.” Thịnh Vọng Thư không hề nghi ngờ mà gật đầu: “Mau đi thôi, trên núi rất lạnh đấy.”
Ngôn Lạc gật đầu, bất ngờ ngón tay của anh bị nắm chặt lấy. 
Ngón tay của chàng trai lạnh buốt.
Thịnh Vọng Thư cau mày, xoay đầu lại nhìn anh: “Không phải anh đi uống cà phê sao? Sao tay của anh lại lạnh thế này?”
Ngôn Lạc cụp mắt, không hề biến sắc mà cong môi: “Uống lạnh kiểu Mỹ.”
Một tiếng mắng không mấy nhẹ nhàng rơi vào tai của anh: “Ngôn Lạc, anh muốn chết hả?”
Anh thản nhiên xoa tai cô, rõ ràng là bị mắng nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không giấu được nụ cười. 
“Không dám.”
Thịnh Vọng Thư không nghe rõ: “Anh không dám cái gì?”
Anh cân nhắc một lúc rồi nghiêng người sát lại gần cô một chút rồi nói: “Anh không dám chết.”
Thịnh Vọng Thư khịt mũi không vui nói: “Em thấy anh không có gì là không dám cả.”
Từng mảng bông tuyết rơi xuống, rơi trên đỉnh đầu và bả vai của hai người, lặng lẽ tan chảy.
Ngay cả lông mi của Thịnh Vọng Thư cũng trắng, tuyết bị độ ấm trên mắt của cô nóng chảy, lông mi bị ướt, làm cho đôi mắt trở nên trong veo đẹp đẽ, dường như có thể nhìn thấu tâm can của người khác.
“Nơi cửa phật không được nói dối.”
Ngôn Lạc nhìn vào mắt cô, trịnh trọng nói từng câu từng chữ như thề thốt: “Đã hứa sẽ làm trâu làm ngựa cho em, trao nhẫn cho em cả một đời, trừ phi em bảo anh chết thì anh mới chết.”
“Cái gì mà sống với chả chết, đừng nói bậy.” trái tim cô chợt nóng ran, giả vờ tức giận đập mạnh vào vai anh.
Ngôn Lạc bật cười, thuận thế nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng. 
Lòng bàn tay anh đặt ở phía sau đầu cô, nghiêng đầu hôn cô.
Đường núi buổi hoàng hôn, trời đất trắng xóa, bọn họ hôn nhau thắm thiết ở trước cửa chùa khi tuyết rơi đầy ngọn núi, bị tuyết phủ đầy tóc.
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi