GIÓ ĐÊM ẤM ÁP HÔN MÔI EM

Hai người đều là con cháu nhà giàu, cho dù có yêu thích món ăn trước mặt thế nào, trong vô thức vẫn sẽ giữ nguyên phong thái tao nhã ung dung mà thong thả.

Ăn “cơm trưa” xong, mặt trời đã chuyển mình về tận đằng tây.

Quý Sơ mở nắp chai nước khoáng, đưa tới tay Niên Trĩ, “Buổi tối bên homestay có mở tiệc tối nhóm lửa trại, em có hứng thú cùng tham gia không?”

Hai ngày này không phải làm việc, chi bằng thừa dịp có cơ hội này chơi cho đã đời, hơn nữa tiệc tối lửa trại, người từ nhỏ bị kèm cập bởi những lễ nghi hà khắc như cô đây, hầu như chẳng có cơ hội tham gia loại hoạt động đấy.

Niên Trĩ chẳng cần (phải) nghĩ ngợi, “Được thôi.”

Theo hướng mặt trời lặn xuống, sau lưng hai người những dấu chân san sát nhau trải dài ra xa. Dấu vết ngòng nghèo uốn khúc, kéo dài về phía ánh chiều tà nối với mặt biển tít ngoài khơi xa

Lúc này, mặt trời đã dần khuất dạng, Quý Sơ lấy di động ra bật đèn pin, soi sáng con đường phía trước Niên Trĩ.

Niên Trĩ nhìn ánh đèn kia, trong ánh mắt có chút dao động, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng im bước về phía trước.

Về tới gần khu homestay, càng nghe rõ tiếng nói cười chuyện trò rôm rả.

Có đứa nhóc hào hứng lôi kéo mẹ nó khoe về thành phẩm mà nhóc dùng cát tỉ mỉ làm ra, còn có một tốp ba đến năm người trẻ, vây quanh nhau chơi bóng chuyền trên bãi cát, cũng có một hai gia đình ngồi vây quần bên nhau mở tiệc buffet thịt nướng ngay nơi bãi biển.

Trên cầu thang ngay chỗ lối đi từ bãi biển trở về khu homestay, hai cậu trai trẻ ôm ghi-ta nghêu ngao đàn hát những bản tình ca nhẹ nhàng, khiến cho quần chúng vây xem liên tục vỗ tay reo hò.

So với bầu không khí luôn trầm lặng của nhà họ Niên, Niên Trĩ vẫn thích nơi tràn trề nhựa sống như này đây hơn.

Trên gương mặt của cô vô thức hiện lên nụ cười, hai má lúm đồng tiền càng làm tăng thêm vẻ đẹp ngọt ngào cho cô, hệt nụ hoa tươi thắm khoe sắc giữa mùa xuân.

Cậu trai trẻ chơi đàn ghi-ta dường như vừa nghĩ ra trò vui mới, ôm đàn ghi-ta hô hào với nhóm quần chúng vây quanh, “Có ai muốn lên đây hát thử một bài không? Hát hay sẽ có quà tặng nữa đó nha.”

Niên Trĩ chợt trở nên hào hứng, cô vỗ vỗ bả vai Quý Sơ, “Đi nhanh lên, để tôi cho anh xem thêm một chuyên môn khác nữa nhé.”

Đứng dưới cầu thang, Niên Trĩ thấy mọi người xung quanh mình xem mặt đều đang do dự, cô hăng hái mà giơ tay lên, “Tôi có thể lên đó thử một chút không?”

Thấy người đầu tiên tham gia là một cô gái xinh đẹp, cậu bạn chơi đàn ghi-ta hơi đỏ mặt, “Được chứ được chứ, đương nhiên là được.”

Niên Trĩ nâng váy bước lên sân khấu, nói là sân khấu, kỳ thật chỉ cao hơn mấy bậc thang so với mặt đất bên dưới mà thôi.

Cô thử âm mấy cái, cảm thấy đàn ghi-ta chuẩn âm không tệ, không cần cô phải chỉnh thêm nữa. Chờ Quý Sơ tới rồi, cô mới hắng hắng giọng, bắt đầu hát lên bài hát vừa nảy ra trong đầu.

Cô đứng trên sân khấu, nháy mắt trở nên thật sống động. Giống hệt vầng sáng thu hút mọi sự chú ý của mọi người.

“Người hỏi gió, vì sao nâng cánh chim di trú bay xa, nhưng lại thổi khiến người ấy chẳng yên lòng

Người hỏi người ấy, vì sao đã xoa dịu bao đớn đau của cô ấy, nhưng lại chẳng thể cùng cô ấy ấm êm

Người hỏi tôi, vì sao vẫn chưa chịu từ bỏ, dẫu biết rõ chẳng nghe được câu đáp lời

Nếu ánh sáng, quên soi sáng lối đi của con đường phía trước, người sẽ nắm tay tôi vượt qua chứ?

Nếu con đường, dẫn đến một nơi hoàn toàn xa lạ, người có sẵn lòng dạo bước cùng tôi chứ?

......”

Khác với người hào sảng ngày thường nói cười hoạt bát, khi hát lên, giọng của cô nén xuống thấp, có loại dư vị chậm rãi kể câu chuyện xưa.

Hệt dòng nước trong veo, chảy xuôi vào lòng người nghe.

Bóng đêm dần buông xuống, những người xung quanh tự động lấy điện thoại ra, mở màn hình lên làm light sign. Họ lay động theo từng giai điệu của Niên Trĩ, nghe giọng hát dịu dàng tự nhớ về những ký ức tiếc nuối đã qua của mình, câu chuyện cũ thời thanh xuân.

“Đời này thì ngắn, chớp mắt lại quá dài, chúng ta bật khóc tỉnh dậy, rồi vui cười quên đi.”

Có người nhớ về mối tình đầu chia tay trong đau khổ, có người tiếc nuối năm đó không chịu nắm bắt cơ hội, cũng có người, nhớ về người trong mộng mãi mãi không thể thành đôi.

Câu cuối cùng, Niên Trĩ nhìn về Quý Sơ đứng trong đám người, miệng hát mấy câu ca, cũng là những lời mà cô luôn muốn nói với anh, nhưng vẫn không đủ dũng khí nói ra.

“Cũng may sao, đôi tay người từng vỗ về vai tôi.”

Kết thúc bài hát, nhiều người vẫn chưa thoát được nỗi sầu đa cảm êm ái ấy. Không biết ai là người lớn tiếng vỗ tay trước, trong phút chốc tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên ngay góc này, tràn vỗ tay nồng nhiệt tán thưởng dành cho bài hát vừa rồi của Niên Trĩ.

Hai cậu chàng chơi ghi-ta vò vò đầu bước đến, “Chị này, chị là ca sĩ chuyên nghiệp đúng chứ.”

Niên Trĩ vờ xấu xa chớp chớp mắt, “Các cậu đoán xem.”

Kỳ thật không tính rằng chuyên nghiệp, chẳng qua hồi còn ở Yale từng bỏ ra ba năm học thanh nhạc mà thôi.

“Vậy món quà này......”

Sau khi rời khỏi khu vực sân khấu của nhóm ghi-ta kia, Niên Trĩ và Quý Sơ nhìn quà tặng trước mắt này, không biết nên xử lý thế nào đây.

Lý do hai cậu chàng chơi ghi-ta đưa ra cũng quá thiệt tình, “Tụi em định tặng chị album của nhóm em, nhưng mà đem so với chị thì, tụi em chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Chi bằng tụi em tặng hai người ổ chó tụi em mới vừa mua hôm nay nhé, đây là món đồ quý giá nhất trong phòng tụi em rồi đó.”

Cuối cùng, còn bồi thêm một câu, “Trừ cây đàn ghi-ta này ra!”

Nhưng mà, cô với Quý Sơ không nuôi chó, vậy nhận cái ổ chó này có lợi ích chi?

Quý Sơ cười cười, “Cứ nhận đi, nói không chừng tương lai sẽ có việc dùng đến.”

Niên Trĩ ngẫm thì cũng phải, dù gì cũng là tấm lòng của người ta, không nên tùy tiện lãng phí.

Vì thế mà hai người ôm theo ổ chó, cùng đến tham gia tiệc tối nhóm lửa trại.

Tất cả mọi người từ năm châu bốn biển tụ họp về đây, mặc kệ không cùng quốc gia, không chung ngôn ngữ, nhưng miễn sao vui vầy bên nhau là đủ cần chi thêm lời lẽ gì. Cả đám người đàn ca hát xướng đến tận khuya, cuối cùng tận đến lúc tan cuộc vẫn còn thấy tiếc tiệc chơi chưa đã thèm đã vội vã tàn.

Đây cũng là lần đầu tiên Niên Trĩ thấy nhiều biểu cảm sinh động đến thế trên gương mặt Quý Sơ. Trước đó dù cho là “Thẩm Sơ” yêu đương cùng cô, hay là Quý Sơ con trai một nhà họ Quý, anh vẫn luôn mang theo một chiếc mặt nạ, kêu ngạo lạnh lùng, khiến người ta chẳng muốn gần gũi.

Chưa bao giờ giống như hôm nay, tất cả các xúc cảm đều hiện hết lên trên mặt, vui vẻ hệt như một đứa trẻ.

Tối nay Niên Trĩ có cùng mọi người uống chút rượu, hai má hồng hồng như quả táo nơi vườn địa đàng. Gió đêm phà vào mặt, xua tan cảm giác khô nóng cùng sự phiền muộn trong lòng.

Gió thổi đến cùng mang theo, không chỉ là cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, còn có thêm một tiếng chó con kêu yếu ớt.

“Quý Sơ, anh có nghe thấy gì không?”

Lời vừa mới nói ra, Niên Trĩ liền cảm thấy hối hận. Lúc còn nhỏ cô cũng từng cứu lấy một con chó nhỏ bên đường, vốn nghĩ rằng từ nay về sau gia đình mình sẽ có thêm một thành viên nữa, mới hăng hái mang nó về nhà. Kết quả là cả người cả chó, cùng nhau bị Niên Hoành quăng đến căn nhà gỗ nhỏ đằng sau núi.

Cô còn nhớ trước khi Niên Hoành ném chết con chó nhỏ đã gằn từng chữ một nói với mình, “Mày là cô chủ lớn của nhà họ Niên, dám tự tiện nhặt con chó dơ bẩn ngoài đường về nhà, không sợ người ta cười vào mặt sao? Chỉ có những giống chó quý giá, mới xứng với thân phận của tao của mày, cái loại súc sinh này, có tồn tại trên đời cũng chẳng có giá trị gì.”

Động tác của ông vô cùng tàn nhẫn, con chó nhỏ nằm trên nền, run rẩy rên lên vài tiếng, rồi không động đậy gì nữa. Một lúc sau, từ trong lỗ tai và hốc mắt nó, máu đỏ tươi ầng ậc trào ra.

Cứ thế ba ngày, Niên Trĩ không một ngụm nước, ở nơi tối đen không nhìn thấy được năm đầu ngón tay, bị nhốt chung với con chó nhỏ đã chết.

Lúc đầu cô vẫn còn hơi sức mà hét la kêu khóc, đến sau cùng chỉ còn chút hơi tàn yếu ớt nằm bò ra sàn nhà, nằm bên cạnh xác con chó kia. Ngửi mùi hôi | thối mơ màng gọi mẹ.

Trong ba ngày Niên Trĩ ở đó mơ thấy vô số cơn ác mộng, cô mơ thấy ánh mắt tuyệt vọng của mẹ mình trước khi chết, cũng mơ thấy con chó nhỏ mắt chảy huyết lệ đứng trước mặt cô trách móc cô.

Sau đó, Niên Trĩ được thả ra, biến thành một con rối luôn ngoan ngoãn nghe lời, trở thành tác phẩm đáng tự hào nhất của Niên Hoành cũng đồng thời là công cụ phục vụ cho ý đồ đoạt lấy tiền tài quyền lực từ nhà họ Quý của ông ta.

Từ đó về sau, cô không thể nào ở nơi quá tối tăm dù chỉ vài giây đồng hồ. Ngay cả buổi tối khi đi ngủ, trong phòng lúc nào cũng phải có hoặc ánh trăng sáng hoặc ngọn đèn ngủ.

Vì vậy cho nên cô cũng không thích ngủ chung với người khác, cũng thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng miên man, không thể nào yên gối.

Việc này, ngoại trừ cô, Niên Hoành và quản gia Lâm ra, không có người thứ tư biết tới.

Chờ Niên Trĩ lấy lại tinh thần, Quý Sơ đã dùng áo khoác của mình bọc lấy con chó nhỏ, ôm đến trước mặt cô. Cô biết áo khoác của Quý Sơ, của thương hiệu cao cấp được đặt may riêng ở nước ngoài, dẫu ra giá cũng chưa chắc người ta bán.

Mà bây giờ, ở trong mắt Quý Sơ, cái áo khoác có giá bằng với một căn nhà cấp bốn cấp năm ngay thành phố, chẳng quan trọng bằng mạng sống của con chó hoang ngoài đường.

Giọng Niên Trĩ run run hỏi, “Anh, không chê nó bẩn sao?”

Quý Sơ không đồng tình, “Vật nhỏ đáng thương thế này, anh mà ghét bỏ nó, thì anh đây không phải người nữa rồi.”

“Tôi có thể mang nó về nuôi không?”

“Được chứ, anh tin em sẽ là một người chủ tốt. Quan trọng nhất là, lúc nãy em thắng được cái ổ chó hoành tráng kia, có ích lắm chứ.”

Lần nữa lòng Niên Trĩ dâng lên cảm giác xúc động chực khóc, thì ra không phải gia đình nào cũng khinh thường chó hoang, cũng không phải tất cả những người giàu có đều chỉ yêu thích giống chó đắt tiền giúp họ khoa trương mặt mũi.

Sau gần hai mươi năm trôi qua, người đàn ông có thân phận và địa vị cao quý hơn cả Niên Hoành nói với cô rằng, hành động cứu giúp con chó hoang của cô lúc nhỏ, là đúng.

Đáng tiếc, cô bé Niên Trĩ năm đó, không nghe được những lời này.

Ly rượu tây cô mới uống ban nãy như ngấm dần, Niên Trĩ thấy mình bắt đầu có cảm giác lâng lâng.

Duỗi tay chọc chọc con chó đang say ngủ trong lòng Quý Sơ, cô bước mấy bước thật nhanh đi đến trước mặt Quý Sơ, sau đó đưa lưng về phía trước, chăm chú nhìn vào đôi mắt Quý Sơ.

“Tiểu Sơ.”

“Hửm?”

“Anh đẹp trai thật!”

Quý Sơ cười đến vô vàn si mê cưng chiều, “Niên Niên, em say rồi.”

Niên Trĩ ngẩng đầu nũng nịu, “Tôi say rồi, vậy anh cõng tôi về được chứ?”

Môi cô hơi bĩu lên, màu mặt phấn hồng tương phản với chiếc cổ tuyết trắng sáng rực. Có chăng bởi lúc này đầu óc của cô đã trở nên mơ mơ hồ hồ, đôi mắt đen láy của Niên Trĩ trong veo, phủ thêm một tầng hơi nước ẩm ướt.

Trông vẻ mềm mại đáng yêu.

Quý Sơ đành mỉm cười, “Được thôi, cõng em về nhà.”

Anh nhận lấy túi xách trên vai Niên Trĩ, đeo vào cổ mình, một bàn tay nâng Niên Trĩ ở sau lưng, tay còn lại thì ôm con chó nhỏ đang ngủ say sưa ở trước ngực.

Tư thế này khiến anh có loại cảm giác dìu già dắt trẻ quen thuộc kỳ lạ vô cùng.

May mà vừa nãy bọn họ tiện đường để tạm ổ chó trước cửa nhà ăn, nếu không thì Quý Sơ chỉ còn cách đặt nó lên đầu mới mang về được.

Hai người một chó cứ như vậy chậm rãi bước đi trên đường, hình bóng bọn họ nép sát vào nhau được ánh đèn đường kéo dài thật xa.

“Niên Niên.”

Hiển nhiên Niên Trĩ vẫn còn đang mê man, không khổ không cầu mà lên tiếng, “Hử.”

Không có gì, chỉ muốn gọi em vậy thôi, “ anh ngừng một chút, nói thêm, “Chúng ta đặt tên cho con chó con này đi.”

“Ừm —— gọi là Nguyên Đán, biệt danh Đán Đán thế nào hả.”

Niên Trĩ mơ mơ màng màng mà nhẩm đếm mấy đầu ngón tay giải thích cho anh, anh tên “Quý Sơ”, nhất quý chi sơ[1], tôi là “Niên Trĩ”, niên quan tương chí[2], hợp chung một chỗ, là Nguyên Đán chứ còn gì nữa.

[1] Năm mới bắt đầu.

[2] Năm cũ qua đi.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hai cái người này ‘làm phiền – ing’ tiểu Đán quá đi mất.

Chương này giải thích vì sao Trĩ Trĩ lại bị mắc chứng sợ bóng tối, lúc ngồi viết lòng tôi đây đau như cắt ( khoé mắt đẫm lệ).

Chú thích: Bài mà Trĩ Trĩ lên hát có tên là《 Không hỏi 》của Mao Bất Dịch, bảo bối nào cảm thấy hứng thú có thể nghe thử một chút, nó lại quá ư là hợp với giai đoạn chuyển biến tâm lý của Trĩ Trĩ ở hiện tại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi