GIẾNG CẠN

[28]

Cùng Lương Dã đi đến siêu thị gần đây mua chút nguyên liệu nấu ăn, lúc đi vào mới hậu tri hậu giác phát hiện trên người cậu không có bất kỳ đồ ngụy trang nào, một khuôn mặt tinh xảo chỉ thần tượng mới có cứ như vậy không hề che lấp mà bại lộ trong tầm mắt của mọi người, tuy rằng tỉ lệ quay đầu khá cao, rồi lại không có ai tiến lên chặn cậu muốn ký tên.

Thời điểm nói chuyện phiếm với tôi lúc trước Lương Dã có nói kỳ thật cậu là người không có nhân khí* nhất trong nhóm, chẳng lẽ là thật?

(*人气 độ hoan nghênh, độ chú ý.)

Tôi có chút nghi hoặc, nhưng thấy bộ dạng của người trong cuộc như không có gì, cũng ngượng ngùng hỏi nhiều. Cậu nhìn qua không có kinh nghiệm chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, chỉ lo ném vào xe đồ đắt tiền nhất, các loại gà vịt thịt cá đóng gói xa hoa tôi nhìn mà hoa cả mắt; mặc dù biết cậu không có tính toán muốn tôi trả tiền, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy thịt đau.

Ai biết lúc tính tiền, Alipay của Lương Dã dường như xảy ra chút vấn đề, quét thế nào cũng đều không thành công, sau khi cố gắng rất nhiều lần đành phải từ bỏ. Mắt thấy em gái thu ngân vốn còn bị khuôn mặt xinh đẹp của Lương Dã khiến cho mê hoặc dần dần trở nên không kiên nhẫn, tôi vội tiến tới lấy ra bóp tiền của mình.

“Để tớ đi.”

“…” Lương Dã nắm chặt di động của mình, đáng thương nhìn tôi nói: “Tớ sẽ trả cậu tiền.”

Tôi thở dài đáp: “Không cần.”

Dù sao trả cũng là tiền ngày đó cậu đưa tôi.

Lúc tính tiền xong xách theo bao lớn bao nhỏ ra ngoài, tôi để ý thấy có một người đàn ông dáng người quen thuộc đứng trước cửa siêu thị hút thuốc, vóc dáng cao lớn cùng với kính râm ở trên mặt, đang đứng ở nơi đó gặm một que gà viên chiên*

(*唐扬棒 đường dương bổng: tui chỉ nhìnỉ hình đoán tên đồ ăn:D.)

Tôi đi qua vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: “Ngụy đại ca, như thế nào vừa vặn gặp anh ở đây?”

Ngụy Tuyết Tùng dường như giật mình, xoay đầu nhìn tôi, như có điều suy nghĩ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cảm khái: “Vẫn là bại lộ sao?”

Nói xong liền vươn tay, dường như muốn nhận thứ gì đó từ tôi. Tôi sửng sốt một chút, anh ta cũng sững sốt theo, có chút lúng túng rút tay về, ho khan nói: “Khụ, xin lỗi a, còn tưởng rằng là người hâm mộ đến xin chữ ký.”

Nghe vậy, tôi càng thêm mê mang.

Cách thời gian tôi gặp mặt anh ta lần đầu tiên mới bao lâu, này liền không nhớ rõ tôi sao? Thì ra tôi thật sự mang gương mặt pháo hôi không có gì đặc biệt?

Thời điểm đang ngẩn người nhìn anh ta, Ngụy Tuyết Tùng lại đánh giá tôi kỹ càng một phen, đôi mắt sau lớp kính dường như hiện lên một tia sáng quỷ dị, thò qua nói nhỏ: “Bộ dạng của tiểu tử thật không tồi, có hứng thú… A?”

Anh ta đột nhiên im bặt, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt của người nào đó đứng sau tôi. Tôi quay đầu lại, Lương Dã đang cúi đầu nghịch điện thoại dường như cũng nhận ra gì đó nâng mắt lên, nở nụ cười về phía bọn tôi, vẻ mặt lúc nhìn thấy Ngụy Tuyết Tùng rồi lại có chút không được tự nhiên.

Mà hai mắt của Ngụy Tuyết Tùng vẫn nhìn đăm đăm về phía Lương Dã, tựa như Grandet thấy được vàng.

Ngay sau đó anh ta liền đẩy tôi đang đứng chắn giữa hai người ra, ném đi gà viên chiên còn dư lại trong tay vọt tới trước mặt Lương Dã, động tác nhanh nhẹn móc danh thiếp từ trong túi áo đưa qua, nghiêm túc nhìn cậu nói:

“Vị tiểu ca này, cậu là thực tập sinh của công ty quản lý nào chưa? Có muốn suy xét ký kết với TK xã của chúng tôi không? Có thể trực tiếp ra mắt, tôi cam đoan tài nguyên tốt nhất đều là của cậu.”

“…”

Lương Dã trầm mặc trong chốc lát, đưa tay tiếp nhận danh thiếp của anh ta, lại lộ ra một nụ cười thương mại tiêu chuẩn: “Được, tôi sẽ suy xét thật kỹ.”

Tôi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lương Dã, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngụy Tuyết Tùng, biểu tình trên mặt càng là ngây ngốc.

Này là trò mới gì đây?*

(*Nguyên văn 这唱的又是哪一出?, k hiểu:D.)

“Được được, nhất định phải suy xét thật kỹ a! Tùy thời call tôi.”

Sau khi Ngụy Tuyết Tùng lưu luyến không rời mà đi khỏi, Lương Dã tiện tay ném tấm danh thiếp kia vào trong túi mua hàng, quay người thấy vẻ mặt vẫn là một dạng bị sét đánh của tôi, liền giải thích:

“Tuyết Tùng ca lúc còn trẻ bị kích thích, có đôi khi đầu sẽ không dùng tốt, giống như mộng du, ai cũng không nhớ rõ… ừm, cậu đừng để trong lòng là được.”

Sau khi nghe lời giải thích tạm được này, tôi cũng không tiếp tục hoài nghi gì, thổn thức đưa cho bóng lưng của Ngụy Tuyết Tùng một ánh mắt đồng tình.

[29]

Tôi ngồi trước máy tính chơi game, khóe mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng bận rộn của Lương Dã trong phòng bếp.

Vốn tưởng rằng loại người đại thiếu gia từ nhỏ mười ngón tay không dính nước xuân như cậu, lẽ ra chưa từng vào bếp mới đúng, nhưng lúc này vị bạn học cũ không ngừng khiến tôi thay đổi cách nhìn rồi lại khẽ ngâm nga, bên hông buộc tạp dề chuẩn bị bữa tối cho tôi, hơn nữa thoạt nhìn không hề có dấu hiệu sẽ đốt cháy nóc nhà tôi.

Mới đầu tôi còn muốn tiến vào giúp đỡ, nhưng bất đắc dĩ tay chân thật sự vụng về, ngay cả một con cá đều xử lý không tốt, cuối cùng vẫn là bị Lương Dã đẩy ra, rất có mấy phần ngượng ngùng ngồi làm chưởng quầy phủi tay*.

(*甩手掌柜 súy thủy chưởng quầy: mặc kệ, k tham gia bất luận nghiệp vụ nào.)

Thời điểm mùi thơm của đồ ăn truyền ra từ gian bếp nhỏ hẹp, tôi thích ý hít sâu một hơi, vậy mà cảm giác tổ nhỏ đơn sơ của mình đã có hương vị của gia đình.

Không lâu sau Lương Dã đã dọn bàn xong, bốn món ăn một món canh, ra dáng ra hình.

Tôi nước miếng tí tách mà ngồi đối diện cậu nhìn xem bữa tối dị thường phong phú này, chậm chạp không dám động đũa. Lương Dã gắp một miếng cá hầm canh cho tôi, cười hỏi: “Làm sao vậy? Không thể ngờ được tớ biết làm cơm sao?”

Tôi thành thật gật đầu đáp: “Đúng vậy a, hoàn toàn không ngờ tới.”

Liền đưa miếng cá hầm canh kia vào trong miệng, ngon đến độ thiếu chút nữa nuốt mất lưỡi, hương vị vậy mà tuyệt đối không thua bất kỳ một tiệm ăn nào mà tôi đã từng ăn qua: “…. Ăn rất ngon!” Tôi nhìn người bạn học cũ tựa nàng tiên ốc ở trước mắt, cảm động đến gần như nói năng có chút lộn xộn, “Cậu từng học trường nấu ăn sao?”

Nghe được câu khích lệ không chút keo kiệt từ tôi, Lương Dã thoạt nhìn tâm tình rất tốt, mỉm cười nói: “Không có, nấu cơm chỉ là sở thích của tớ mà thôi.”

Một bên nói một bên gắp cho tôi một đũa xào thập cẩm*: “Năm đó mơ ước của tớ là trở thành đầu bếp Michelin, nhưng đáng tiếc mẹ tớ không cho phép tớ học nấu ăn; mặc dù sau đó tới lúc tham gia thi tuyển bà cũng không cho phép, nhưng ngẫm lại để cho tớ làm thần tượng dù sao cũng hơn là làm đầu bếp, lúc này mới miễn cưỡng thỏa hiệp.”

(*烧什锦.)

“Đầu bếp Michelin kia, thật giỏi a,” Tôi một bên vùi đầu ăn uống thỏa thích, một bên cảm khái: “Kỳ thật ước mơ của tớ cũng có chút giống cậu.”

Người đối diện đang cắn thìa ngẩn người, nghe vậy liền nhíu mày hỏi: “Hả? Giấc mộng của cậu là gì?”

“Lấy một đầu bếp Michelin về làm vợ.”

Lương Dã nheo mắt lại.

Tôi ngừng một chút, lúc này mới ý thức được lời vừa rồi của bản thân nghe vào thật sự ái muội; nâng mắt thấy Lương Dã còn đang cắn thìa nhìn tôi, ánh mắt dường như trở nên sâu xa, khuôn mặt xinh đẹp có tính công kích mười phần phối hợp với đầu lưỡi hồng nộn ẩn hiện giữa hàm răng trắng tuyết, nháy mắt khơi gợi lên trong tôi một loại cảm xúc nguy hiểm.

Vì che giấu nóng bỏng đã lan đến bên tai, tôi xoay người sang chỗ khác rót cho mình ly nước, một hơi uống hết hơn nửa ly mới gian nan dừng lại, tiếp tục bất động thanh sắc vùi đầu ăn cơm.

Một lúc sau ngẩng đầu, Lương Dã đang chống cằm nhìn tôi, thấy tôi che che giấu giấu cầm ly nước, khóe môi liền gợi lên nụ cười cao thâm khó đoán, thở dài nói:

“Giang Sâm bảo bối, cậu thật sự không biết bộ dạng mình uống nước có bao nhiêu gợi cảm sao.”

Tôi phụt một tiếng phun toàn bộ nước đang uống ở trong miệng ra.

[30]

“Ăn no rồi.” Cũng không lâu lắm, Lương Dã liền đặt đũa xuống nhìn tôi chớp chớp mắt, “Có thể mượn dùng phòng tắm nhà cậu không?”

Tôi vội vàng khoa tay múa chân làm ra điệu bộ xin mời.

Đem đồ ăn còn dư lại bọc màng nhựa bỏ vào tủ lạnh, tôi dọn dẹp bát đĩa trên bàn, cùng lúc với tiếng nước truyền tới tai từ phòng tắm, trái tim thình thịch nhảy loạn trong lồng ngực lại bắt đầu không chịu khống chế mà suy nghĩ miên man.

Tôi còn chưa quên ngày đó Lương Dã đã trắng trợn dụ dỗ tôi như thế nào, lại là như thế nào thiếu chút nữa thành công, lúc ấy bọn tôi ở trong phòng nghỉ của studio tùy thời đều có thể có người tiến vào, cậu còn dám làm đến trình đô đó với tôi; mà hiện tại cô nam quả nam cùng ở một phòng, hiển nhiên không có nguy hiểm bị bất luận người nào quấy rầy đến, chuyện phát sinh tiếp đó liền vô cùng khiến người mơ màng.

Trong căn phòng thuê chật hẹp này chỉ có một cái giường, ngay cả ghế sô pha có thể chứa chấp một người đàn ông trưởng thành làm ổ mấy đêm cũng không có, dựa vào tính tình của Lương Dã tuyệt đối sẽ không có khả năng ngủ dưới sàn, hai người đàn ông khí huyết tràn đầy chen chúc trên một cái giường, nghĩ thế nào cũng…

Nghĩ nghĩ, tôi lại bị chờ mong mơ hồ trong lòng kia khiến cho hoảng sợ.

Không thể nào, chẳng lẽ trước giờ tôi đều nhận thức sai về tính hướng của mình? Nói không chừng tôi kỳ thật là nhan tính luyến*, chỉ cần nam nữ xinh đẹp cũng có thể?

(*yêu bằng mặt.)

Đang rối rắm với bản tính thẳng nam bản thân đã giữ vững được hơn hai mươi năm, Lương Dã đã lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, nói: “Nước ấm còn rất nhiều, không đi tắm sao?”

Tôi dừng một chút, ánh mắt rơi xuống đôi chân thon dài dưới áo tắm của cậu, lại nhanh chóng dời đi, cúi đầu ậm ừ một tiếng, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

[31]

Sau khi thất thần tắm xong đi ra, đèn ngủ lờ mờ ở đầu giường vẫn còn sáng, Lương Dã đưa lưng về phía tôi nằm ở góc tường, tự giác chừa lại chỗ cho tôi, tiếng hít thở nhẹ nhàng lại vững vàng, giống như đã ngủ rồi.

Tôi tâm tình phức tạp ngồi bên giường nhìn cậu trong chốc lát, nói không nên lời là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng mơ hồ. Qua hồi lâu mới đứng dậy đến bên cửa sổ hút điếu thuốc, nhìn cái giếng cạn quen thuộc kia phát ngốc, lúc này mới chậm rãi cảm nhận được có chút buồn ngủ.

Lúc cúi người muốn tắt đèn ngủ, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt, đôi cánh tay mềm mại lại có lực liền quấn lên eo tôi.

“Giang Sâm bảo bối,” Lúc thân thể mềm dẻo giống như không xương dựa vào lưng tôi, bên tai cũng đồng thời truyền đến tiếng thì thầm. “…Có thể nói cho tớ biết cậu đang chờ mong cái gì hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi