GIÀY THỦY TINH CỦA CÔ BÉ LỌ LEM

Lúc Tiểu Dã đi vào phòng ký túc, Tiêu Dương vẫn đang đứng lặng người trước cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc, khoảng thời gian gần đây cậu ta luôn là bộ dạng này. Tiểu Dã thở dài, động đến thứ gì cũng được nhưng đừng động đến tình cảm, nhìn bộ dáng hiện tại của Tiêu Dương đi, còn đâu hình tượng soái ca ngọc thụ lâm phong anh tuấn lỗi lạc lúc trước, anh đi tới nghiêng nghiêng dựa vào bên cạnh cửa sổ, kéo điếu thuốc lá sắp cháy đến ngón tay Tiêu Dương xuống, “Vi Tử đâu?”

“Sáng nay cô ấy có tiết.”

“Người anh em, cậu cứ thế này không phải là quá kỳ lạ sao.” Tiểu Dã nhíu nhíu mày, “Cậu có thích cô nhóc kia không vậy? Cậu không cảm thấy hiện giờ thời gian cậu đi tìm Vi Tử ít hơn trước rất nhiều sao?”

“Chủ nhật này mấy người đồng hương bọn tớ họp hội đồng hương ở Đồng Tể.” Tiêu Dương không trực tiếp trả lời Tiểu Dã mà nói, “Chân của Tảo Tảo bị thương đã nằm một tháng rồi, có lẽ Tảo Tảo không biết.”

Tiêu Dương quay đầu lại, “Tiểu Dã, cậu hay đến ký túc xá của nữ sinh, lần này cậu giúp tớ chuyển lời với cô ấy được không.”

“Cậu tự đi đi.” Tiểu Dã từ chối dứt khoát. “Tiêu Dương, sao bây giờ cậu lại trở nên giống bà cô như vậy chứ, thích là thích, không thích là không thích, có gì khó nói chứ, cậu định cả đời này không gặp Tảo Tảo nữa hả.”

Tiêu Dương quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng mùa thu chiếu trên gương mặt hoàn mỹ của anh, phủ lên một tầng viền vàng nhàn nhạt.

Lần tiếp theo Tiêu Dương nhìn thấy Tảo Tảo là ở trước dãy nhà Số học, học kỳ này môn tự chọn anh và Tiểu Dã chọn học chơi bài Poker, địa điểm học ở dãy nhà Số học, môn này rất thú vị, đi học chỉ cần mang theo một bộ bài Poker. Thầy giáo dạy bạn cách chơi bài, kiểm tra cũng chỉ là đánh bài, không cần phải điểm danh sinh viên cũng đã đi học rất tích cực, đều cố đến lớp sớm hơn để giành mấy chỗ ngồi ở phía trước, nếu như chậm chân một chút thường thường chỉ có thể ngồi ở sau cùng. Hôm nay lúc anh và Tiểu Dã đi đã không còn sớm, còn chưa đến dãy nhà Số học, mắt Tiểu Dã đã nhìn thấy Tảo Tảo đang chân thấp chân cao nhảy lò cò ra khỏi dãy nhà Số học, Tiểu Dã chọc chọc anh, “Tảo Tảo kia kìa.”

Lúc anh còn đang do dự, Tảo Tảo đã tập tễnh từng bước đến trước mặt anh, vẻ mặt tự nhiên mở miệng, “Tiêu Dương, đã lâu không gặp. Chủ nhật này họp hội đồng hương ở Đồng Tể anh có đi không?”

Trên mặt Tiêu Dương hiện lên nụ cười đã lâu không thấy, răng khểnh lộ ra cực kỳ chân thật, “Đi chứ, chân của em đỡ hơn chưa?”

“Không sao đâu, nghe nói sẽ đi công viên Sâm Lâm, còn có cưỡi ngựa nữa.” Tảo Tảo cười tít mắt nói, “Em không biết đường, hôm đó đi cùng anh nhé.”

Cưỡi ngựa? Tiêu Dương kinh ngạc nhìn chân Tảo Tảo, thật sự là một Tiểu Cường*, chân đã như vậy lại còn muốn cưỡi ngựa. Trước đó anh vẫn luôn nghĩ nếu chạm mặt Tảo Tảo thì nên đối mặt với cô như thế nào, nhưng khi thực sự gặp cô lại không nghĩ rằng cô lại tỏ vẻ như chưa từng có việc gì xảy ra. Anh ngẫm lại một chút, đúng là chưa chuyện gì xảy ra thật, Tảo Tảo gặp anh và Vi Tử ở thư viện, không nói gì liền trở về, nhưng vì sao khi đã nghĩ thông suốt những chuyện này, trong lòng anh không những không nhẹ nhõm mà trái lại, càng buồn phiền hơn chứ.

(*Tiểu Cường là tên gọi khác của con gián, vì chúng thân hình bé nhỏ mà sống dai, giẫm đạp lên cũng chưa chết. tiểu = bé, cường = mạnh mẽ, dai dẳng)

Như vậy chẳng phải rất tốt sao, Tảo Tảo lại vui tươi giống như trước đây, mà anh, người anh thích là Vi Tử, mọi thứ chưa từng thay đổi, vẫn giống như trước đây, trong lòng Tiêu Dương tự nói với mình như vậy, đi vào dãy nhà Số học.

Tiểu Dã bước đi chậm rãi, ném bài poker cho Tiêu Dương đi giành chỗ, bản thân thì cười hì hì đi đến bên cạnh Tảo Tảo, nói một lời hai nghĩa, “Phục hồi không tệ.”

Tảo Tảo nâng mí mắt, tươi cười vừa nãy biến mất, “Không hồi phục còn có thể làm gì đây, haiz, không phải chỉ là không thích sao, rốt cuộc vẫn phải chạm mặt, dù sao cũng không đến mức khóc lóc kêu gào cầu xin người ta thích mình là được.”

Tiểu Dã nhìn Tảo Tảo có chút không nỡ, anh định nói với Tảo Tảo, thực ra trong lòng Tiêu Dương chưa chắc đã muốn như vậy, nhưng không biết vì sao lời đến bên miệng lại không nói ra. Chuyện của Tiêu Dương vẫn nên để cậu ấy tự giải quyết thì hơn, chuyện tình cảm người ngoài cũng không giúp được gì, trong lòng anh nghĩ vậy.

Tiểu Dã gõ gõ đầu Tảo Tảo, “Không sai, dứt khoát gọn gàng, kiên cường hơn cả Tiêu Dương. Chủ nhật này em thật sự muốn cưỡi ngựa sao?”

Tảo Tảo ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt sáng bừng, tràn ngập mong đợi, “Tất nhiên, nghe Linh Lỵ ở khoa Sinh vật nói, trong hội đồng hương ở Đồng Tể toàn là trai đẹp, em không thể trông cậy vào Sư Đại này được, qua bên kia va chạm một chút, không khéo va được Bạch Mã hoàng tử của em thì sao? Vì Bạch Mã hoàng tử, quyết tâm, vết thương nhẹ không là gì hết.”

“Trai đẹp?” Tiểu Dã cười nhạo một tiếng, trong lòng không phục lắm, “Có người đẹp trai như anh không?”

Tảo Tảo chăm chú nhìn Tiểu Dã tầm một phút, “Được, em sẽ ngắm cẩn thận, chủ nhật này sẽ so sánh trai đẹp Đồng Tể thật tỉ mỉ, trở về sẽ nói kết quả cho anh. Có điều, cho dù anh đẹp trai cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa rồi thầm thích thôi, vẫn là đi tìm các anh trai Đồng Tể có vẻ thực tế hơn.”

Tiểu Dã đột nhiên cảm thấy cách suy nghĩ này của Tảo Tảo rất không chấp nhận được, “Tảo Tảo, em còn nhỏ, tìm bạn trai cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, càng là trai đẹp lại càng nguy hiểm, nhất là nam sinh ở trường ngoài, một chút lai lịch cũng không biết, cẩn thận không bị người ta lừa đó.”

“Em có cái gì để lừa gạt chứ, muốn tiền không có tiền, muốn sắc không có sắc.” Tảo Tảo phản đối.

“Không được, cô nhóc em quá đơn giản, ai cũng có thể lừa em quay mòng mòng.” Tiểu Dã nghĩ đến cảnh Tảo Tảo bị nam sinh nào đó lừa đi, trong lòng có chút khó chịu, “Thế này đi, sau này em nhìn trúng người nào đều đưa đến cho anh nhìn một cái, anh không đồng ý em cũng không được gặp gỡ.”

“Tiểu Dã.” Tảo Tảo kéo dài giọng tỏ ý chống lại, “Là em muốn kiếm bạn trai, sao anh còn quản nhiều hơn cả bố em vậy.”

“Là vì anh muốn tốt cho em, nhớ kỹ, anh không đồng ý thì không được gặp gỡ bạn trai.” Giờ vào lớp đến, Tiểu Dã vỗ vỗ vai Tảo Tảo mấy cái liền đi khuất bóng.

Lâm Tâm đứng bên cạnh Tảo Tảo, sâu xa nói, “Tảo Tảo, có phải Tiểu Dã thích cậu không, sao lại quan tâm cậu như vậy?”

“Ôi chị hai à, chị tha cho em đi.” Tảo Tảo trợn trắng mắt, “Cậu còn nghĩ rằng lần này tớ chưa đủ mất mặt hay sao vậy. Tiểu Dã là ai, không cần nói đến chuyện thích tớ, tớ còn hoài nghi căn bản anh ấy sẽ không thích người, bạn gái của anh ấy cũng chỉ qua được hai tháng. Cậu á, cũng đừng làm loạn nữa.”

Lâm Tâm gật đầu liên tục, “Nói cũng đúng, nói cũng đúng, tất cả bạn gái trước kia của Tiểu Dã đều là mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, dung mạo của Tảo Tảo cậu quả thật có chút khó coi.”

Tảo Tảo chán nản, đưa tay nhéo một cái trên cánh tay Lâm Tâm, “Nói cái gì hả, có người nói như vậy sao?”

“Có.” Lâm Tâm thành thật trả lời. “Hồng Nhan còn nói ghê gớm hơn tớ.”

Quay lại phòng ký túc, đồng hương Linh Lỵ khoa Sinh vật ở cùng tầng với Tảo Tảo mặc một chiếc váy len đi tới, “Tảo Tảo, Tảo Tảo, nhìn tớ xem, thấy cái váy này thế nào, hôm họp hội đồng hương mặc cái vày này không biết có lạnh hay không nhỉ?”

Tảo Tảo nhíu nhíu mày, “Đẹp lắm đẹp lắm, nhưng mà không phải còn cưỡi ngựa sao, mặc váy thì cưỡi ngựa thế nào?”

“Tảo Tảo, cậu thật là...” Linh Lỵ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cưỡi ngựa gì chứ, xinh đẹp mới là quan trọng nhất.”

Tảo Tảo bỗng nhiên tỉnh ngộ cũng bắt đầu lục tung đống đồ lên, hai người khoa chân mua tay rồi lại khoa chân múa tay, quay qua quay lại thoáng chốc một buổi chiều đã trôi qua, cuối cùng mặc một chiếc váy denim chân thấp chân cao đi đến canteen, Linh Lỵ lại mặc một chiếc váy liền màu hồng thướt tha đi bên cạnh cô. Dọc đường đi Tảo Tảo đều chờ mong sẽ gặp được người quen, nhưng mãi cho đến khi cô ăn cơm tối ở canteen xong vẫn không thấy ai xuất hiện, cô đứng lên kéo kéo váy, thất vọng đi cà nhắc trở về phòng, đúng lúc cô đi ra cửa lớn, cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tảo Tảo phấn chấn kêu to, “Tiểu Dã Tiểu Dã, mau đến đây.”

Tiểu Dã cầm hộp cơm đi tới, vừa đến gần ánh mắt liền rơi trên người Linh Lỵ, “Ồ, Tảo Tảo, hôm nay xinh đẹp đấy. Vị này là?”

“Linh Lỵ, đồng hương của em.” Tảo Tảo nghe được lời khen của Tiểu Dã cực kỳ vui sướng, “Anh cũng cảm thấy xinh đẹp đúng không, em định mặc chiếc váy này đi họp hội đồng hương đó.”

“Hội đồng hương?” Tiểu Dã nhanh chóng thu hồi ánh mắt ngắm mỹ nữ, quét mắt nhìn toàn thân Tảo Tảo từ trên xuống dưới, nhíu mày, “Không được, Tảo Tảo, không phải các em còn cưỡi ngựa nữa sao? Em mặc váy thì làm sao mà cưỡi ngựa được?”

“Em không cưỡi ngựa.” Tảo Tảo cười ngọt ngào, “Em chỉ đi nướng thịt và cắm trại ngoài trời thôi.”

“Vậy càng không được, em mặc váy ngắn như vậy, ngồi trên thảm cỏ nhất định sẽ bị lộ ra hết.” Tiểu Dã nghiêm túc nói, “Không thể mặc chiếc váy này đi.”

“Nhưng chiếc váy này mặc lên rất đẹp mà.” Tảo Tảo còn có chút đắn đo.

“Dù đẹp cũng không được mặc.” Tiểu Dã quyết định dứt khoát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi