GIẤU TRĂNG

“Em làm sao vậy?” Ngôn Lạc cúi đầu, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt cô.
Thịnh Vọng Thư ngẩng mặt nhìn anh, cảm xúc vẫn đang trong quá trình lắng xuống, giọng hơi hoảng hốt: “Anh không thấy tin tức à? Đầu phố chỗ quán mì hoành thánh xảy ra… Một vụ nổ.”
Dù anh không xảy ra chuyện gì nhưng lúc nói tới chuyện này cô vẫn còn chưa hết sợ hãi.
“Thời điểm vụ nổ xảy ra đúng vào lúc anh đi mua mì hoành thánh, em tưởng…”
Cổ họng cô ngày càng nghẹn ngào, chưa nói nốt câu, trái tim đã thắt lại, không dám nghĩ tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Lạc dường như phải mất một lát mới hiểu ra.
Khuôn mặt cau lại của anh giãn ra, anh cười khẽ, ôm cô vào lòng lần nữa.
“Đừng sợ, anh không tới đó.”
Thịnh Vọng Thư áp mặt vào lồng ngực của anh, nghe thấy tiếng anh ôn tồn giải thích: “Bỗng nhiên có cuộc họp online đột xuất, mất khá nhiều thời gian nên không kịp qua đó.”
“May quá.”
May là anh không tới đó.
Thịnh Vọng Thư thì thầm như đang hờn dỗi với chính mình: “Sau này em không ăn mì hoành thánh nữa.”
“Sao ngốc vậy?” Bên tai cô vang lên tiếng anh cười khẽ, Ngôn Lạc cụp mắt, sờ nhẹ chóp mũi của cô: “Chờ anh lâu như vậy có đói bụng không?”
Thịnh Vọng Thư không nói gì, vừa qua cơn sợ hãi, cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ xem mình có đói hay không nữa.
“Không ăn được mì hoành thánh, vậy anh nấu cho em một bát hoành thánh cấp đông nhé?”
Ngôn Lạc buông cô ra, đi thẳng về phía tủ lạnh.
Thịnh Vọng Thư dừng lại một giây, cất bước đuổi theo.
Đợi Ngôn Lạc tìm được hoành thánh cấp đông cầm vào bếp, cô lại im lặng đi theo anh vào bếp.
Anh lấy nước, cô đứng bên cạnh vòi nước, anh bật bếp, cô đứng sau lưng anh.
Ngôn Lạc quay người lại, lồng ngực suýt nữa va vào chóp mũi của cô, ánh mắt anh lấp lánh, người hơi nghiêng về phía trước, tay giữ lấy vai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sẽ xong nhanh thôi, em ra phòng khách ngồi chơi một lát nhé?”
Thịnh Vọng Thư lắc đầu, nhìn chăm chú vào chiếc áo hoodie cao cổ trên người anh.
Anh vốn bẩm sinh đã có phong thái sang trọng, nhẹ nhàng, mặc bất kỳ trang phục nào cũng đều ưa nhìn.

Nhưng… Không phải anh mới từ công ty trở về sao? Lúc đi làm anh luôn mặc đồ tây.
Huống hồ, sáng nay rõ ràng anh từ chung cư của cô rời đi.
Thịnh Vọng Thư nhìn chăm chú vào mắt anh, hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.
Ngôn Lạc nhướng đuôi lông mày, cười nhẹ nhàng: “Anh không may làm ướt áo sơ mi nên về thay bộ khác.”
“...”
Thịnh Vọng Thư cau mày, vòng tay lên níu lấy cổ anh.
Ngôn Lạc chiều theo cô, cúi thấp người xuống, nói nhỏ: “Đang nấu cơm đấy, đừng nghịch.”
Thịnh Vọng Thư mặc kệ, cọ nhẹ môi vào cằm anh, dần dần nhích lên trên.
Ngôn Lạc đưa mắt nhìn xuống, dịu dàng đáp lại, nhưng ngay khi anh chạm vào khóe môi cô, cô lại bất ngờ túm cổ áo hoodie của anh kéo xuống.
Không khí bỗng ngưng đọng lại, Thịnh Vọng Thư nhìn thấy vết thương ngứa mắt ở cổ của anh.
Vết máu đã đông lại nhưng vết thương vẫn chưa được xử lý.
Ngón tay Thịnh Vọng Thư lạnh cóng, nhìn chằm chằm vào anh: “Chuyện gì thế này?”
Yết hầu của Ngôn Lạc lặng lẽ nhấp nhô, anh không trả lời.
Thịnh Vọng Thư lạnh mặt, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt: “Anh đã nói là sẽ không nói dối em nữa rồi mà. Ngôn Lạc, em sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu.”
Nước trong nồi sôi lên ùng ục, hơi nóng liên tục bốc lên.
Khiến bầu không khí giữa hai người họ càng thêm cháy bỏng.
“Ngôn Lạc!” Thịnh Vọng Thư cắn răng gọi tên anh một lần nữa.
Ngôn Lạc hắng giọng một tiếng, lặng lẽ thở dài: “Lúc vụ nổ xảy ra, anh đã ra gần tới xe rồi.”
Anh bình tĩnh kể lại: “Xe đậu khá xa nên anh đã tránh được kịp thời, chỉ có điều bị một hòn đá cọ trúng nên mới bị thương nhẹ một chút.”
Trái tim của Thịnh Vọng Thư đã nổ tung mấy lần theo dăm ba câu miêu tả hời hợt của anh, quặn thắt từng đợt.
Cô mím chặt môi, thô bạo kéo cổ áo của anh xuống, kiểm tra vết thương của anh.
Vết thương dài chừng năm phân, mặc dù chảy máu nhưng không sâu lắm, không bị thương tới mạch máu lớn.
Ngón tay Thịnh Vọng Thư run nhẹ, chạm nhẹ vào phần da ở rìa vết thương của anh: “Đau không ạ?”
Ngôn Lạc nghiêng đầu cười một tiếng: “Vết thương nhỏ thôi, không đau đâu.”
Thịnh Vọng Thư không khỏi cuộn tay thành nắm đấm: “Còn bảo là vết thương nhỏ gì nữa, chỉ cách động mạch chủ có một phân thôi, lỡ như…”

Cô không nói nổi nữa, buông nắm tay ra, không nỡ đánh anh thật.
Thịnh Vọng Thư nhìn chằm chằm vết thương của anh, hỏi khẽ: “Có thời gian về nhà thay quần áo sao không xử lý vết thương trước?”
Ngôn Lạc nhếch nhẹ khóe môi, thành thật đáp: “Sợ em sốt ruột.”
Tim Thịnh Vọng Thư bị câu nói này của anh bóp đến biến dạng, mặc cho anh giày vò: “Nếu anh thực sự sợ em sốt ruột thì không nên nói dối em.”
Ngôn Lạc cụp mắt nhìn cô, giọng hơi khàn: “Xin lỗi em.”
Cô lạnh mặt, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Chưa đầy hai phút sau, cô quay lại, trong tay cầm theo hộp thuốc.
“Cúi đầu xuống.” Cô cáu kỉnh.
Ngôn Lạc ngoan ngoãn cúi người xuống, chống hờ hai tay lên đầu gối, cảm nhận được cô dè dặt giúp anh khử trùng vết thương bằng cồn iodophor, rồi thổi nhẹ một cái, sau đó mới dán urgo lên.
“Lúc tắm đừng để dính nước, cẩn thận kẻo bị nhiễm trùng.”
Cô không nhìn anh nữa, cầm hộp thuốc bỏ đi.
Ngôn Lạc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng đi ra ngoài của cô, mái tóc đuôi ngựa buộc lỏng đong đưa sau gáy giống như cô thiếu nữ mười mấy tuổi tùy hứng.
Anh liếm nhẹ khóe môi, đưa mắt nhìn xuống, lặng lẽ cười.
Thật may mắn.
Anh cảm thán trong lòng, thật may mắn.
Lỡ như chậm lại vài phút, lỡ như chậm một bước, lỡ như…
Để lại cô một thân một mình thì phải làm sao đây? Anh thật không dám nghĩ đến điều ấy.
Mỗi khi hồi tưởng lại khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng sách, nhìn thấy anh, trái tim anh lại nghẹn lại, sợ đến không thở nổi.

Thịnh Vọng Thư cất hộp thuốc xong thấy bực bội trong lòng.
Thế nhưng dù có bực bội, cô cũng không ngồi bực bội một mình ở phòng khách mà vẫn đến đứng cạnh cửa phòng bếp.
Xem Ngôn Lạc cúi đầu xé túi đóng gói, thả từng viên hoành thánh vào trong nồi nước sôi, ngón tay thon dài khuất sau làn hơi nước màu trắng, ánh đèn vàng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống trông giống như nắng chiều hắt vào từ ô cửa sổ, tôn bóng dáng cao ráo của anh lên giữa những gam màu ấm áp. Cả thảy đều mang dáng vẻ bình yên của năm tháng.
Trái tim cô bỗng cực kỳ chua xót, thực sự đã bị chuyện vừa rồi giày vò khủng khiếp.

Hóa ra không phải là một phen hú vía mà là sống sót qua một vụ tai nạn.
Cuộc đời vô thường biết bao nên phải biết quý trọng gấp đôi tất cả những gì đang có ở hiện tại. Sau khi thoát khỏi dư âm sợ hãi, cô không nỡ hờn dỗi anh dù chỉ là một giây.
Ngôn Lạc thuần thục múc hoành thánh trong nồi ra, thả vào bát nước dùng ấm nóng trong chiếc bát nhỏ. Đúng lúc này, một đôi tay lại lặng lẽ ôm lấy anh.
Thịnh Vọng Thư ôm anh từ phía sau, nhẹ nhàng áp khuôn mặt mình lên tấm lưng rộng lớn của anh, ngón tay siết chặt lại.
Ngôn Lạc vỗ nhẹ bàn tay cô: “Hoành thánh xong rồi, ăn thôi.”
“Em không muốn ăn hoành thánh.” Thịnh Vọng Thư kéo vạt áo của anh, để anh quay người lại đối diện với mình, cô nhón chân lên, cắn khẽ một cái như có như không lên ngực anh.
“Muốn ăn anh.”

Một nửa số hoành thánh đã nấu chín bị ngâm trong bát, nửa còn lại rã ra trong nồi.
Ánh đèn vàng dịu dàng bao trùm lên dụ.c vọng nguyên thủy, mãnh liệt, mất kiểm soát.
Bên cạnh bồn rửa là một đống lộn xộn, Thịnh Vọng Thư híp nhẹ mắt, ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn lắc lư, khoảng trống to lớn trong trái tim bị nỗi kinh hoàng và sự vô thường của cuộc đời xé rách đang được lấp đầy lại từng chút một.
Cô bất chấp tất cả, uốn mình quấn quýt bên anh, chỉ hận không thể cùng chết với anh vào thời khắc này.
Tình yêu thật điên cuồng, Thịnh Vọng Thư hạnh phúc nghĩ.

Hôm sau, chính phủ công bố số liệu thống kê thương vong về người và tổn thất về tài sản sau vụ tiệm lẩu phát nổ, con số khiến người ta phải giật mình.
Đời người vô thường, không phải ai cũng được may mắn “một phen hú vía”.
Bởi vì xúc động trước sự cố lần này, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc dùng danh nghĩa của hai người cùng thành lập một quỹ phi lợi nhuận để hỗ trợ những người chịu ảnh hưởng bởi thảm họa bất ngờ, thiên tai hay tai nạn do con người gây ra.
Quỹ phi lợi nhuận được đặt tên là “Lạc Nguyệt”, lấy từ mỗi chữ trong tên của hai người ghép lại, khoản từ thiện đầu tiên họ quyên góp là để giúp đỡ tái thiết và tái định cư đối với người dân phố cổ sau vụ nổ.
Giữa tháng sáu, Ngôn Lạc thay mặt Ngôn Diệc Hoằng chuyển lời cho Thịnh Vọng Thư: Ngôn Diệc Hoằng chúc phúc chuyện tình cảm của họ, đồng thời quyết định tặng hai mươi phần trăm cổ phần đứng tên mình cho Thịnh Vọng Thư.
Thịnh Vọng Thư chưa nghe hết đã từ chối.
“Ân oán giữa họ thì người trong cuộc phải tự giải quyết với nhau, cho dù muốn bù đắp thì cũng nên bù đắp cho mẹ em, coi em là vật thay thế để an ủi lương tâm là sao?”
Cô cười, nói thêm: “Mẹ em đã xuất gia làm ni cô, kiếp này không muốn gặp lại ông ấy nữa, đó là trừng phạt thích đáng dành cho ông ấy.”
Buông bỏ những việc trong quá khứ, Chung Tịnh nhận được sự an yên mãi mãi, còn Ngôn Diệc Hoằng thì chỉ có thể ôm nuối tiếc và áy náy sống tới hết đời.
Thật hả dạ biết mấy.
Thịnh Vọng Thư nhếch môi nói nửa đùa nửa thật, liếc mắt nhìn Ngôn Lạc: “Chỉ có đàn ông thông minh mới biết không nên tùy tiện bắt nạt phụ nữ. Đừng tưởng phụ nữ bọn em chỉ biết yếu đuối, mềm lòng, đó là lúc còn yêu thôi.”
“Lúc thật lòng yêu một người đàn ông, phụ nữ bọn em sẽ sẵn lòng dốc ruột dốc gan, trả giá tất cả, nhưng nếu đã cạn tình cạn nghĩa rồi thì đàn ông cũng chỉ là vũng bùn ven đường, gặp là phải đi vòng qua, không buồn nhìn lấy một cái, kẻo lại làm bẩn mất đôi giày sạch.”
Ngôn Lạc nghiêng đầu nhìn cô, gật đầu như có điều suy nghĩ: “Xem ra anh vẫn phải cố gắng nhiều hơn.”
Thịnh Vọng Thư: “Cố gắng gì?”
“Cố gắng giữ lấy trái tim em.” Anh cười như thật: “Không thể trở thành vũng bùn bên cạnh chân em được.”

“Vậy anh phải cố gắng lên.”
Thịnh Vọng Thư kiêu ngạo nhìn anh: “Em có thể hứa sẽ mãi mãi yêu anh nhưng anh cũng phải hiểu rằng “mãi mãi” mà bây giờ em nói chỉ là hiện tại mà thôi.”
“Ừm.” Ngôn Lạc cười khẽ.
Anh luôn luôn thích dáng vẻ kiêu ngạo, thẳng thắn, không chút kiêng dè này của cô.
“Nếu như mãi mãi chỉ là hiện tại, vậy mỗi ngày anh sẽ nói với em một lần mãi mãi.”

Sau khi được công chiếu, [Mê cung phù hoa] gặt hái được thành công cả về phòng vé lẫn danh tiếng, thậm chí kéo dài thời gian chiếu rạp thêm một tháng nữa.
Thẩm Minh Ý với vai nam phụ số hai anh tuấn giỏi giang nhưng số phận bi thảm cũng hot lên nhờ phim này, thậm chí còn được đề cử giải nam phụ xuất sắc nhất của Cyber Sousa Awards.
Đầu tháng mười diễn ra lễ trao giải Cyber Sousa Awards, Thịnh Vọng Thư và đoàn làm phim [Mê cung phù hoa] cùng nhau đi thảm đỏ, Ngôn Lạc có mặt với tư cách là một trong số các nhà đầu tư.
Đêm đó, Thịnh Vọng Thư mặc váy lông vũ màu trắng, đeo một bộ dây chuyền kim cương màu hồng hết sức đẳng cấp xuất hiện trên thảm đỏ, phong thái nổi trội, xinh đẹp sang trọng, hoàn toàn không thua bất kỳ một ngôi sao nữ đang nổi nào.
Thảm đỏ còn chưa kết thúc, bộ kim cương màu hồng tên là “Nguyệt Tương” mà cô đeo trên cổ đã thu hút mọi người thảo luận sôi nổi trên nền tảng livestream và mạng internet.
Có người hỏi xem nó là sản phẩm của thương hiệu nào hay là tác phẩm của nhà thiết kế lớn nào.
Có người hâm mộ phong thái của nữ giám đốc và cuộc đời đáng ao ước như thể được “bật nút hack game” của cô.
Lại có người cảm thán, dùng tên của cô làm chủ đề thiết kế, tốn nhiều tâm sức như thế thật quá đỗi lãng mạn, khiến người ta không sao tả được thành lời.
Sau khi ngồi vào chỗ ngồi dành cho khách dự tiệc, Thịnh Vọng Thư nhận được ảnh chụp màn hình Hứa Niệm Tịch gửi qua WeChat, đọc được một phần các lời thảo luận ở trên mạng.
Hứa Niệm Tịch: [Món quà lãng mạn như thế nên chia sẻ để mọi người đều được xơi cơm chó chứ. Chi bằng nhân cơ hội này cậu công khai chuyện tình cảm luôn đi.]
Thịnh Vọng Thư: [Không cần thiết, tớ cũng không phải là nghệ sĩ.]
Điều tốt đẹp của Ngôn Lạc, sự dụng tâm của Ngôn Lạc, cứ để trong lòng cô biết là được, không cần phô trương cho cả thế giới đều biết.
Người bên ngoài chỉ cưỡi ngựa xem hoa tới góp vui, người thực sự cần bỏ tâm sức để giữ gìn là chính họ.
Hiểu rõ lòng nhau quan trọng hơn lời chúc phúc của cả thế giới.
Cô cong môi, bấm tắt màn hình điện thoại.
Đêm đó, [Mê cung phù hoa] giành được ba giải lớn là giải dựng phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và thiết kế trang phục xuất sắc nhất.
Lần đầu tiên Thịnh Vọng Thư đảm nhận làm chuyên gia trang phục tạo hình cho phim lại hân hạnh nhận được vinh dự đặc biệt này, ống kính tập trung vào khuôn mặt cô, cô nở nụ cười tươi tắn, tự nhiên thoải mái bước lên sân khấu nhận giải.
Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đoàn làm phim, cảm ơn đội ngũ tạo hình, cảm ơn tất cả các đồng nghiệp đã đầu tư tâm huyết vào bộ phim, cuối bài phát biểu, cô thoáng dừng lời, đứng trên sân khấu nhận giải nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Lạc giữa ánh sao lấp lánh.
Cô thẳng thắn, tự nhiên chạm mắt với anh, nói từng chữ từng lời: “Cuối cùng, cảm ơn một người lạ đã cùng tôi xem chín mươi chín bộ phim, cảm ơn anh đã lặng lẽ ủng hộ và bầu bạn với em. Mặc dù mãi mãi chỉ có nghĩa là hiện tại nhưng em mãi mãi yêu anh.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến mọi người không sao hiểu nổi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi