GIÀY CAO GÓT MÀU ĐỎ



"Đợi lát nữa tôi đưa em đi làm."
Sở Quân đứng trong nắng sớm cài nút áo sơ mi.

Hắn là kiểu người rất bám giường, nếu như không có việc gì sẽ lười biếng không chịu dậy mà nằm dài trên giường như mèo lớn.

Vì vậy, khi nghe được những lời đó, Chương Hiểu không khỏi bất ngờ.

"Không cần đâu, tôi có thể đi tàu điện ngầm." Cậu vội vàng nói.

Một bàn tày duỗi đến, đặt trên mông cậu xoa nắn.

"Chân đã mềm cả rồi, muốn chen chúc trên tàu thế nào đây?"
Lời vừa dứt cũng là lúc Sở Quân chuẩn bị xong, dẫn đầu ra cửa.

Sở Quân là loại người cực kì thích làm theo ý mình, lúc điều giáo cũng không thèm nương tay.

Nếu là ngày thường, những khi nghe được mấy câu dễ nghe này của hắn thì Chương Hiểu sẽ mang ơn suốt nửa ngày trời, không ngờ hôm nay đối phương lại chở cậu đi làm.

Quả thật đêm qua chơi có hơi quá, đến bây giờ mà eo với chân vẫn còn hơi tê, chỗ khó có thể mở miệng giữa hai chân mơ hồ nhói đau.

Thế là, cậu không thể làm gì khác ngoài nghe lời theo sát hắn, bước vào nhà xe dưới hầm.

Đến nơi, sau khi cho xe dừng lại, Sở Quân lập tức nghiêng người in một nụ hôn lên môi Chương Hiểu.

"Hôm nay tôi sẽ ở nhà.

Vốn phải là chó chờ chủ nhân về nhà, giờ lại đảo thành tôi chờ em quay về.

Cái này có phải lỗi của em hay không đây?..

Về sớm một chút."
Mãi đến tận lúc bước vào thang máy, Chương Hiểu vẫn còn cười khúc khích.

"Sao hôm nay trông cậu vui thế?" Một đồng nghiệp hỏi, đổi lại chỉ nhận được cái lắc đầu từ cậu.

Lúc trong phòng làm việc còn có đồng nghiệp khen hôm nay cậu đẹp trai hơn nhiều.

Có lẽ, biểu cảm thay đổi thật sự có thể khiến một người biến chuyển theo.

À, phải rồi...!Sở Quân đã ném cái cà vạt mà hắn cho là trông thấp kém đi rồi, đưa cho cậu một cái mới.


Cậu muốn càng đổi càng tốt, dù chỉ là một chú chó không đáng giá thì cũng không thể để hắn mất mặt.

Chương Hiểu ưỡn thẳng người, bắt đầu một ngày làm việc.

Tối đến, Sở Quân ngồi trên sofa cầm một đống đồ vật không biết đang nhìn gì.

Quỳ bên cạnh là Chương Hiểu – toàn thân trần trụi chỉ đeo mỗi một cái vòng cổ.

"Chủ nhân, ngài đang nhìn gì vậy?"
Hắn vỗ vỗ vị trí bên người, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Cậu nhìn thứ trong tay hắn, ngay lập tức mặt nóng đến mức muốn cháy.

Một xấp hình xếp chồng lên nhau, người trong hình đều là cậu.

Những tấm đầu là lần điều giáo đầu tiên ở Abyss.

Cậu đeo miếng bịt mắt, bị đôi giày cao gót màu đỏ giẫm dưới chân, nhục nhã, xấu hổ.

Cậu như một con thú đang hoảng sợ, bị vòng xoáy dục vọng xiềng xích, không thể giãy dụa.

Khi lỗ nhỏ vẫn chưa bị khai phá, miệng huyệt vừa ngậm trứng rung mà Sở Quân nhét vào vừa đi làm, về đến nhà cầu xin hắn lấy nó ra.

Trong hình, là cậu với chiếc quần xốc xếch và trứng rung được hắn kẹp trong tay.

Cậu nhớ, đó là lần đầu tiên bản thân cao trào bằng tuyến tiền liệt.

Tấm tiếp theo là cảnh gậy th*t cương cứng của Sở Quân đặt bên miệng cậu, dâm dịch và tinh dịch chảy dọc theo miệng xuống cằm.

Ban đàu, cậu còn bài xích dương v*t đàn ông, nhưng sau đó, cậu dần cảm thấy có thể khẩu giao cho đối phương lại là một loại ban ân.

Hắn từng nói cằm của cậu rất đẹp, nhìn người trong hình, kẻ sắc tình phủ kín miệng cằm dường như không phải là cậu.

Sở Quân quất cậu.

Kĩ thuật của hắn rất tốt, như có thể dùng roi vẽ tranh trên cơ thể cậu.

Vết roi thẳng tắp trải dài trên da thịt, phảng phất hương vị dâm nhục (dâm loạn – nhục nhã).

Đêm đầu của hai người là ở chiếc giường trong phòng điều giáo.

Đúng như lời mình từng nói, hắn nhân lúc cậu bị làm đến hôn mê mà lưu giữ toàn bộ dấu vết trên người cậu.


Dịch trắng từ miệng huyệt sưng tấy không thể khép lại chảy ngược ra ngoài, trên người, trên đùi, nơi nơi đều có vết tích.

Dây đen trói buộc cơ thể vô tri vô giác, một bức tranh vừa tàn nhẫn vừa dâm đãng.

Miệng huyệt ngậm chặn nút chặn với chiếc đuôi kéo dài, cánh mông nâng cao, tay chân chống đất, "đi bộ" trong phòng điều giáo.

Sở Quân mua cho cậu một bộ đồ cao su đen.

Cậu bị buộc phải mặc nó, đôi mắt bị che đi, dưới chân là đôi giày cao gót, chậm rãi "dạo bước" trong phòng.

Đôi giày đó chính là đôi của Sở Quân, kích cỡ giày lớn hơn chân cậu một số, mang nó đi lại chẳng khác nào vác trên người một thứ dụng cụ tra tấn.

Cậu không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng động đối phương vỗ xuống ghế sofa để di chuyển.

Đợi đến khi cậu đến nơi, hắn bèn ôm lấy cậu, tặng cho cậu một cái ôm siết.

Hai người chơi đủ loại trò chơi đồi bại.

Bản thân cậu trong ảnh chụp cũng dần dần thay đổi.

Tấm ảnh cuối là cảnh Sở Quân chạm nhẹ khuôn mặt đang mơ ngủ của cậu, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Hai người đều bị tấm hình này khơi gợi cơn khát dục vọng.

Từng bức ảnh nằm rải rác trên ghế sofa, người thì đã thay đổi chiến trường lên phòng ngủ.

Chương Hiểu ngồi trên người đối phương, run rẩy tự mình mở rộng, từng chút cắn nuốt gậy th*t mà cậu nửa sợ hãi, nửa trầm mê vào cơ thể.

Lỗ nhỏ phía sau đã hoàn toàn biến thành một bộ phận sinh dục khác.

Nó nhớ rõ hình dáng và tần suất hoạt động của hắn, thứ đó vừa vào, nó đã lập tức nịnh nọt lấy lòng, quấn quít không rời.

Hai bên kẻ cọ người xát, chẳng mấy chốc nước dâm và gel bôi trơn dẻo đặc đã chảy tràn ra, thấm ướt dương v*t của hắn.

Chương Hiểu tự động eo tìm kiếm nơi mà cậu khát cầu.

Cậu biết, chỉ cần gậy th*t thô to kia chạm tới nó, cậu sẽ đạt được cực khoái.


Chương Hiểu mở cửa phòng, lặng lẽ đối mặt với bóng tối trong phòng vài giây rồi gạt công tắc bậc đèn, thả rèm cửa xuống, tự tay cởi từng mảng quần áo trên người xuống rồi đeo vòng cổ lên.

Trong phòng chỉ có mình cậu lẻ loi.

Dẫu cho Sở Quân không có ở đó, cậu vẫn sẽ tuân theo quy định mà khỏa thân quỳ trên tấm thảm kia, trán nhẹ nhàng gác lên sofa, chịu đựng cảm giác cô đơn trống trải khó nói nên lời.

Tinh thần cậu hoảng hốt như kẻ mắc bệnh tương tư.

Khi cậu tỉnh táo lại thì trong đầu đã bị hình bóng của một người đàn ông chiếm đóng.

Di động lặng im không tiếng động, cậu ngại không dám gửi nhiều tin nhắn liền vì lo sẽ làm phiền Sở Quân, chỉ đành liên tục lướt tài khoản mạng của đối phương để an ủi mình.

Thỉnh thoảng phát hiện được cập nhật gì mới có thể khiến cậu hạnh phúc trong thời gian dài.

"Tôi thấy một chú chó đang đợi chủ nhân về nhà.

Hy vọng người đó có thể sớm quay về!" Cậu lén lút đăng một bài viết lên trang cá nhân của mình, Sở Quân có rất nhiều người hâm mộ, chắc hẳn sẽ không nhìn thấy.

Cậu muốn nhiệt tình bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình với hắn, thế nhưng miệng lại không thể thốt lên lời nào.

Cậu là người dị tính, chỉ có Sở Quân là đặc biệt.

Chỉ có hắn là độc nhất vô nhị.

Là một nô lệ, cậu rất ỷ lại chủ nhân của mình.

Lúc bấy giờ, cậu không thể tìm được từ nào thích hợp để miêu tả tâm trạng của mình, chỉ có thể cô đơn mà quỳ trong căn phòng vắng.

Các phòng luôn có người vệ sinh nên rất sạch sẽ, Chương Hiểu vì xóa bỏ cảm giác trống trải mà cầm máy hút bụi đi quanh nhà, sau đó còn cẩn thận cầm khăn lau sạch từng ngóc ngách.

Trong phòng ngủ của Sở Quân có một cái tủ rất lớn, cậu không biết bên trong có gì nên bèn thừa dịp đối phương không có nhà mà lén lút mở ra.

Cửa mở, nhìn thứ bên trong, cậu không khỏi lắp bắp hoảng sợ.

Bên trong có rất nhiều quần áo, gần một nửa là đồ nữ.

Ngoại trừ những bộ váy, đầm thông thường còn có những bộ đầm dự tiệc rất sang trọng, thậm chí còn có cả đồ bơi và đầm ngủ.

Đầm ngủ được may rất khéo, chất satin màu đỏ tía kết hợp với hoa ren mềm mại.

Chương Hiểu không nhịn được mà sờ thử, tưởng tượng ra cảnh Sở Quân mặc nó, chẳng mấy chốc đã khiến cậu cương lên.

Quả là Sở Quân có khác, bản thân cậu xịt có một chút nước hoa đã xấu hổ nửa ngày trời, chủ nhân lại có thể thoải mái mặc cả đầm ngủ.

Từ lúc hai người bắt đầu quan hệ, Sở Quân không mặc đồ nữ và giày cao gót nữa, thật sự có một chút tiếc nuối.

Chương Hiểu đóng cửa lại, tiếp tục cẩn thận lau chùi.


Dọn sạch nhà, cậu bước tiếp vào phòng điều giáo.

Đối với những đạo cụ trong tủ, phần lớn Chương Hiểu đều đã nếm qua, cậu ngơ ngác nhìn tấm kính thủy tinh, nhớ lại hình ảnh ngón tay thon dài của Sở Quân cầm lấy chúng.

Khóe mắt bất ngờ lướt qua một vật kì lạ.

Trong một góc tủ sáng sủa, một thứ như hộp bìa cứng hiện ra.

Cậu lấy nó ra, có vẻ như là một cuốn album ảnh dày cộm.

Sau khi lật trang thứ nhất, ngón tay cậu bất chợt cứng đờ.

Một quyển album dày, tất cả đều là ảnh chụp khi điều giáo.

Cậu càng nhìn càng thấy mình như đang rơi vào một hầm băng, hai tay run rẩy, lòng rõ ràng không muốn lật tiếp, tay lại tự tìm ngược chuyển sang trang tiếp theo.

Sở Quân không hổ danh là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, trong ảnh chụp của hắn, người nào người nấy đều tỏa sáng rạng ngời.

Người mẫu, hoặc nói đúng hơn là các nô lệ, đều rất tuyệt vời, hoặc là gương mặt sắc sảo, hoặc là cơ thể cao lớn, chỉ cần liếc mắt qua sẽ biết ngay họ không phải người thường.

Theo từng tấm hình được lật mở, cậu phát hiện bên trong còn có một ít lưu lượng trẻ tuổi, hàm răng người nọ cắn chặt, hai mắt mờ sương.

Đồng thời, cậu cũng nhìn thấy kẻ nổi tiếng nhất Abyss hiện tại – Kate, từng món đồ da bó buộc vòng eo thon thả của cậu ta, thật sự không thể chịu nổi.

Người với vẻ đẹp xuất sắc này, cùng với ham muốn dục vọng mạnh mẽ và kĩ thuật chụp hình điêu luyện làm từng thước ảnh càng thêm phần nghệ thuật.

Khi đó, người đứng đằng sau ống kính rốt cuộc có tâm trạng gì? Là đang chụp một cành cây, ngọn cỏ sao? Hay đang xem thứ trước mặt là một món đạo cụ? Trong số những người này, có ai từng được ngài gọi là "bé cưng" không?
Ở những tấm cuối cùng, rốt cuộc cậu cũng được thấy mình.

Một con người vô cùng bình thường.

Cậu không biết mình có được xem là may mắn không khi số lượng ảnh chụp của cậu là nhiều nhất.

Dẫu sao lúc ấy cũng có rất nhiều tấm trên sofa.

Trong cuốn album dày này, cậu như một món vật phẩm được cất giấu bên trong, một thứ vật phẩm chỉn chu và ngoan đạo nhất.

Sở Quân không thiếu tiền, càng không thiếu người.

Cậu là nô lệ, khả năng cống hiến dường như cũng chỉ dừng ở những tấm hình này mà thôi.

Cậu như nghe thấy bên tai lời nói của Sở Quân ngày hôm đó vọng về: "Tôi có mấy chục cái kẹp, nhưng cái này sẽ là cái tôi thích nhất."
Sau khi nhận quà, quả thật hắn đừng đeo vài lần, nhưng sau đó đã đổi sang cái khác.

Cho dù hiện tại nó chính là cái thích nhất thì sau này vẫn sẽ mua cái khác thôi.

– Còn tiếp –.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi