GIÀY THỦY TINH CỦA CÔ BÉ LỌ LEM

Edit: Tịnh Hảo

Beta: Lavender - Blue

Tảo Tảo có nằm mơ cũng không ngờ tới, Phó hội trưởng trong lời của Lưu Tuấn và Tiêu Dương lúc nãy lại là Hạ Thần, cũng là nam sinh đã cứu cô vào đêm kinh hồn ở phòng học.

Hạ Thần nhìn thấy Tiêu Dương, vẻ bình tĩnh trên mặt trước sau như một lại lộ ra ý cười, “Hội trưởng Tiêu, anh tới đúng lúc lắm, trong khoảng thời gian này chuyện trong hội rất nhiều, lần trước không tìm thấy anh, Ban đối ngoại hối thúc kế hoạch tuyên truyền cho đại hội thể thao vô cùng gấp, em phải tự mình quyết định, bây giờ em đi lấy, anh xem thử có cần chỉnh sửa không.”

"Không cần." Tiêu Dương xua tay, "Kế hoạch đó đã đưa cho bên đối ngoại rồi, nếu sửa nữa thì sẽ khộp kịp tiến độ, em lấy những việc sau đó chưa quyết định sang đây cho anh xem thử.”

Người ta nói rằng khi đàn ông làm việc là quyến rũ nhất, nhìn hai chàng trai Tiêu Dương và Hạ Thần ở đó bàn bạc công việc, Tảo Tảo cảm thấy câu nói này quá đúng. Hai người Tiêu Dương và Hạ Thần vừa bàn công chuyện thì đã mải mê đâm đầu vào, Tiêu Dương tùy ý lật đi lật lại tài liệu mà Hạ Thần chuẩn bị, thỉnh thoảng dùng bút khoanh những vấn đề trong đó, kiên nhẫn giải thích mối liên quan lợi hại trong đó với Hạ Thần. Nhìn từ góc độ của Tảo Tảo, góc nghiêng mặt của Tiêu Dương có thể nói là hoàn mỹ, anh khẽ cúi đầu, khẽ cau mày, dùng bút khoa tay múa chân trên giấy, lông mi dài nhẹ nhàng che đi đôi mắt thâm thúy, có vài sợi tóc tinh nghịch rơi trên trán.

Tiêu Dương cảm nhận được ánh mắt của Tảo Tảo, xoay đầu nhìn cô áy náy mỉm cười, “Tảo Tảo, đợi một lát nữa nha, chờ anh nói chuyện xong với Tiểu Hạ, chúng ta sẽ đến quán cơm Thanh Chân sau nhé.”

Tảo Tảo lén le lưỡi, nhìn lén trai đẹp bị bắt trộm rồi, “Không sao cả, các anh cứ nói chuyện đi, em còn phải trực ban nữa mà?”

Lúc này Hạ Thần mới chú ý tới Tảo Tảo, “Em là, Tảo Tảo à.”

“Tảo Tảo, hai em quen nhau à?”

Tiêu Dương cũng cảm thấy hứng thú để tài liệu xuống, “Tiểu Hạ, nếu không thì hôm nay cứ như vậy nhé. Ngày khác có rãnh chúng ta sẽ thảo luận tiếp, dù sao trong khoảng thời gian này anh sẽ thường qua đây.”

Hạ Thần cất kỹ tài liệu, đi ra khỏi Hội học sinh với Tiêu Dương và Tảo Tảo, dọc đường đi, Tảo Tảo dặm mắm thêm muối kể thật sống động câu chuyện làm sao quen được Hạ Thần.

Nhìn gương mặt hớn hở của Tảo Tảo, cường điệu miêu tả, Hạ Thần chỉ mím môi không nói một từ, trong ánh mắt lạnh băng ẩn giấu ý cười.

Tiêu Dương nghe Tảo Tảo nói xong lại có vẻ đăm chiêu, “Thì ra khoảng thời gian này cậu ta đang bận chuyện này, khó trách.”

Hạ Thần đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Tảo Tảo, “Bây giờ em không cần phải sợ, mấy hôm trước tên lưu manh đã bị bắt rồi, nghe nói là người thân của nhân viên trong trường.”

Trong lòng Tảo Tảo rơi lộp bộp, người thân của nhân viên trong trường? Là cậu ta, quả nhiên là cậu ta, “Hạ Thần, anh có biết tại sao không?”

"Tại sao cái gì?" Hạ Thần sửng sốt một lát, lập tức phản ứng kịp, "Em đang nói động cơ của cậu ta à, nghe nói là bị bạn gái đá, lại không tìm được công việc, tính cách lại hướng nội, nên trút giận lên người các cô gái.”

Ba người cứ nói suốt đường đi đến cổng sau, đúng lúc gặp Hồng Nhan đi ăn cơm dưới ký túc xá của Tảo Tảo, Tảo Tảo bèn kéo Hồng Nhan cùng nhau đi ăn cơm.

Hồng Nhan kéo tay áo Tảo Tảo, cố tình đi chậm lại vài bước, lén lút nói, “Tiểu Dã tìm cậu cả buổi chiều, tớ nói với anh ấy cậu đến Hội học sinh rồi, nhưng anh ấy vẫn cách nửa giờ chạy đến tìm cậu một lần.”

"Người này, thật sự đáng ghét quá rồi." Tảo Tảo miệng nói một đường suy nghĩ môt nẻo chán ghét, sự thật thì trong lòng lại rất ngọt ngào, ừm, buổi tối ăm cơm xong sẽ trở về phòng ngủ sớm một chút, tránh anh tìm được.

Một nhóm bốn người vào quán cơm Thanh Chân phía sau cổng trường, vừa mới vào cửa, liền nghe thấy một giọng nói lanh lảnh truyền đến, “Tiểu Dã, nhìn xem, em nói không sai mà.”

Tảo Tảo kinh ngạc ngẩng đầu, Tiểu Dã và cô gái áo đỏ Thẩm Oánh Sướng đang bưng sủi cảo chiên thịt bò đứng cùng nhau trong quán cơm, tay của đại mỹ nhân Thẩm đang khoát lên vai Tiểu Dã một cách thân thiết. Trong lòng Tảo Tảo buồn bực, đây là Tiểu Dã, Tiểu Dã phong lưu, mãi mãi luôn có gái đẹp bên cạnh Tiểu Dã.

"Tiêu Dương, thật là trùng hợp đấy, lại gặp nhau rồi, dẫn cô em gái tới dùng cơm à, cùng nhau ăn cơm nhé.” Cô gái xinh đẹp bắt đầu nháy mắt với Tiêu Dương, tay cô ấy vẫn chướng mắt khoác lên vai Tiểu Dã, bà nó, chẳng lẽ cô ấy muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, Tảo Tảo phát cáu nghĩ.

Tiểu Dã sững sờ nhìn cô, không đoái hoài mặc kệ tình ý của mỹ nữ.

“Từ sau khi anh biết mình thích em, anh không còn đi tìm cô gái khác nữa, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến em.”

“Tại sao không hợp, em không thích anh nói chuyện với con gái, anh sẽ không nói nữa, những bạn gái trước kia, anh cũng sẽ không để ý tới nữa, từ hôm nay trở đi, anh chỉ ở cùng với em, anh sẽ đối xử tốt với em, như vậy có được không, Tảo Tảo.”

“Tảo Tảo, em nói đi, rốt cuộc muốn anh làm thế nào, em mới bằng lòng tin tưởng anh, chỉ cần em nói, anh đều sẽ cố gắng làm theo, em cũng hãy thử xem, tiến về trước một bước, cùng đi với anh, có được không.”

“Anh không có ý này, em biết rõ anh đối xử với em thế nào mà, chuyện trước kia là do anh làm sai rồi, nhưng em cũng không thể cứ níu chặt không buông.”

Những lời nói của Tiểu Dã văng vẳng bên tai, cô cũng không biết tại sao nhớ rõ đến thế, thì ra trong lúc vô tình, Tiểu Dã đã tiến vào lòng cô, sự nhiệt tình của anh, sự dịu dàng của anh, sự chu đáo của anh, xúc động của anh đều đã hằn lên dấu vết trong lòng cô.

Nhưng Tiểu Dã vẫn là Tiểu Dã, dù lời tâm tình nói nghe cảm động ngọt ngào cỡ nào, thì có thể làm gì, bạn thật sự có thể trông cậy anh ấy lãng tử quay đầu, chung thủy sao. Tảo Tảo nhìn cặp đôi phía trước, khẽ cười, tiến lên kéo tay áo Tiêu Dương, “Sủi cảo chiên thịt bò của Tiểu Dã nhìn qua thơm quá, chúng ta cũng ăn cái này đi.”

Tiêu Dương quay đầu nhìn Tảo Tảo, “Được, Tảo Tảo, em tìm chỗ ngồi trước nhé, anh đi xếp hàng.”

“Em đi cùng với anh.” Tảo Tảo xoay người vỗ mạnh lên người Hồng Nhan, “Em gái, muốn ăn gì để chị đi mua nào.”

Hồng Nhan nhìn cô khẽ lắc đầu, âm thầm nắm chặt tay mình, tự mình đi đến nơi rộng rãi chờ.

Tảo Tảo đứng xếp hàng kế bên Tiêu Dương ở hàng cuối, ánh mắt liếc thấy đại mỹ nhân Thẩm đã bưng sủi cảo chiên đến ngồi cạnh Hồng Nhan, Tiểu Dã đang sải bước đi về phía cô, cô bỗng căng thẳng, trái tim không kiềm chế được đập bịch bịch, càng đập càng nhanh, Tiểu Dã càng ngày càng gần, cô không kìm được nắm lấy tay Tiêu Dương, đến trước người anh né tránh.

Tiểu Dã dừng lại, ánh mắt như có như không nhìn chòng chọc tay của Tảo Tảo.

Tay Tảo Tảo bất giác nắm thật chặt, Tiêu Dương quay đầu lại, kéo Tảo Tảo đến trước người, “Tiểu Dã, cậu muốn ăn gì, để lát nữa tớ bưng qua cho cậu.”

”Không cần.” Vẻ mặt Tiểu Dã rất khó coi, cứng ngắc đứng ở một bên.

Tảo Tảo và Tiêu Dương mua một phần bánh bao chiên, ba phần sủi cảo chiên, và thịt bò thăn mềm trở về chỗ ngồi, đang định ngồi xuống, Tiểu Dã không nói một tiếng chợt chen vào, nhất quyết ngồi giữa Tảo Tảo và Tiêu Dương, Tảo Tảo và Tiêu Dương lúng túng đứng ở đó.

“Tiểu Dã, anh sao thế, mau tới ngồi bên này nè.” Giọng trách móc của đại mỹ nhân Thẩm nghe qua rất chói tai, Tiểu Dã vờ như không nghe thấy, không nhúc nhích ngồi ở đó.

Đại mỹ nhân tức giận, “Qua đây nè, Tiêu Dương, em với anh đổi chỗ, anh ngồi phía bên em này.”

Phía bên kia Tảo Tảo chính là mỹ nhân Thẩm, nếu như đổi lại, Tảo Tảo sẽ ngồi giữa Tiêu Dương và Tiểu Dã, bên Tiểu Dã sẽ là mỹ nhân Thẩm sau khi đổi chỗ.

Bầu không khí trên bàn cơm có hơi kỳ quái, Hồng Nhan không thân quen với mọi người, nên không nói gì, tính Hạ Thần vốn im lặng, ít nói, Tiểu Dã, càng kỳ quái hơn, cúi đầu ăn cơm, chỉ có mỹ nhân Thẩm và Tiêu Dương đang trong thế trận.

Tảo Tảo cắn một miếng sủi cảo chiên, tán thưởng nói, “Ừm, thơm thật đấy, ngon thật, chỉ là thịt quá ít rồi.”

Tiêu Dương nghe vậy lấy nhân thịt bò trong bánh bao chiên trong dĩa mình ra gắp cho Tảo Tảo, còn mình thì ăn da bánh bao, “Cái này đủ lớn nè.”

Mặt Tảo Tảo ửng đỏ, lắp bắp nói, “Cái này, cái này, Tiêu Dương, anh, anh cũng ăn đi.”

“Da bánh bao chiên thơm lắm, anh thích ăn da.” Tiêu Dương điềm nhiên như không có gì lấy thêm nhân bánh thịt bò ra đặt vào trong chén Tảo Tảo, thật không nhìn ra, bản lĩnh nói dối của Tiêu Dương cũng không tệ.

“Đủ, đủ rồi ạ.” Tảo Tảo kịp thời ngăn nhân thịt bò thứ ba của Tiêu Dương, “Vậy, vậy em ăn nhé.”

Tảo Tảo gắp miếng thịt bò lớn đang chuẩn bị bỏ vào miệng, thì tay trái đặt ở dưới bàn bị người bên cạnh hung hăng nắm lấy, dùng sức bóp.

Chiếc đũa run lên, nhân thịt bò lớn rơi xuống bàn, Tảo Tảo hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Dã, dùng sức rút tay ở dưới bàn ra, Tiểu Dã nắm rất chặt, Tảo Tảo vừa muốn duy trì nửa người trên bình thường, vừa muốn dùng sức rút tay, thật sự là chuyện khó khăn, cô tranh cao thấp với Tiểu Dã ở dưới bàn hồi lâu, vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay ấy.

Trong lòng Tảo Tảo vừa nóng vừa giận, trông thấy Tiên Dương ân cần nhìn sang phía bên này, dưới cơn giận dữ, cô tàn nhẫn đá Tiểu Dã dưới bàn, hạ giọng, “Anh buông tay em ra.”

“A.” chỉ nghe Hạ Thần kêu đau một tiếng, nghi ngờ nhìn Tảo Tảo, “Tảo Tảo, có phải em đá anh không.”

“Không có không có, em không ngồi bên cạnh anh, chân em đâu vươn dài đến thế để đá anh?” Tảo Tảo vội vàng phủi sạch quan hệ, sao tên Tiểu Dã này làm được thế, rõ ràng đá về phía anh, nhưng sao lại đá trúng tới người Hạ Thần rồi.

Tay ở dưới bàn dùng sức nhéo cô, còn bắt đầu gãi lòng bàn tay cô, Tiểu Dã này, cứ nghĩ là cô không dám lên tiếng sao, Tảo Tảo dưới cơn giận dữ, dùng tay phải vỗ bàn, “Tiểu Dã, anh có yên hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi