GIẤY NGẮN TÌNH DÀI

- 2014-

Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi trước TV nhìn anh được muôn người chú ý, cũng không phải lần đầu tiên thấy mỹ nhân quyến rũ đứng đấy cạnh anh.

Trước kia, cô đã gặp được anh ở đây.“Bình tĩnh thế cơ à? Không tồi, không tồi! Em đã tu luyện thành công bước đầu để trở thành phu nhân nhà giàu: Cái gì nhịn được thì nhịn!”“Chị nghĩ anh ấy sẽ cưới em sao?”Đêm nay, Hoắc Cận Thành không về.

Anh không vào phòng ngủ, hình như là vào phòng cho khách một lúc rồi mới đi ra, chắc là đi tắm. Sau đó lại vào phòng sách, cứ bận bịu như thế đến tận sáng.

“Bình tĩnh thế cơ à? Không tồi, không tồi! Em đã tu luyện thành công bước đầu để trở thành phu nhân nhà giàu: Cái gì nhịn được thì nhịn!”Biết anh đang ở trong căn nhà trống trải tịch mịch này, cho dù không ở cạnh mình thì ít nhất lòng cô vẫn yên tâm hơn, thế nên cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã đi mất rồi. Ôn Lạc chuẩn bị một bàn đồ ăn, gọi điện hỏi anh khi nào trở về thì lại là trợ lý nghe máy.

Phu nhân nhà giàu?

(1) Mười đầu ngón tay không chạm nước xuân: Vào tháng 3, nước mùa xuân rất lạnh. Câu có ý nói vào tháng 3 không cần phải chạm vào nước lạnh, ám chỉ gia đình có điều kiện.

Hoắc Cận Thành không mê sưu tầm tranh, lúc trước tới đây cũng vì có người quen lâu năm thích vẽ tranh, vì vậy anh mới có thể dành ra thời gian quý báu của mình mà tới đi dạo phòng tranh với người ta. Giọng nói ôn hòa, không cảm xúc của nam trợ lý vang lên: “Xin lỗi cô Ôn, tối nay Hoắc tiên sinh có buổi tiệc xã giao rất quan trọng, bây giờ đang trao đổi với đối tác, không tiện nghe điện thoại.”

Làm phu nhân nhà có quyền thế, nếu chồng mình ra ngoài ăn chơi xa đọa, trừ việc nhẫn nhịn, ít nhất họ còn có tư cách mà tra hỏi. Còn cô, ngay cả tư cách cũng không có. 

Ngoài chính cô, ngoài anh, ngoài Kỳ Nhan thì có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của cô chứ?

Buổi tiệc xã giao quan trọng kia chính là sự kiện mà cả đất nước quan tâm, Ôn Lạc ngồi một mình trước TV xem phát sóng trực tiếp.

Cô sửa soạn quần áo chỉnh tề rồi đến phòng tranh Mộc Tử.Trước khi gặp Hoắc Cận Thành, cô là cô gái vụng về bếp núc, mười đầu ngón tay không chạm nước xuân (1). Sau lại nghe người ta nói, con đường nhanh nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, thế là cô đi học nấu ăn một thời gian, hiệu quả vô cùng rõ rệt.Buổi tiệc xã giao quan trọng kia chính là sự kiện mà cả đất nước quan tâm, Ôn Lạc ngồi một mình trước TV xem phát sóng trực tiếp.

Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi trước TV nhìn anh được muôn người chú ý, cũng không phải lần đầu tiên thấy mỹ nhân quyến rũ đứng đấy cạnh anh.Trên màn hình, người đàn ông anh tuấn, đĩnh đạc trong bộ âu phục với giày da nổi bật hơn người, khoác trên cánh tay anh là một bàn tay trắng mềm như ngọc, gần như là trai tài gái sắc.

Ôn Lạc chợt khẽ mỉm cười, nụ cười thấp thoáng sự mông lung. Kỳ Nhan thấy vậy thì hơi sững người.

Phu nhân nhà giàu?Ôn Lạc nhìn phòng sách trống trải, lòng cũng trống rỗng theo.Làm phu nhân nhà có quyền thế, nếu chồng mình ra ngoài ăn chơi xa đọa, trừ việc nhẫn nhịn, ít nhất họ còn có tư cách mà tra hỏi. Còn cô, ngay cả tư cách cũng không có. Cô gái yểu điểu kia là một diễn viên điện ảnh đang nổi, vừa có ngoại hình vừa có thực lực. Ôn Lạc cũng rất thích mấy bộ phim mà cô ấy đóng.

Trước khi gặp Hoắc Cận Thành, cô là cô gái vụng về bếp núc, mười đầu ngón tay không chạm nước xuân (1). Sau lại nghe người ta nói, con đường nhanh nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, thế là cô đi học nấu ăn một thời gian, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Ôn Lạc nằm trên giường nhưng không ngủ, đến khi nghe tiếng anh trở về, trong lòng vừa thấp thỏm không yên lại vừa hân hoan vui mừng.Làm phu nhân nhà có quyền thế, nếu chồng mình ra ngoài ăn chơi xa đọa, trừ việc nhẫn nhịn, ít nhất họ còn có tư cách mà tra hỏi. Còn cô, ngay cả tư cách cũng không có. Lúc trước có một bộ vừa ra rạp, motip mới mẻ độc đáo, hình tượng nhân vật được khắc họa rõ nét, cô nài nỉ Hoắc Cận Thành xem với mình ở phòng chiếu tại nhà, nhưng chưa được nửa tiếng anh đã mượn cớ có việc rồi đi mất.

Hồi bé Ôn Lạc cũng từng học vẽ, cô rất có năng khiếu trong lĩnh vực này. Thật ra không chỉ vẽ tranh, mà khi từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ thông minh, học gì cũng rất nhanh. 

Càng xem lại càng cảm thấy nơi anh đứng quá cao, còn cô có dành cả đời để đuổi theo cũng chẳng kịp.Anh không có đối tác nữ cố định, đi dự sự kiện với anh nếu không phải nữ minh tinh ký hợp đồng đại diện với công ty thì cũng là đối tác ngang bằng vai vế; còn những buổi xã giao thương mại thì người đi với anh sẽ là nữ trợ lý.Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi trước TV nhìn anh được muôn người chú ý, cũng không phải lần đầu tiên thấy mỹ nhân quyến rũ đứng đấy cạnh anh.

Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi trước TV nhìn anh được muôn người chú ý, cũng không phải lần đầu tiên thấy mỹ nhân quyến rũ đứng đấy cạnh anh.

Ôn Lạc chợt khẽ mỉm cười, nụ cười thấp thoáng sự mông lung. Kỳ Nhan thấy vậy thì hơi sững người.Anh không có đối tác nữ cố định, đi dự sự kiện với anh nếu không phải nữ minh tinh ký hợp đồng đại diện với công ty thì cũng là đối tác ngang bằng vai vế; còn những buổi xã giao thương mại thì người đi với anh sẽ là nữ trợ lý.

Ôn Lạc nhìn phòng sách trống trải, lòng cũng trống rỗng theo.

Cô gái yểu điểu kia là một diễn viên điện ảnh đang nổi, vừa có ngoại hình vừa có thực lực. Ôn Lạc cũng rất thích mấy bộ phim mà cô ấy đóng.Anh không vào phòng ngủ, hình như là vào phòng cho khách một lúc rồi mới đi ra, chắc là đi tắm. Sau đó lại vào phòng sách, cứ bận bịu như thế đến tận sáng.Ôn Lạc không lên mạng, đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa lên Weibo thì phát hiện ảnh của anh với cô minh tinh kia khoác tay nhau đi thảm đỏ trong sự kiện tối qua đã treo ngay trang đầu.Chưa bao giờ người đó là cô, và sẽ không bao giờ là cô.

Với tư cách gì đây? Bạn gái? Không, trước nay người ngoài đều nghĩ anh độc thân.

Chưa bao giờ người đó là cô, và sẽ không bao giờ là cô.Dù biết đó chỉ là những sự kiện xã giao thông thường, dù biết anh sẽ không có bất cứ quan hệ riêng tư gì với những cô nàng khác nhau ngoài kia. Thế nhưng mỗi khi nhìn anh từ xa, nhìn họ khoác tay anh cười duyên dáng, cô đều sẽ vô cớ ghen tị.

Ôn Lạc nằm trên giường nhưng không ngủ, đến khi nghe tiếng anh trở về, trong lòng vừa thấp thỏm không yên lại vừa hân hoan vui mừng.

Hoắc Cận Thành không mê sưu tầm tranh, lúc trước tới đây cũng vì có người quen lâu năm thích vẽ tranh, vì vậy anh mới có thể dành ra thời gian quý báu của mình mà tới đi dạo phòng tranh với người ta. 

Càng xem lại càng cảm thấy nơi anh đứng quá cao, còn cô có dành cả đời để đuổi theo cũng chẳng kịp.Quang minh chính đại đứng bên anh dường như chỉ là một giấc mơ có thể thấy được nhưng chẳng thể với tới. 

Đương nhiên Kỳ Nhan biết rõ chuyện này, vừa mới bước vào, câu đầu tiên của cô ấy là: “Crush của em lên báo với người đẹp khác kìa. Em thấy sao?”Phòng tranh Mộc Tử này chính là nơi se duyên cho Ôn Lạc và Hoắc Cận Thành.Với tư cách gì đây? Bạn gái? Không, trước nay người ngoài đều nghĩ anh độc thân.

Hoắc Cận Thành không mê sưu tầm tranh, lúc trước tới đây cũng vì có người quen lâu năm thích vẽ tranh, vì vậy anh mới có thể dành ra thời gian quý báu của mình mà tới đi dạo phòng tranh với người ta. 

Càng xem lại càng cảm thấy nơi anh đứng quá cao, còn cô có dành cả đời để đuổi theo cũng chẳng kịp.

Ôn Lạc liền mặt dày quấn theo.Người tình? Một thân phận thật khó để nói ra, một khoảng cách khó vượt qua đến nhường nào.

Ôn Lạc nằm trên giường nhưng không ngủ, đến khi nghe tiếng anh trở về, trong lòng vừa thấp thỏm không yên lại vừa hân hoan vui mừng.

Cô không xem hết sự kiện trực tiếp kia. Còn nhớ những buổi đầu, trong tâm trí cô chỉ toàn là anh, ngay cả TV hay trên mạng có tin tức gì liên quan đến anh cô đều xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, giờ thì không còn như vậy nữa. 

Ôn Lạc liền mặt dày quấn theo.

Ngoài chính cô, ngoài anh, ngoài Kỳ Nhan thì có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của cô chứ?Không đủ can đảm nữa!

Tận khuya anh mới về.

Suy cho cùng, thủ đoạn chủ động dâng hiến của cô cũng chẳng có gì là quang minh lỗi lạc.

Tận khuya anh mới về.Ôn Lạc chợt khẽ mỉm cười, nụ cười thấp thoáng sự mông lung. Kỳ Nhan thấy vậy thì hơi sững người.Càng xem lại càng cảm thấy nơi anh đứng quá cao, còn cô có dành cả đời để đuổi theo cũng chẳng kịp.

Cô không xem hết sự kiện trực tiếp kia. Còn nhớ những buổi đầu, trong tâm trí cô chỉ toàn là anh, ngay cả TV hay trên mạng có tin tức gì liên quan đến anh cô đều xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, giờ thì không còn như vậy nữa. 

Ôn Lạc nhìn phòng sách trống trải, lòng cũng trống rỗng theo.Không gì khác ngoài mấy từ ngữ miêu tả tầm thường này, cô nhìn mà phát chán.Tận khuya anh mới về.

Ôn Lạc không lên mạng, đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa lên Weibo thì phát hiện ảnh của anh với cô minh tinh kia khoác tay nhau đi thảm đỏ trong sự kiện tối qua đã treo ngay trang đầu.

Ôn Lạc chuẩn bị một bàn đồ ăn, gọi điện hỏi anh khi nào trở về thì lại là trợ lý nghe máy.Nếu anh không cưới cô thì cô mà là phu nhân nhà giàu gì chứ?Ôn Lạc nằm trên giường nhưng không ngủ, đến khi nghe tiếng anh trở về, trong lòng vừa thấp thỏm không yên lại vừa hân hoan vui mừng.

Quang minh chính đại đứng bên anh dường như chỉ là một giấc mơ có thể thấy được nhưng chẳng thể với tới. 

Cô gái yểu điểu kia là một diễn viên điện ảnh đang nổi, vừa có ngoại hình vừa có thực lực. Ôn Lạc cũng rất thích mấy bộ phim mà cô ấy đóng.

Người tình? Một thân phận thật khó để nói ra, một khoảng cách khó vượt qua đến nhường nào.Anh không vào phòng ngủ, hình như là vào phòng cho khách một lúc rồi mới đi ra, chắc là đi tắm. Sau đó lại vào phòng sách, cứ bận bịu như thế đến tận sáng.

Không đủ can đảm nữa!

Biết anh đang ở trong căn nhà trống trải tịch mịch này, cho dù không ở cạnh mình thì ít nhất lòng cô vẫn yên tâm hơn, thế nên cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã đi mất rồi. 

Biết anh đang ở trong căn nhà trống trải tịch mịch này, cho dù không ở cạnh mình thì ít nhất lòng cô vẫn yên tâm hơn, thế nên cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã đi mất rồi. 

- 2014-

Anh không có ý kiến hay phản đối gì, đương nhiên là vậy rồi, vì anh còn chẳng có thời gian và hơi sức mà để ý đến những việc cô làm. Tận khuya anh mới về.Ôn Lạc nhìn phòng sách trống trải, lòng cũng trống rỗng theo.

Ôn Lạc chuẩn bị một bàn đồ ăn, gọi điện hỏi anh khi nào trở về thì lại là trợ lý nghe máy.

Không gì khác ngoài mấy từ ngữ miêu tả tầm thường này, cô nhìn mà phát chán.

Ôn Lạc nhìn phòng sách trống trải, lòng cũng trống rỗng theo.

Không đủ can đảm nữa!Cô sửa soạn quần áo chỉnh tề rồi đến phòng tranh Mộc Tử.

Giọng nói ôn hòa, không cảm xúc của nam trợ lý vang lên: “Xin lỗi cô Ôn, tối nay Hoắc tiên sinh có buổi tiệc xã giao rất quan trọng, bây giờ đang trao đổi với đối tác, không tiện nghe điện thoại.”

Đây là nơi làm việc lúc trước của cô, nhưng từ khi theo Hoắc Cận Thành thì cô không còn làm việc ở đây nữa, chỉ chăm chăm dành thời gian cho anh. 

Lúc trước có một bộ vừa ra rạp, motip mới mẻ độc đáo, hình tượng nhân vật được khắc họa rõ nét, cô nài nỉ Hoắc Cận Thành xem với mình ở phòng chiếu tại nhà, nhưng chưa được nửa tiếng anh đã mượn cớ có việc rồi đi mất.

Trước khi gặp Hoắc Cận Thành, cô là cô gái vụng về bếp núc, mười đầu ngón tay không chạm nước xuân (1). Sau lại nghe người ta nói, con đường nhanh nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, thế là cô đi học nấu ăn một thời gian, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

(1) Mười đầu ngón tay không chạm nước xuân: Vào tháng 3, nước mùa xuân rất lạnh. Câu có ý nói vào tháng 3 không cần phải chạm vào nước lạnh, ám chỉ gia đình có điều kiện.Người tình? Một thân phận thật khó để nói ra, một khoảng cách khó vượt qua đến nhường nào.Đây là nơi làm việc lúc trước của cô, nhưng từ khi theo Hoắc Cận Thành thì cô không còn làm việc ở đây nữa, chỉ chăm chăm dành thời gian cho anh. Anh không có ý kiến hay phản đối gì, đương nhiên là vậy rồi, vì anh còn chẳng có thời gian và hơi sức mà để ý đến những việc cô làm. 

Không đủ can đảm nữa!

Ôn Lạc chuẩn bị một bàn đồ ăn, gọi điện hỏi anh khi nào trở về thì lại là trợ lý nghe máy.

Chủ phòng tranh là một cô gái, tuổi không hơn kém Ôn Lạc bao nhiêu, gia cảnh sung túc, lại thích hội họa. Với sự ủng hộ của gia đình, cô ấy đã mở được phòng tranh có chút danh tiếng này. 

Hồi bé Ôn Lạc cũng từng học vẽ, cô rất có năng khiếu trong lĩnh vực này. Thật ra không chỉ vẽ tranh, mà khi từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ thông minh, học gì cũng rất nhanh. 

Chưa bao giờ người đó là cô, và sẽ không bao giờ là cô.

Trước khi gặp Hoắc Cận Thành, cô là cô gái vụng về bếp núc, mười đầu ngón tay không chạm nước xuân (1). Sau lại nghe người ta nói, con đường nhanh nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, thế là cô đi học nấu ăn một thời gian, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

“Bình tĩnh thế cơ à? Không tồi, không tồi! Em đã tu luyện thành công bước đầu để trở thành phu nhân nhà giàu: Cái gì nhịn được thì nhịn!”

Nếu anh không cưới cô thì cô mà là phu nhân nhà giàu gì chứ?

(1) Mười đầu ngón tay không chạm nước xuân: Vào tháng 3, nước mùa xuân rất lạnh. Câu có ý nói vào tháng 3 không cần phải chạm vào nước lạnh, ám chỉ gia đình có điều kiện.

Anh không vào phòng ngủ, hình như là vào phòng cho khách một lúc rồi mới đi ra, chắc là đi tắm. Sau đó lại vào phòng sách, cứ bận bịu như thế đến tận sáng.

Đêm nay, Hoắc Cận Thành không về.Suy cho cùng, thủ đoạn chủ động dâng hiến của cô cũng chẳng có gì là quang minh lỗi lạc.Cô chủ phòng tranh – Kỳ Nhan rất thích cô. Trước kia cô xin thôi việc cô ấy còn không duyệt, sau đó phải đồng ý thỉnh thoảng sẽ quay lại giúp thì cô ấy mới chịu chấp nhận. 

Buổi tiệc xã giao quan trọng kia chính là sự kiện mà cả đất nước quan tâm, Ôn Lạc ngồi một mình trước TV xem phát sóng trực tiếp.

Suy cho cùng, thủ đoạn chủ động dâng hiến của cô cũng chẳng có gì là quang minh lỗi lạc.Phòng tranh Mộc Tử này chính là nơi se duyên cho Ôn Lạc và Hoắc Cận Thành.

Ngoài chính cô, ngoài anh, ngoài Kỳ Nhan thì có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của cô chứ?Trước kia, cô đã gặp được anh ở đây.

Anh không có ý kiến hay phản đối gì, đương nhiên là vậy rồi, vì anh còn chẳng có thời gian và hơi sức mà để ý đến những việc cô làm. 

Anh không có ý kiến hay phản đối gì, đương nhiên là vậy rồi, vì anh còn chẳng có thời gian và hơi sức mà để ý đến những việc cô làm. Cô là kiểu người làm việc theo cảm tính, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhớ mãi không quên bóng hình không lẫn với ai ấy. Mà may mắn là trong những ngày tháng tương tư đó anh vẫn thường xuyên ghé qua phòng tranh này, để cô có thời cơ tận dụng. 

Đây là nơi làm việc lúc trước của cô, nhưng từ khi theo Hoắc Cận Thành thì cô không còn làm việc ở đây nữa, chỉ chăm chăm dành thời gian cho anh. 

Biết anh đang ở trong căn nhà trống trải tịch mịch này, cho dù không ở cạnh mình thì ít nhất lòng cô vẫn yên tâm hơn, thế nên cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã đi mất rồi. Hoắc Cận Thành không mê sưu tầm tranh, lúc trước tới đây cũng vì có người quen lâu năm thích vẽ tranh, vì vậy anh mới có thể dành ra thời gian quý báu của mình mà tới đi dạo phòng tranh với người ta. 

“Chị nghĩ anh ấy sẽ cưới em sao?”

Đương nhiên Kỳ Nhan biết rõ chuyện này, vừa mới bước vào, câu đầu tiên của cô ấy là: “Crush của em lên báo với người đẹp khác kìa. Em thấy sao?”Ôn Lạc liền mặt dày quấn theo.

Chủ phòng tranh là một cô gái, tuổi không hơn kém Ôn Lạc bao nhiêu, gia cảnh sung túc, lại thích hội họa. Với sự ủng hộ của gia đình, cô ấy đã mở được phòng tranh có chút danh tiếng này. Hoắc Cận Thành không mê sưu tầm tranh, lúc trước tới đây cũng vì có người quen lâu năm thích vẽ tranh, vì vậy anh mới có thể dành ra thời gian quý báu của mình mà tới đi dạo phòng tranh với người ta. Đương nhiên Kỳ Nhan biết rõ chuyện này, vừa mới bước vào, câu đầu tiên của cô ấy là: “Crush của em lên báo với người đẹp khác kìa. Em thấy sao?”

Phu nhân nhà giàu?

Trước khi gặp Hoắc Cận Thành, cô là cô gái vụng về bếp núc, mười đầu ngón tay không chạm nước xuân (1). Sau lại nghe người ta nói, con đường nhanh nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, thế là cô đi học nấu ăn một thời gian, hiệu quả vô cùng rõ rệt.Ôn Lạc không lên mạng, đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa lên Weibo thì phát hiện ảnh của anh với cô minh tinh kia khoác tay nhau đi thảm đỏ trong sự kiện tối qua đã treo ngay trang đầu.

- 2014-

Quang minh chính đại đứng bên anh dường như chỉ là một giấc mơ có thể thấy được nhưng chẳng thể với tới. Trên màn hình, người đàn ông anh tuấn, đĩnh đạc trong bộ âu phục với giày da nổi bật hơn người, khoác trên cánh tay anh là một bàn tay trắng mềm như ngọc, gần như là trai tài gái sắc.Trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, trời đất tác hợp.

Cô cũng không hiểu tại sao lúc trước Hoắc Cận Thành lại nhận lời cô.Không gì khác ngoài mấy từ ngữ miêu tả tầm thường này, cô nhìn mà phát chán.

Cô chủ phòng tranh – Kỳ Nhan rất thích cô. Trước kia cô xin thôi việc cô ấy còn không duyệt, sau đó phải đồng ý thỉnh thoảng sẽ quay lại giúp thì cô ấy mới chịu chấp nhận. 

Phu nhân nhà giàu?Buổi tiệc xã giao quan trọng kia chính là sự kiện mà cả đất nước quan tâm, Ôn Lạc ngồi một mình trước TV xem phát sóng trực tiếp.-2014-“Bình tĩnh thế cơ à? Không tồi, không tồi! Em đã tu luyện thành công bước đầu để trở thành phu nhân nhà giàu: Cái gì nhịn được thì nhịn!”

Chủ phòng tranh là một cô gái, tuổi không hơn kém Ôn Lạc bao nhiêu, gia cảnh sung túc, lại thích hội họa. Với sự ủng hộ của gia đình, cô ấy đã mở được phòng tranh có chút danh tiếng này. 

Đêm nay, Hoắc Cận Thành không về.

Phu nhân nhà giàu?

Đêm nay, Hoắc Cận Thành không về.Dù biết đó chỉ là những sự kiện xã giao thông thường, dù biết anh sẽ không có bất cứ quan hệ riêng tư gì với những cô nàng khác nhau ngoài kia. Thế nhưng mỗi khi nhìn anh từ xa, nhìn họ khoác tay anh cười duyên dáng, cô đều sẽ vô cớ ghen tị.Ôn Lạc chợt khẽ mỉm cười, nụ cười thấp thoáng sự mông lung. Kỳ Nhan thấy vậy thì hơi sững người.

Ôn Lạc chợt khẽ mỉm cười, nụ cười thấp thoáng sự mông lung. Kỳ Nhan thấy vậy thì hơi sững người.

Tận khuya anh mới về.

Với tư cách gì đây? Bạn gái? Không, trước nay người ngoài đều nghĩ anh độc thân.Anh không có đối tác nữ cố định, đi dự sự kiện với anh nếu không phải nữ minh tinh ký hợp đồng đại diện với công ty thì cũng là đối tác ngang bằng vai vế; còn những buổi xã giao thương mại thì người đi với anh sẽ là nữ trợ lý.“Chị nghĩ anh ấy sẽ cưới em sao?”

Chủ phòng tranh là một cô gái, tuổi không hơn kém Ôn Lạc bao nhiêu, gia cảnh sung túc, lại thích hội họa. Với sự ủng hộ của gia đình, cô ấy đã mở được phòng tranh có chút danh tiếng này. 

Cô sửa soạn quần áo chỉnh tề rồi đến phòng tranh Mộc Tử.Nếu anh không cưới cô thì cô mà là phu nhân nhà giàu gì chứ?

Ôn Lạc liền mặt dày quấn theo.

Cô là kiểu người làm việc theo cảm tính, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhớ mãi không quên bóng hình không lẫn với ai ấy. Mà may mắn là trong những ngày tháng tương tư đó anh vẫn thường xuyên ghé qua phòng tranh này, để cô có thời cơ tận dụng. Cô cũng không hiểu tại sao lúc trước Hoắc Cận Thành lại nhận lời cô.Làm phu nhân nhà có quyền thế, nếu chồng mình ra ngoài ăn chơi xa đọa, trừ việc nhẫn nhịn, ít nhất họ còn có tư cách mà tra hỏi. Còn cô, ngay cả tư cách cũng không có. 

Cô cũng không hiểu tại sao lúc trước Hoắc Cận Thành lại nhận lời cô.

Cô là kiểu người làm việc theo cảm tính, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhớ mãi không quên bóng hình không lẫn với ai ấy. Mà may mắn là trong những ngày tháng tương tư đó anh vẫn thường xuyên ghé qua phòng tranh này, để cô có thời cơ tận dụng. 

Lúc trước có một bộ vừa ra rạp, motip mới mẻ độc đáo, hình tượng nhân vật được khắc họa rõ nét, cô nài nỉ Hoắc Cận Thành xem với mình ở phòng chiếu tại nhà, nhưng chưa được nửa tiếng anh đã mượn cớ có việc rồi đi mất.Ngoài chính cô, ngoài anh, ngoài Kỳ Nhan thì có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của cô chứ?

Đây là nơi làm việc lúc trước của cô, nhưng từ khi theo Hoắc Cận Thành thì cô không còn làm việc ở đây nữa, chỉ chăm chăm dành thời gian cho anh. Mấy người trợ lý của Hoắc Cận Thành ư? Bọn họ biết thì đã sao? Trong mắt họ, cô chẳng qua chỉ là tình nhân không thể bước ra ánh sáng. 

Suy cho cùng, thủ đoạn chủ động dâng hiến của cô cũng chẳng có gì là quang minh lỗi lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi