GIÀY THỦY TINH CỦA CÔ BÉ LỌ LEM

Editor: phuogot_93
Beta: lamnguyetminh

Tảo Tảo xách theo hộp canh gà trở lại phòng ngủ, Lâm Tâm đang mở to đôi mắt nằm ở trên giường, Nghiêm Bình cũng nằm ở trên giường, trong tay cầm quyển tiểu thuyết ngôn tình thuê ở tiệm sách nhỏ ở cổng sau, bày ra dáng vẻ nhập toàn bộ tinh thần.

Tảo Tảo quơ quơ chiếc hộp về phía Lâm Tâm, nói: "Xuống đây đi, mang cho cậu đồ ngon này, giữa trưa đi đến chỗ Đại Bính nấu cơm ăn, còn thừa nhiều canh nên mang về."

Lâm Tâm mở to đôi mắt ướt, không nói tiếng nào liền ngồi dậy, nhận lấy hộp canh, đổ vào bát cơm của mình, cúi đầu buồn chán uống.

"Bà nội cậu thế nào rồi, đỡ hơn chưa?" Tảo Tảo thuận miệng hỏi, đặt mông ngồi lên giường của Nghiêm Bình, hỏi tiếp: "Triệu Kiếm đâu, sao không thấy anh ta?"

Trên cánh tay truyền đến một cơn đau nhức, Tảo Tảo quay đầu, phía sau cuốn tiểu thuyết, Nghiêm Bình đang nháy mắt với cô.

Lâm Tâm uống canh xong, đặt bát xuống, lau miệng nói: "Buổi sáng mình vừa gọi cho cha mình, bệnh tình của bà nội mình đã ổn định rồi, mình mua vé cuối tuần sau về nhà rồi."

Tảo Tảo xoa xoa chỗ cánh tay bị Nghiêm Bình làm đau: "Cuối tuần sau mình cũng về nhà, Nghiêm Bình, đến lúc đó có thể chỉ còn lại một mình cậu, cậu có sợ không, lúc nghỉ đông mình cũng bị dọa sợ."

Nghiêm Bình cười ha ha, đáp: "Nói ra thì đúng là Tiểu Dã nên cảm tạ cái tên biến thái kia, nếu không có anh ta, Tảo Tảo cũng không thể ngả vào lòng Tiểu Dã."

"Không có, khi đó chúng mình còn chưa có gì mà," Tảo Tảo vội vàng giải thích, ánh mắt nhìn đến khóe miệng cong lên của Nghiêm Bình thì bừng tỉnh, cười gõ đầu cô: "Nghiêm Bình thật thà cũng học xấu từ bao giờ, dám gài bẫy chị đây?"

Trong khoảng thời gian này, trên mặt Lâm Tâm vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, cũng lần đầu tiên nở nụ cười.

------

Sau khi kết thúc hội diễn, Tiểu Dã lại quấn quýt, làm phiền Tảo Tảo hai ngày, cuối cùng Tảo Tảo cũng không chịu được nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên. Từ sau sự việc của Lâm Tâm, bỗng nhiên Tảo Tảo rất nhớ cha già, mẹ già, nghe nói chị gái và cháu trai cũng đã về nhà, cô lại càng muốn trở về.

Ở sân ga, Tiểu Dã ôm lấy Tảo Tảo lưu luyến không rời, tàu hỏa chuẩn bị xuất phát, Tảo Tảo vội vàng muốn lên xe, một phen đẩy Tiểu Dã ra, ngẩng đầu lại sửng sốt. Ánh mắt của Tiểu Dã vậy mà đã hồng hồng, anh, anh sẽ không khóc chứ? Cô hơi ngẩn người, này này này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, thế giới này bị đảo ngược hết rồi, trên ti vi diễn cảnh đưa tiễn, không phải đều là con gái khóc như mưa sao? Cô sững sờ vươn tay sờ lên mặt Tiểu Dã, an ủi: "Đừng khóc, nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh, em sẽ gọi điện và viết thư cho anh."

Trong đôi mắt đỏ ửng của Tiểu Dã tràn đầy sự lưu luyến, lát lát lại nhìn cô chằm chằm, thật giống như con chó nhỏ mà cô đã nuôi trước kia. Mỗi ngày trước khi cô ra khỏi nhà đi học, lúc nào nó cũng muốn đưa cô tới cửa, cũng trông ngóng nhìn cô như vậy. Tảo Tảo cảm thấy lòng mình thật sự như muốn hòa tan dưới ánh mắt này, còi tàu kêu lên, cô lắc đầu, vác ba lô, bước lên ôm lấy Tiểu Dã, kiễng chân hôn lên môi anh một cái, nói: "Em đi đây."

Tảo Tảo buông Tiểu Dã, xoay người đang muốn lên tàu, Tiểu Dã liền dắt tay cô, tiếp nhận chiếc ba lô mà cô đang đeo trên vai, cùng bước lên tàu.

Tàu hỏa lập tức xuất phát, Tiểu Dã đứng ở bên cạnh cô không có ý định đi xuống. Tảo Tảo sốt ruột đẩy anh, giục: "Mau xuống tàu đi, tàu sắp chạy rồi."

Tiểu Dã không vui nhìn cô, nói: "Em cứ như vậy mà hi vọng anh đi à, vậy anh càng không tha cho em."

Tảo Tảo nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần dần lui về phía sau, nói: "Thôi rồi, anh không thể đi xuống được rồi."

"Anh phục em rồi," Trong toa tàu không có mấy hành khách, Tiểu Dã đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, nói tiếp: "Anh đưa em về nhà."

Tiểu Dã cười hì hì tựa đầu lên vai Tảo Tảo, hơn nửa người dựa vào trong lòng cô: "Chị, ôm em một cái đi."

Tảo Tảo nín cười, dang tay ôm lấy anh, đáp: "Tiểu đệ đệ ngoan, lát nữa chị sẽ cho em ăn ngon."

Tiểu Dã ở trong lòng cô ‘phì’ một tiếng, bật cười, trêu: "Tảo Tảo, em biết tiểu đệ đệ là cái gì sao, còn nói cho nó ăn ngon nữa?"

"Đây mới là tiểu đệ đệ." Tiểu Dã kéo tay cô xuống dưới, Tảo Tảo hoảng sợ hất tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng.

"Tiểu Dã, anh quá hạ lưu, từ bao giờ mà anh chỉ nghĩ đến mấy cái này."

Tiểu Dã buông tay cô ra, lấy ra quả dứa đã mua lúc trước khi lên tàu, dứa đã gọt sạch, quả màu vàng tươi tỏa ra mùi thơm nồng đậm, Tiểu Dã lấy con dao ra cắt từng miếng dứa đưa cho Tảo Tảo, phần lõi thì để lại cho mình.

Mùi thơm nồng đậm đã sớm khiến cho Tảo Tảo thèm nhỏ dãi, chỉ hai, ba lần đã ăn hết dứa, cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, ánh mắt tình cờ lướt qua Tiểu Dã cùng với phần lõi dứa của anh, Tiểu Dã đang cười mỉm nhìn cô ăn ngấu ăn nghiến.

"Anh đưa hết phần thịt quả cho em à?" Tảo Tảo có chút xấu hổ.

Tiểu Dã véo véo gương mặt cô, nói: "Đồ ngốc, anh thích ăn lõi."

Xa xa, nhân viên phục vụ trên tàu đang đẩy xe thức ăn qua đây, Tảo Tảo lập tức khẩn trương lên, bên cạnh còn có một tên chưa mua vé đã ngồi lên, cô cứng ngắc quay đầu nhìn Tiểu Dã. Người này lại còn không chút lo lắng mà dựa vào cô, hai tay vẫn thỉnh thoảng ăn vụng đậu hũ của cô như cũ.

Nhân viên phục vụ tàu là một chàng trai trẻ tuổi, rất có chí tiến thủ, lúc đi ngang qua bọn họ còn cười hì hì hỏi bọn họ có cần thức ăn không, Tiểu Dã cầm lấy hai chai nước khoáng, mấy cái xúc xích, dĩ nhiên cũng nhân tiện mua bổ sung vé tàu.

Tâm tình của chàng trai phục vụ kia không tệ, tiền thừa trả lại cho Tiểu Dã là một đồng tiền xu màu vàng năm góc, cậu ta cười tít mắt, nói: "Này, trả lại cho anh một đồng tiền vàng, trở về đánh thành một cái nhẫn cho bạn gái anh đeo đi."

Trên băng ghế chéo trước mặt có một đôi nam nữ trung niên đang ngồi, cũng mặt đầy ý cười nhìn hai người bọn họ. Giờ phút này, trong lòng Tảo Tảo cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô không chút nghĩ ngợi, cầm lấy đồng tiền xu năm góc trong tay tiểu Dã, quay sang thẹn thùng nói: "Cho em rồi đấy."

Tất cả mọi người đều cười, Tảo Tảo càng lúng túng, quay ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, rất lâu cũng không dám quay đầu lại.

Bên cạnh, Tiểu Dã bỗng nhiên lại yên tĩnh lạ thường, chỉ nắm tay cô, không nói gì cũng không lộn xộn, Tảo Tảo không nén được lòng tò mò, vụng trộm quay đầu, thấy Tiểu Dã đang cười đến cực kỳ vui vẻ, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như muốn chảy nước.

Vừa về đến nhà Tảo Tảo đã bị mọi người vây quanh, cả khi cô đi vệ sình thì mẹ già và chị già cũng đứng ở ngoài cửa nói chuyện với cô. Một năm không về nhà, cô em gái nhỏ được yêu thương nhất trong nhà này lại trở thành tiêu điểm của cả nhà, còn nổi bật hơn cả cháu trai ngoại vừa mới học được ngồi của cô.

Cháu trai ngoại mới được bảy tháng, cơ thể mập mạp đáng yêu, thân thể mềm mềm thơm thơm, vừa thấy Tảo Tảo liền bổ nhào vào cô, thích cô ôm ôm. Tảo Tảo vừa mừng vừa lo đón lấy viên thịt nhỏ này, còn chưa bế ổn định, trước ngực liền cảm thấy một trận nóng ấm, thằng nhóc kia đã tặng cho dì nhỏ của nó một phần lễ gặp mặt rất lớn, một bãi nước tiểu của trẻ con.

Ngồi tàu hỏa cả đêm, Tảo Tảo ăn điểm tâm, tắm rửa xong thì trèo lên giường để ngủ bù. Nằm trên giường lớn thoải mái ở trong nhà lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cảnh tượng lúc chia tay với Tiểu Dã cứ luôn hiện ra trước mắt. Sau khi tàu hỏa đến ga, Tiểu Dã liền mua vé tàu về chuyến gần nhất, khi anh lên tàu cũng thiếu chút nữa là tóm cô quay về trường học.

Cô một lần lại một lần nhớ đến gương mặt tươi cười của Tiểu Dã, vòng ôm nồng nhiệt của Tiểu Dã và khả năng dính người mạnh mẽ của Tiểu Dã. Cô lấy đồng tiền xu năm góc từ trong túi ra, giờ anh về thế nào rồi, có phải cũng nghĩ đến cô giống như cô hay không.

Tiểu Dã gọi đến là sau khi xong bữa cơm tối, chị gái nhận điện thoại, vẻ mặt ái muội đưa cho Tảo Tảo, trêu: "Em gái nhỏ cũng có bạn học nam gọi điện thoại đến rồi, mà còn là vừa về nhà đã gọi tới nữa."

Trong phòng bếp, tiếng nồi niêu bát đũa của mẹ già lập tức nhẹ đi rất nhiều, trong phòng khách, cha cũng bật nhỏ tiếng ti vi xuống, Tảo Tảo bất mãn, trợn mắt với bà chị, đáp: "Chị, chị thật sự có một cái miệng rộng."

Tảo Tảo chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại, cầm điện thoại ở đầu giường, nói vào ống nghe: "Chị, chị có thể cúp máy rồi, không được nghe lén."

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Tiểu Dã: "Tảo Tảo, người nhà em rất thú vị đấy."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi