GIẤU TRĂNG


Ảnh cưới của Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc đã được chụp trước Tết âm lịch.
Ngày thứ ba sau khi làm xong giấy đăng ký kết hôn, hai người bay đến Paris thử áo cưới đã đặt may.
Hứa Niệm Tịch mang theo đoàn đội của phòng làm việc cùng đi với bọn họ, dự định giúp cả hai chụp ảnh cưới một lần nữa, xem như quà cưới tặng cho hai người.

Vì chuyện này, thậm chí cô ấy còn đẩy lui lịch hẹn chụp ảnh bìa của hai tờ tạp chí.
Sáng sớm mùng mười tháng giêng, đoàn người ngồi máy bay tư nhân xuất phát.

Hứa Niệm Tịch còn đưa cả Doãn Lê  tới.
Đường đi dài đằng đẵng, Thịnh Vọng Thư mở chai vang ra, bốn người ngồi vây quanh bàn, vừa uống rượu nói chuyện phiếm, vừa chơi bài tiến lên để giải sầu.
Giữa đường, Thịnh Vọng Thư đi vệ sinh, còn gọi cả Hứa Niệm Tịch theo.

Tới chỗ bên ngoài phòng rửa tay, Thịnh Vọng Thư quay đầu lại nhìn, lén hỏi Hứa Niệm Tịch, "Tình hình hiện tại của hai người thế nào?"
Hứa Niệm Tịch: "Tình… Tình hình gì?"
"Lại giả ngốc đấy à?" Thịnh Vọng Thư liếc mắt nhìn cô, "Người cũng đã cùng lên máy bay rồi, cậu đừng nói với tớ là hai người chỉ...!Khụ, làm bạn giường  giải sầu cho nhau thôi đấy”.
Mí mắt Hứa Niệm Tịch khẽ rũ xuống, không nói gì.
Một lát sau, cô mím môi, "Thật ra tớ cũng không biết nói sao cho rõ".
Trong không để ý, mối quan hệ giữa cô và Doãn Lê đã sớm không thể dùng hai từ qua loa như “bạn giường” để hình dung nữa, nhưng hiển nhiên cũng không phải quan hệ yêu đương.
Thịnh Vọng Thư hiếm khi nhìn thấy vẻ hoang mang như vậy trên gương mặt của cô ấy.
Bắt đầu từ thời trung học, Hứa Niệm Tịch đã là một người rất giỏi trong chuyện yêu đương.

Nếu như cô không phải đứng ở lập trường bạn bè, mà chỉ nhìn nhận dưới góc nhìn của một người qua đường thì cô ấy chính là một cô gái trăng hoa chính cống.
Nhưng, ai rồi cũng sẽ đến lúc chơi đùa mệt mỏi.

Có lẽ, cô gái trăng hoa ấy cũng sẽ có ngày buông bỏ tất cả.
Vào giờ phút này, Thịnh Vọng Thư đột nhiên có một trực giác mãnh liệt rằng, không chừng Doãn Lê chính là người có thể khiến Hứa Niệm Tịch buông bỏ tất cả.
Cô cười cười, lại liếc nhìn bóng lưng của Doãn Lê, thật lòng nói với Hứa Niệm Tịch: "Mặc kệ hai người bắt đầu như thế nào, tóm lại, nếu đã nhận định là người đó thì hãy kiên định bắt lấy cơ hội, đừng để bản thân phải hối hận".
"Tớ...!và anh ấy?" Hứa Niệm Tịch mỉm cười, chẳng rõ là vì không có lòng tin với chính mình hay là không tự tin về Doãn Lê nữa.
Im lặng chừng hai giây, cô gật đầu cười với Thịnh Vọng Thư, "Tớ biết rồi.

Nhưng cô dâu xinh đẹp của chúng ta vẫn nên tập trung tinh thần và sức lực vào việc chụp ảnh ngày mai đi".
Áo cưới của Thịnh Vọng Thư và lễ phục của Ngôn Lạc đều là đặt thợ may nổi tiếng ở Paris làm, mà bản thiết kế lại là do Thịnh Vọng Thư cung cấp.
Trước đó, Ngôn Lạc chưa bao giờ nhìn thấy bản vẽ, lần thử trang phục này chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy áo cưới và âu phục hoàn chỉnh do chính cô thiết kế.
Bất ngờ hơn nữa chính là, áo cưới và âu phục của hai người không hề giống với phong cách thiết kế độc đáo tiên phong của Thịnh Vọng Thư lúc trước.

Phong cách tổng thể của chúng vô cùng giản lược, thậm chí có thể gọi là vô cùng truyền thống.

Người không hiểu Thịnh Vọng Thư thậm chí sẽ cho rằng cô đang làm qua loa cho xong.
Thậm chí ngay cả trên mặt Hứa Niệm Tịch cũng hiện ra vẻ khó tin.
Chỉ có Ngôn Lạc khi nhìn thấy bản thiết kế thì ánh mắt lóe lên, nhất thời không thể nói được bất cứ lời nào.

Bản phác thảo hai bộ lễ phục này anh đã từng thấy, ngay trong két sắt bị cô vứt bỏ kia.

Chúng được kẹp trong cuốn nhật ký bìa da bị xé chỉ còn lại vài trang giấy, là nét vẽ non nớt mà cô dùng bút chì để lại vào một buổi tối nào đó năm mười ba tuổi.
Mặt trước là một bộ váy cưới tối giản theo phong cách cổ điển, mặt sau là một bộ âu phục sang trọng cũng theo phong cách cổ điển.

Đây chính là ảo tưởng ban đầu về hôn lễ của cô khi đó, cũng là giấc mộng tươi đẹp nhất thời thiếu nữ của cô.

Mà hôm nay, mong ước trở thành nam chính trong hôn lễ trong mơ của cô cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Anh mặc bộ lễ phục năm xưa cô thiết kế, tự tay mình đặt một dấu chấm đầy viên mãn cho mong ước thời thiếu nữ của cô.
Thiết kế đơn giản, kiểu dáng cổ điển truyền thống, tuy bộ áo cưới kia trông có vẻ rất bình thường, nhưng mặc ở trên người cô lại đẹp đến mức làm cho người ta không tài nào rời mắt được.
Khi nhìn Thịnh Vọng Thư cười nhẹ kéo làn váy thật dài từng bước một đi về phía anh, ngực Ngôn Lạc nóng lên từng cơn.

Cảm xúc rung động cuộn trào khó có thể bình tĩnh.
Giây phút đó, cảm xúc trong lòng anh rất phức tạp, kỳ diệu đến mức khó có thể hình dung.

Nhưng anh biết, hình ảnh trước mắt mình, cảnh tượng cô mặc áo cưới trắng tinh tắm mình trong ánh sáng, là hình ảnh sẽ làm anh cả đời này khó quên.
Cho đến khi già, trước lúc nhắm mắt anh vẫn sẽ nhớ lại cảnh tượng này, cô dâu của anh.
"Có đẹp không?"
Trong khoảnh khắc Ngôn Lạc thất thần, Thịnh Vọng Thư đã chậm rãi đi tới trước mặt anh.

Ánh sáng màu trắng phủ lên đường nét của cô một tầng hào quang thánh khiết.

Cô ngửa đầu, vừa khẩn trương lại vừa chờ mong nhìn anh, đôi mắt trong suốt sáng tỏ như ánh trăng.
Ngôn Lạc chậm rãi giơ tay, nhấc tấm lụa trắng trên đầu cô lên, giọng nói khàn khàn.
"Đẹp lắm".
Anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên mắt cô, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy thủ thỉ, "Trăng nhỏ của anh chính là cô dâu xinh đẹp nhất anh từng thấy".
Ở phía bên kia, Hứa Niệm Tịch cảm động đến hốc mắt cay cay, tay cầm máy ảnh bấm chụp liên tục khoảnh khắc tươi đẹp này.
Sau khi thử áo cưới và trang phục để mời rượu xong, Thịnh Vọng Thư và Hứa Niệm Tịch đi ra xe trước.
Hứa Niệm Tịch gấp gáp lấy ảnh mình vừa chụp cho Thịnh Vọng Thư xem, Ngôn Lạc cúi người tới gần cửa sổ xe, lắc lắc di động ra hiệu với các cô: "Anh đi nghe điện thoại".
Nhưng sau khi xoay người rời đi, anh cũng không có đi nghe điện thoại mà lặng lẽ quay về phòng làm việc của người thợ may nổi tiếng kia.
Chiều hôm đó, đoàn người lái xe đến Normandy.
Trên núi Tượng Tị(1), Hứa Niệm Tịch lần lượt giúp Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc chụp ảnh cưới với hai chủ đề mặt trời lặn và mặt trời mọc.
Chủ đề mặt trời lặn là chụp lúc chạng vạng tối hôm đó, bọn họ tới kịp lúc ánh sáng đẹp nhất.

Nắng chiều mạ lên mặt biển lăn tăn một màu vàng óng, mặt trời màu cam đỏ như một quả cầu lửa, chậm rãi lặn dần về phía chân trời.

Mà xa xa, "Mũi voi" đắm chìm trong ánh nắng chiều còn sót lại, bị nhiễm một tầng ánh sáng màu hồng nhạt.
Thịnh Vọng Thư mặc một chiếc váy dài kiểu đuôi cá màu cánh hồng khô.


Cô đi chân trần, cùng Ngôn Lạc chạy trên bờ cát.
Từng lớp ánh sáng tươi đẹp như sóng biển lan tràn dọc theo bờ cát, từ hồng nhạt, đến hồng đậm, đến cam nhạt, cam đậm, cho đến khi biến thành màu đỏ thẫm như ngọn lửa thiêu đốt.

Cảnh đẹp này, không hiểu sao cực kỳ giống cực quang Thịnh Vọng Thư từng thấy ở Úc.
Gương mặt của bọn họ chìm trong thứ ánh sáng ma mị kia, cả hai nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí lãng mạn không bị bó buộc như chu du nơi chân trời góc bể.
Buổi tối trở lại khách sạn, Thịnh Vọng Thư tắm rửa xong, xếp bằng ngồi ở trên giường.

Ngôn Lạc cầm máy sấy tóc ngồi ở phía sau sấy tóc giúp cô.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, nhắc tới bộ ảnh chụp được ở bờ biển.
Ngôn Lạc tắt máy sấy, đột nhiên gọi tên cô.
Thịnh Vọng Thư "Ừm" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
Ngôn Lạc dừng lại một giây, thấp giọng nói: "Đợi đến mùa hè, anh đưa em đi chụp ảnh cưới một lần nữa nhé?"
Thịnh Vọng Thư quay đầu lại, buồn cười liếc anh một cái: "Không phải anh nghiện chụp ảnh rồi đấy chứ?"
"Sao có thể?" Ngôn Lạc khẽ cười một tiếng, không giải thích nữa.
Qua một lúc lâu, ngay khi Thịnh Vọng Thư sắp ngủ quên trong làn gió ấm có tiết tấu của máy sấy, Ngôn Lạc bỗng nhiên hắng giọng, mở miệng trầm giọng nói.
"Anh chỉ cảm thấy tiếc nuối, không thể cùng em ngắm cực quang".
"Trăng nhỏ".

Anh tắt máy sấy tóc, nghiêm túc thì thầm: "Mùa hè năm nay chúng ta đi chụp ảnh cưới dưới cực quang một lần nữa nhé?"
Thịnh Vọng Thư mím môi cười khẽ, "Được".
Ngôn Lạc cũng cười: "Chờ sang năm, anh cùng em đi xem cực quang ở phía Bắc".
Năm ấy rời đi, cô và Lăng Du cùng nhau ngắm cực quang ở phía Nam.

Cô cho rằng Ngôn Lạc đã quên mất từ lâu, nhưng hoá ra anh vẫn để ở trong lòng.
Thì ra anh vẫn luôn tiếc nuối, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện người đầu tiên cùng cô ngắm cực quang không phải anh.
Thịnh Vọng Thư không muốn để cho anh bất kỳ tiếc nuối nào.

Mặc dù biết ngắm cực quang ở phía Bắc là một chuyện cần thiên thời địa lợi, cực kỳ khó khăn, nhưng cô vẫn không chút do dự gật đầu, hơn nữa ngây thơ câu lấy ngón tay út của đối phương, cùng anh ngoéo tay đánh dấu.
“Một lời đã định.”

Sau khi trở lại thành phố A, Hứa Niệm Tịch mượn khuôn viên của trường cũ, trở lại trường Trung học phổ thông bọn họ đã từng học chung, chụp cho Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc một bộ ảnh cưới chủ đề đồng phục học sinh.
Thịnh Vọng Thư mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn đồng phục học sinh, tóc cột đuôi ngựa cao cao, trang điểm nhẹ nhàng.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười vẫn mang dáng vẻ của cô thiếu nữ lúc trước.
Ngôn Lạc mặc đồng phục, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, vai rộng chân dài, dáng người thon dài cao ngất.
Cảnh chụp đầu tiên là ở trên sân thể dục.


Hứa Niệm Tịch để hai người bọn họ tự do ném bóng rổ, cô ấy đứng một bên chụp ảnh.
Sau đó bọn họ đi tới chỗ xà đơn, Ngôn Lạc ôm Thịnh Vọng Thư, bế cô lên xà đơn ngồi.
Hứa Niệm Tịch canh ngay lúc Thịnh Vọng Thư đang cúi đầu cười, hai tay Ngôn Lạc đang đỡ hai bên cơ thể cô, ngẩng đầu lên đối mặt với cô, mà chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có này.
Hai người họ nhìn nhau cười dưới ánh mặt trời vàng rực, xa xa là sân bóng đá xanh mướt, đỉnh đầu là bầu trời biếc xanh, tất cả những cảnh vật này đều thuần khiết xinh đẹp, như là trở lại thời niên thiếu thoải mái nhất.
Sau đó bọn họ chụp ở phòng học, sân bóng đá, đài kéo cờ, sân thượng.

Sau khi chụp xong, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc đều tự mình thay áo cưới và âu phục.
Cảnh chụp cuối cùng là dưới mái hiên của tòa nhà dạy học.

Dưới cơn mưa nhân tạo, Ngôn Lạc mặc âu phục cầm một chiếc ô màu đen, che mưa cho Thịnh Vọng Thư mặc trong bộ áo cưới màu trắng.
Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, khăn cài đầu màu trắng của cô nhẹ nhàng lay động theo gió, giống hệt một buổi chạng vạng trời mưa nhiều năm trước, thiếu niên yên lặng che ô cho cô gái mình thầm thích, ngăn cơn mưa phùn dày đặc lại.

Bọn họ đứng dưới tán ô cực lớn, lớn đến mức đủ để che giấu tâm sự trong lòng, nhìn nhau cười.
Vật đổi sao dời, mọi thứ đều không thay đổi.

Thứ thay đổi duy nhất chính là tâm sự thầm kín kia cuối cùng cũng biến thành một tình yêu lâu bền.
Mọi thứ đều có dáng vẻ tốt đẹp nhất của nó.

Lại là một ngày tháng tư.
Hôn lễ của Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư đúng hạn cử hành .
Địa điểm tổ chức hôn lễ là khách sạn trang viên của Thịnh thị.

Hôn lễ được tổ chức với số tiền khổng lồ này có quy mô rất lớn, khách khứa từ giới chính trị, giới kinh doanh, văn nghệ đến giới giải trí nhiều như mây.
Tứ kim ảnh đế Cố Từ Niên - thần tượng quốc dân, tân ảnh đế Tô Mộc Bạch - mộng đẹp của hàng tỉ thiếu nữ, Cố Thiên Bắc - người đổi nghề ra phía sau màn ảnh, ảnh đế Lộ Dư Bạch đều nối đuôi nhau đến hiện trường tiệc cưới.

Còn Nghê Bất Du - người vì bị paparazzi lén chụp trúng khoảnh khắc dung nhan quá đỗi xinh đẹp tựa thần tiên mà được cư dân mạng khen là em trai quốc dân thì đã gia nhập vào hàng ngũ rể phụ.

Không những thế đỉnh lưu mới nổi, Nhiễm Thừa Nhan cũng đã sớm xuất hiện trong danh sách khách mời biểu diễn.
Hôn lễ thế kỷ này, có thể nói là một bữa tiệc thịnh soạn cho những người yêu thích cái đẹp.

Hơn nửa tháng trước đó, sự kiện này đã nhấc lên gió tanh mưa máu trong giới fan hâm mộ, đáng tiếc khách sạn quản lý quá nghiêm ngặt, toàn bộ người không liên quan đều không được tiến vào, ngay cả truyền thông cũng cấm chụp ảnh.

Điều này khiến đám fan chỉ muốn hóa thành bướm bay vào trong.
Chủ đề của hôn lễ là cực quang, đèn chùm thủy tinh rũ xuống như màn mưa giống muôn vì sao giữa biển ngân hà rơi xuống.

Đèn cực quang từ màu hồng dần biến thành tím nhạt lấp lánh trước mắt.

Mà trên phông nền giống như biển sao lại có một vầng trăng lưỡi liềm trông rất sống động.

Mỗi một khách mời bước vào hiện trường đều có cảm giác giống như rơi vào một giấc mộng bay giữa ngân hà.
Đúng mười một giờ, khúc dạo đầu của bản nhạc [Hành khúc đám cưới] vang khắp hội trường.

Ngôn Lạc với thân hình cao ráo khí chất cao quý đứng giữa sân khấu, lúc này chỉ nhìn thấy cửa lớn hội trường chậm rãi mở ra, Thịnh Vọng Thư được Thịnh Tri Hành dắt tay, chậm rãi bước đi trong tiếng nhạc diễn tấu trực tiếp tại hội trường của dàn nhạc giao hưởng.
Váy dài trắng nõn như mây trải ra dưới chân cô.

Theo từng bước cô đi, làn váy cưới đính đầy đá quý lấp lánh khiến người ta không khỏi liên tưởng đến ánh mặt trời chiếu lên những gợn sóng, mặt biển lấp lánh từng cơn sóng trong veo.

Đó là những viên kim cương hồng mà Ngôn Lạc giấu Thịnh Vọng Thư, tự mình ra quyết định yêu cầu nhà thiết kế đính lên trên váy.
Từng viên kim cương khảm lên đuôi váy, toả ra ánh sáng chói mắt dưới chân Thịnh Vọng Thư.
Mà cô hiện giờ là tiêu điểm ánh mắt của tất cả mọi người, là ánh trăng trong sáng tinh khiết nhất trong mắt anh.
Dàn nhạc dừng diễn tấu, Thịnh Tri Hành trịnh trọng giao bàn tay Thịnh Vọng Thư cho Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc quỳ một gối xuống, thành kính biểu lộ chân tình với cô trước sự chứng kiến của toàn bộ quan khách.

"Thịnh Vọng Thư, anh yêu em".
Anh ngẩng đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ của anh, cô dâu của anh, tâm trạng phập phồng khó bình tĩnh, từng chữ từng chữ hỏi lại lần nữa.
"Gả cho anh, được không?"
Tay Thịnh Vọng Thư cầm một bó hoa hồng Diana tinh khiết kiều diễm, đáy mắt cô hàm chứa ánh nước xao động trong ánh sáng.

Cô không thể che giấu nụ cười thêm được nữa, trịnh trọng gật đầu: "Được".
Cô cúi đầu, chủ động vươn tay về phía anh.

Ngôn Lạc đứng dậy, nghiêm túc cầm tay cô, siết chặt ngón tay cô trong lòng bàn tay mình.

Trong tiếng nhạc đột ngột vang lên, cả hai giẫm lên ánh sáng cực quang rực rỡ đầy đất, từng bước từng bước đi về phía trung tâm sân khấu.
Sau lưng họ là cánh hoa bay đầy trời.

Phù dâu Thịnh Thê Trì đã đỏ ửng hai mắt tự bao giờ, Nghê Bất Du đứng kế bên cười xoa xoa đầu cô.
Giữa sân khấu, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc đứng đối diện nhau, người dẫn chương trình đứng một bên, dùng giọng nói vừa rõ ràng lại vừa du dương đặt câu hỏi:
"Cô Thịnh Vọng Thư, cô có bằng lòng nên duyên vợ chồng với anh Ngôn Lạc  hay không? Cho dù là bệnh tật hay là khỏe mạnh, nghèo khó hay là phú quý, đều bằng lòng tôn trọng anh ấy, chăm sóc anh ấy, chấp nhận anh ấy, giúp đỡ anh ấy, đối với anh ấy không rời không bỏ, cả đời không thay đổi, cho đến khi đi đến cuối cuộc đời.

Cô có bằng lòng không?"
Thịnh Vọng Thư chăm chú nhìn vào ánh mắt Ngôn Lạc.

Giờ phút này, cho dù dưới đài có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú thì trong mắt cô chỉ có một mình anh.

Lông mi dày khẽ run, đuôi mắt hơi ửng đỏ, cô cong môi khẽ cười nói: "Tôi bằng lòng".
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đợi tiếng vỗ tay dừng lại hẳn, người dẫn chương trình mới đưa ra câu hỏi tương tự cho Ngôn Lạc.
“Ngài Ngôn Lạc, anh có bằng lòng nên duyên vợ chồng với cô Thịnh Vọng Thư…”
"Tôi bằng lòng".
Không đợi người dẫn chương trình hỏi xong, Ngôn Lạc đã lên tiếng trả lời mà không hề báo trước.
"Tôi bằng lòng".
Anh lẳng lặng nhìn Thịnh Vọng Thư.

Trong mắt đôi mắt hoa đào đen láy đã bắt đầu tràn ra tình cảm sâu sắc và nồng đậm không bao giờ nhạt phai.

Đuôi mắt anh nhẹ nhàng giương lên, lấp lánh như có vạn vì sao từ dải ngân hà rơi vào đó.
Anh thành kính nhìn Trăng nhỏ của mình, trịnh trọng thề nguyện từng câu từng chữ: "Cho dù bệnh tật hay là khỏe mạnh, cho dù nghèo khó hay là phú quý, cho dù thời gian có thay đổi thế nào, cho dù cuộc đời có thay đổira sao, thì,  Ngôn Lạc vẫn sẽ vĩnh viễn chung thủy với Thịnh Vọng Thư."
“Cả đời không thay đổi.”
(1)Vách đá nhô ra biển có hình dạng giống mũi của một con voi gọi là núi Tượng Tỵ (Tượng là voi, tỵ là mũi)
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi