GIÀY THỦY TINH CỦA CÔ BÉ LỌ LEM

Edit: Lavender – Blue

Beta: LeeMon

Tiểu Dã hung hăng cắn Tảo Tảo một ngụm: "Nhóc con này, em cố ý, xem anh xử lý em thế nào, dám chơi anh."

Anh làm bộ giở trò, Tảo Tảo xưa nay sợ nhột, bị anh chọc cong cả người rút thành một cục, cười cầu xin tha thứ: "Đừng mà, nhột chết rồi, Tiểu Dã, đừng mà."

Tiểu Dã đột nhiên dừng tay, không nhúc nhích ôm Tảo Tảo, Tảo Tảo đào thoát khỏi ma trảo giày xéo của anh, thở ngắn thở dài, nằm trên người Tiểu Dã thở hổn hển, thời tiết tháng năm đã rất nóng rồi, Tảo Tảo và anh chỉ mặc một lớp quần áo, có thể cảm nhận rõ cơ thể của đối phương, lồng ngực của Tiểu Dã rộng rãi bền chắc, Tảo Tảo nằm ở chỗ này rất thoải mái, lồng ngực Tiểu Dã truyền tới tiếng tim đập yên tĩnh trong đêm, nghe rất rõ ràng, thịch thịch thịch, tim của anh đập càng lúc càng nhanh, hơi thở của Tiểu Dã nóng rực lướt qua bên tai, hơi thở của anh càng lúc càng gấp.

Sau khi Tiểu Dã nhịn được một lúc, chợt bất ngờ hôn cô, xoay người một cái đè Tảo Tảo dưới người, môi anh chuyển động trên môi cô, trên người anh truyền đến từng trận lửa nóng, trong bóng tối Tảo Tảo cảm nhận được sự thay đổi của anh, trong lòng cô có hơi sợ, đẩy Tiểu Dã một cái: "Tiểu Dã, Tiểu Dã, anh dậy đi."

Tiểu Dã cúi đầu, vùi mặt ở trên cổ Tảo Tảo, nhẹ cọ xát:  "Tảo Tảo, để anh ngủ ở đây được không, anh đảm bảo sẽ không đụng vào em."

"Không được. " Tảo Tảo đẩy Tiểu Dã ra, thở phì phò nói: "Anh muốn biến em thành bạn gái cũ của anh sao? Mau đi ra ngoài cho em."

"Này cho anh thêm ôm một lát, chỉ một lát." Ngoài cửa sổ xuyên qua một tia sáng ánh đèn đường, trong bóng tối, Tảo Tảo vẫn có thể thấy được đôi mắt trong sáng khẩn cầu của Tiểu Dã nhìn cô, giống như đứa bé cực kỳ mong chờ một món đồ chơi yêu thích.

Trong lòng Tảo Tảo mềm nhũn: "Chỉ một lát, không được động tay động chân."

"Ừ. " Tiểu Dã lật người, đặt Tảo Tảo vào giữa giường, nằm nghiêng bên cạnh, chỉ yên ổn một chút, anh lại đưa đầu tới, hôn tới hôn lui ở trên môi, trên cổ, giữa vai giữa ngực Tảo Tảo.

"A a a, Tiểu Dã, không phải nói không được động tay động chân sao." Tảo Tảo luống cuống tay chân cố gắng đẩy Tiểu Dã ra.

"Anh không có, anh không có động tay động chân, anh động miệng mà." Tiểu Dã gục đầu trước ngực Tảo Tảo, không chịu di chuyển vị trí nữa, mơ hồ nói: "Tảo Tảo, không nhìn ra, cơ thể của em rất tuyệt nha."

Tảo Tảo vừa thẹn vừa cáu, một cước đá văng Tiểu Dã: "Cái tên khốn kiếp này, lập tức đi ra ngoài cho em."

"Tảo Tảo, em thật là dã man. " Tiểu Dã che chở vị trí quan trọng, tránh trái né phải các đòn đánh, chờ đúng thời cơ ôm lấy Tảo Tảo từ phía sau: "Được rồi, được rồi, anh không động, lần này thật sự không động, chỉ ôm thôi."

Tảo Tảo hừ hừ mấy tiếng: "Chỉ được ở lại năm phút, đúng năm phút, anh lập tức ra ngoài."

"Được, chỉ năm phút đồng hồ."

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ————————

Sáng sớm, Tảo Tảo cảm thấy trước ngực rất nóng, mơ mơ màng màng mở mắt, đột nhiên thấy một cánh tay đặt ở trên ngực cô, vừa quay đầu, là gương mặt đẹp trai nằm trên gối.

"Tiểu Dã ——" Tảo Tảo thét chói tai phá vỡ sự im lặng trong phòng: "Sao anh lại ở trên giường."

Tiểu Dã mắt nhập nhèm mắt lim dim, vươn tay vỗ vỗ Tảo Tảo, thuận tay xoa nhẹ hai cái trước ngực cô, tay của anh hài lòng dừng lại ở chỗ đó: "Đừng ầm ĩ, còn sớm mà, ngủ tiếp một lát đi."

"Anh đứng lên cho em!" Tảo Tảo thét lên từ trên giường nhảy dựng lên, giơ tay xách quần áo anh lên, người này thật nặng, cô dùng hết sức lực, cũng không thể làm anh lung lay chút nào.

"Mau dậy đi, mau dậy đi, Tiểu Dã chết tiệt, nhanh lên một chút." Tảo Tảo vỗ vỗ Tiểu Dã.

Tiểu Dã mở mắt, ánh mắt mê mang nhìn cô phía trước: "Tảo Tảo, sao em đánh anh vậy?"

"Anh, Tiểu Dã chết tiệt, vậy mà thừa dịp em ngủ cợt nhả em." Mặt Tảo Tảo đỏ hết, không biết là vỉ tức giận hay thẹn thùng.

"Không có mà. " Tiểu Dã dùng ánh mắt rất vô tội nhìn cô, uất ức nói: "Anh không làm gì cả."

"Anh...anh mới vừa sờ em, chỗ này." Tảo Tảo cực nhanh khoa chân múa tay ở trước ngực, cổ và lỗ tai cũng đỏ lên.

Tiểu Dã gãi gãi đầu: "Không thể nào, anh còn mơ mơ màng màng, thật sự sờ soạng sao, có thể là phản ứng bản năng thôi."

"Anh!" Tảo Tảo nổi giận, còn phản ứng bản năng, hoàn toàn là đang đổ thừa đùa giỡn.

"Đừng nóng giận. " Cánh tay Tiểu Dã duỗi dài, kéo Tảo Tảo vào trong lòng, chạm khẽ lên gương mặt của cô: "Nếu không, anh cũng nằm im, để cho em sờ lại."

"Em không cần. " Tảo Tảo không mắc mưu, lớn tiếng từ chối, thở phì phò liếc Tiểu Dã một cái: "Nói hay lắm anh ngủ trên sofa, sao giờ anh ngủ trên giường của em."

"Ngày hôm qua chưa tới năm phút hai chúng ta bỗng ngủ quên, anh có cách nào chứ." Tiểu Dã buông tay ra, lộ ra dáng vẻ vô lại.

Tảo Tảo tức giận, dùng sức dậm châm, bịch một tiếng, Tiểu Dã không đề phòng bị cô đạp xuống giường.

"Tảo Tảo." Tiểu Dã tức giận ngồi dưới đất nhìn cô chằm chằm.

Tảo Tảo tâm tình vui vẻ nhảy xuống giường, ngâm nga bài hát chạy tới bên cạnh Tiểu Dã nhảy xuống.

"Tiểu Dã, hai người chú ý một chút, mới sáng sớm tinh mơ ầm ĩ cái gì." Bánh Nướng tức giận nặng nề gõ vài cái lên cửa, cảnh cáo mấy câu lại mang dép đi ra ngoài.

Tảo Tảo le lưỡi với Tiểu Dã một cái, Tiểu Dã đứng lên, vỗ vỗ ót cô: "Đi, đi ra ăn sáng, buổi sáng không có giờ học, muốn đi chỗ nào chơi."

"Lát nữa em phải đến hội học sinh trực." Tảo Tảo vừa nói vừa kéo cửa phòng ra.

Cửa phòng vừa mở ra, Tảo Tảo lập tức cực kỳ lúng túng đón nhận tầm mắt của Tiêu Dương, Tiêu Dương đang ngồi trước bàn ăn ăn điểm tâm, tầm mắt của anh dừng lại đầu tiên chỗ cánh tay Tiểu Dã đang ôm bên hông Tảo Tảo hai giây, ngay sau đó hạ xuống, ánh mắt của anh chưa bao giờ sắc bén như vậy, đâm thẳng vào đáy lòng của cô, anh thật sự thích cô, nháy mắt một cái, Tảo Tảo thấu hiểu ánh mắt của Tiêu Dương, sâu sắc đau thương, vô cùng đau lòng cũng thông qua ánh mắt của anh truyền đến trái tim cô.

Toàn thân Tảo Tảo cứng đờ đứng ở cửa, cúi đầu tránh ánh mắt Tiêu Dương, trong lòng cô đang rối bời, lúng túng? Áy náy? Sợ? Chính cô cũng không rõ là cảm giác gì, tay trên eo cô càng siết chặt, Tiểu Dã ôm chặt lấy cô. Tảo Tảo phục hồi tinh thần lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Dương: "Anh cũng ở đây à, Tiêu Dương."

Bánh Nướng từ trong nhà vệ sinh bước ra tóc tai rối bù, không chú ý tới Tiêu Dương bên cạnh bàn ăn, vừa thấy Tiểu Dã, lập tức lên tiếng kêu la: "Cậu được đấy Tiểu Dã, ngày hôm qua ném tôi ở chỗ đó, còn mình chạy đi tìm gái đẹp, nếu không phải có Tiêu Dương, tôi còn không về được."

Bánh Nướng đảo mắt thấy Tảo Tảo, bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là Tảo Tảo, khó trách Tiểu Dã kích động như thế, tối hôm qua khuya khoắt còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, tôi còn đang suy nghĩ Tiểu Dã dẫn theo cô gái nào về. Tôi nói hai người cũng nên có chừng mực, tối hôm qua làm muộn như vậy, hôm nay mới sáng sớm tinh mơ lại bắt đầu làm việc, làm cho người khác không ngủ được."

"Bánh Nướng, anh nói bậy bạ gì đó?" Tảo Tảo vừa thẹn vừa cáu ngắt lời anh, lo lắng nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dương đã thu hồi tầm mắt, mặt không thay đổi dọn dẹp chén đũa đi vào phòng bếp.

Bánh Nướng đưa lưng về phía Tiêu Dương, còn chưa chú ý tới cậu ấy, tiếp tục vẻ mặt đùa giỡn nói: "Tảo Tảo, em cũng không cần quá xấu hổ, bị Tiểu Dã bắt là bình thường, Tiểu Dã là ai, cùng chung chăn gối với cậu ta, cô gái nào có thể chống cự lại sự nhiệt tình của cậu ta chứ."

Sắc mặt Tảo Tảo trầm xuống, Tiểu Dã lo lắng nhìn cô, đi tới trước mặt Bánh Nướng, nhỏ giọng quát ngừng: "Bánh Nướng, đừng nói lung tung."

Bánh Nướng cười hì hì tránh Tảo Tảo, như không có việc gì dùng giọng chỉ có Tiểu Dã có thể nghe được nói: "Để cho tên nhóc trọng sắc khinh bạn, chịu phí bịt miệng."

Tiểu Dã ngạc nhiên.

Tiêu Dương từ trong phòng bếp ra ngoài, nhàn nhạt nói một tiếng: "Bánh Nướng, mình đi đến hội học sinh, nếu như Tiểu Hạ gọi điện thoại tới đây, bảo cậu ấy trực tiếp tới hội học sinh tìm mình."

Tảo Tảo không yên lòng ăn điểm tâm, cô biết Tiểu Dã một mực bên cạnh lo lắng nhìn cô, cô lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng cô chắc chắn Tiểu Dã nhìn ra được cô mất tự nhiên, cô cũng không biết là tại sao, tâm trạng tốt lúc buổi sáng biến mất hầu như không còn, lặng lẽ ăn sáng xong, Tảo Tảo chuẩn bị ra cửa, đột nhiên bị Tiểu Dã kéo đến gần phòng.

"Tảo Tảo, có phải em hối hận không?" Vừa vào cửa Tiểu Dã đã nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Có phải vừa thấy Tiêu Dương em đã hối hận."

"Không có, anh đừng hồ đồ." Tảo Tảo hất Tiểu Dã ra: "Em đi đây."

"Không được, em không thể đi. " Tiểu Dã kéo cô lại: "Tảo Tảo, em nói rõ ràng trước đi."

"Đủ rồi, Tiểu Dã, anh xong chưa, vốn chuyện rất rõ ràng, còn muốn nói gì nữa?"

Tảo Tảo nói xong cũng tức phần phật đi ra cửa, Tiểu Dã sải bước đi: "Em cũng đi hội học sinh, anh đi với em."

"Tiểu Dã." Bánh Nướng giật mình nhìn anh: "Mình không nghe lầm chứ, cậu sẽ đến hội học sinh?"

Tiểu Dã không nói một lời, bước lên kéo tay Tảo Tảo đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi