GIÓ ĐÊM ẤM ÁP HÔN MÔI EM

Nghe được giọng nói này, thoáng chốc Lâm Kỳ đổi sắc mặt, hắn ta bày ra nụ cười nịnh nọt thả chậm mấy bước lên phía trước, đứng trước mặt Ôn Yến, “Nhị thiếu à, cậu mới nhận em gái sao? Nếu vậy thì, tôi trả cô gái này lại cho cậu, đêm nay tại tôi có mắt không tròng, lỡ tay đụng đến nhị thiếu.”

Nói xong, hắn ta nháy mắt với tụi lâu la, dạt sang một bên nhường đường cho Ôn Yến, nghĩ muốn dẫn đám anh em đi khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

Ôn Yến không thèm nhìn hắn ta, anh bước tới che Niên Trĩ và Ôn Nguyệt ở sau lưng mình, “Vừa rồi anh đụng chạm chỗ nào của cô ấy rồi?”

Động tác định xoay người bỏ đi của Lâm Kỳ chợt cứng đờ ngừng lại, nghĩ chắc Ôn Yến có ham muốn chiếm hữu quá mạnh, vội vàng giải thích, “Người phụ nữ của nhị thiếu sao tôi dám động chứ, chưa hề động tới, thật đó.”

“Nói năng lung tung, tao đập nát cái miệng dơ bẩn của mày!”

Vừa dứt tiếng, một người từ ở đâu lao tới, giáng thẳng một cái tát vào miệng Lâm Kì. Đối phương dùng lực quá mạnh, thế nên lập tức làm Lâm Kì mất đi trọng tâm, té lăn ra sàn.

Đám lâu la đi theo hắn ta đều nghe qua tiếng tăm lẫy lừng của Ôn Yến, quyết đứng yên một chỗ giả chết, chẳng còn dáng vẻ mới vừa nãy ở trước mặt Niên Trĩ, anh dũng đấu tranh vì đại ca của mình.

Người đánh chính là bà quản gia nhà họ Ôn, tìm tới nơi này vốn dĩ muốn bắt Ôn Nguyệt đang chạy loạn về nhà, ai ngờ đâu cô ba nhà họ ở nhà được ngàn vạn cưng chiều, thế mà ở đây bị đám rác rưởi này vây quanh chuốc rượu.

Lập tức khiến bà tức giận tới chết đi sống lại, tiến lên vả vào miệng tên cầm đầu Lâm Kỳ một cái thật đau.

“Nhị thiếu, dù cho tôi không cẩn thận động vào người phụ nữ của cậu, nhưng mà tội cũng đâu nặng đến thế.”

Lâm Kỳ giận lắm mà không dám nói gì quá, chỉ có thể che một bên miệng ngồi bò bên dưới giả bộ thảm thương.

Ôn Nguyệt nghe tên này bịa chuyện mà tức điên, cô nghỉ chốc lát rồi, ý thức cũng tỉnh táo hơn. Cô từ sau lưng Niên Trĩ chạy vọt ra, đạp cho tên Lâm Kỳ một cước, “Em gái hay không em gái cái quái gì, anh thấy rõ rồi chứ, bản tiểu thư đây chính là cô ba nhà họ Ôn nè. Còn dám nói tôi với anh tình cảm nồng nàn hả, tình nhân nhỏ của anh hả? Hôm nay tôi mà không đánh cho anh chết, tôi không phải họ Ôn.”

Lời chưa nói xong, cô đã bị anh hai mình kéo áo lại, “Nguyệt Nguyệt, giữ hình tượng.”

Giờ Ôn Nguyệt mới để ý, mặc dù chỗ này khá khuất, nhưng ầm ĩ nãy giờ đã thu hút sự chú ý của nhiều người có mặt ở đây. Bọn họ ngại uy danh của Ôn Yến và quản gia Ôn, nên không dám xem diễn trò quá trắng trợn. Nhưng ánh mắt vẫn luôn len lén rình mò sang bên này, đã vạch trần ham muốn hóng dưa trong lòng.

Lâm Kỳ không quan tâm ánh mắt xem trò của người khác, hắn ta kinh hãi trừng mắt nhìn Ôn Nguyệt, trong đầu như có sấm sét nổ vang.

Vừa rồi cô nói cô chính là cô ba nhà họ Ôn. Lâm Kỳ có nghe nói về vị này rồi, nghe nói ba chị em nhà họ Ôn, cô con gái thứ ba là người bí ẩn nhất cũng là người được cưng chiều nhất, là báu vật trong tay từ trên xuống dưới nhà họ Ôn.

Hai chân hắn ta bắt đầu run rẩy, tim đập bịch bịch liên hồi, sợ hãi lạ thường.

Sao lại thế?

Chẳng qua chỉ giống mọi ngày, định làm chuyện đó với cô nàng non nớt, sao tự nhiên lại đá trúng tấm sắt[1] nhà họ Ôn này?

[1] Đá trúng tấm sắt (踢到铁板): đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại.

Thấy người phụ trách và ban tổ chức tiệc tối nay hướng bên này đi tới, Lâm Kỳ yếu ớt ngã phịch trên sàn.

Hắn biết, từ tối nay trở đi, hắn và nhà họ Lâm không còn cơ hội đứng vững ở thành phố Bắc này nữa.

Xử lý xong đám cặn bã đấy, Niên Trĩ vui vẻ ăn một cái bánh kem nhỏ để chúc mừng, “Yến tử, vừa nãy thật sự cám ơn anh nhiều, nếu không thì chắc tôi không thể mang em gái anh toàn vẹn trở ra rồi.”

Ôn Yến và Niên Trĩ đứng sang một bên, cùng đưa mắt quan sát những bóng dáng ngoài kia đang tiệc tối linh đình, giọng nói nửa thật nửa đùa trêu cô, “Tiểu Trĩ, cô giúp nhà họ Ôn chúng tôi, mà còn trở ngược nói cảm ơn tôi, không lẽ cô mới nghỉ có mấy hôm, mà đầu óc đã có vấn đề rồi đấy chứ?”

Anh bỗng nhiên kề sát vào, nhìn chóp mũi cao thẳng thanh tú của Niên Trĩ, cười đến tuỳ tiện bất cần.

”Anh...... Anh định làm gì? ”

Niên Trĩ cảnh giác nhìn anh, định bụng lui về phía sau mấy bước, nhưng bị cái bàn chặn lại.

Ôn Yến đưa tay búng tai Niên Trĩ một cái, tối nay cô đeo hai bông tai hồng ngọc trong suốt, mấy sợi tóc loà xoà tùy ý buông xoã xung quanh. Chợt anh có lời gì đó rất muốn nói ra, “Không gì hết, chỉ cảm thấy, có đôi khi tiểu Trĩ cô cũng rất đáng yêu.”

Trước khi Niên Trĩ giơ tay chuẩn bị đánh lại thì người đằng trước đã lui về sau một bước, nghiêm mặt nói, “Tôi sẽ ra nước ngoài đóng phim, phỏng chừng phải một năm rưỡi nữa mới trở về.”

Tin tức này đến quá mức bất ngờ, Niên Trĩ không hiểu sao ngay lúc sự nghiệp anh đang phất lên như diều lại đưa ra quyết định như thế.

“Sao anh lại đi? Giờ mà đi rồi, một năm sau làm gì còn ai nhớ mặt anh nữa, ở giới giải trí này người đẹp đi rồi lại đến, không ai đợi anh mãi đâu.”

Ôn Yến nhìn bộ dạng không đồng tình này của cô, tâm trạng tốt hơn nãy một chút, giọng anh thả chậm nhẹ nhàng trả lời, “Có gì đâu, dù sao nhà thiếu gia đây không thiếu tiền, vui vẻ mới quan trọng nhất.”

Anh thản nhiên mắc áo khoác ở bên tay, vừa xoay người, vừa vẫy vẫy tay với Niên Trĩ, “Đi đây, có duyên sẽ gặp lại.”

Cái người này……

Rõ là sống tuỳ tiện bất cần, không theo khuôn phép nào hết.

Quý Bá Lễ là người đọc bài phát biểu cho buổi tiệc tối hôm nay, nhà đầu tư phía sau phải tốn hao hết mọi công sức mới mời được ông đến, bởi vậy, ngay từ lúc bắt tay chuẩn bị tiệc, đã đặc biệt sắp xếp cho hai người họ một phòng chờ yên tĩnh tiện nghi bên cạnh sảnh tiệc, xem như phòng nghỉ cho hai vợ chồng Quý Bá Lễ và Thẩm Mạn.

Do thân phận Thẩm Mạn đặc biệt, những dịp thế này bình thường không tiện công nhiên lộ mặt trước mọi người, chỉ đành ngồi trong phòng nghỉ chờ Quý Bá Lễ đọc xong bài phát biểu.

Thế nên, ngay lúc cô nhìn thấy Quý Bá Lễ xuất hiện ở lối vào được vệ sĩ đi theo bên trái hỗ trợ mời lên sân khấu, Niên Trĩ biết cơ hội của mình đã đến.

Cô buông ly rượu, xinh đẹp kiêu sa tựa như thiên nga, sải bước qua khiến không ít người dõi mắt nhìn theo.

Trước cửa phòng nghỉ có mấy tay vệ sĩ của nhà họ Quý đứng giữ, bọn họ biết Niên Trĩ, thấy cô đến, cung kính nhiệt tình chào hỏi, “Chào cô chủ.”

Cô mỉm cười cho có lệ, điềm đạm ân cần mà lên tiếng, “Tôi đến tham gia tiệc tối, mới biết chú và dì cũng đến dự, cho nên định sang đây chào hỏi một tiếng.”

Vệ sĩ dẫn đầu giải thích với cô, “Ông chủ phụ trách đọc phát biểu tiệc đêm nay, đã được người trong ban tổ chức mời đi trước. Bà chủ thân phận đặc thù, không tiện ra mặt, nên vẫn còn nghỉ trong phòng chờ. Cô chủ cô muốn lên sân khấu trước hay vào đây trước?”

Niên Trĩ săn sóc nói, “Vừa lúc, để tôi vào nói chuyện với dì một lát, để dì không ngồi buồn một mình. Bên chỗ chú chắc còn có việc quan trọng phải bàn, tôi không nên đến đấy làm phiền.”

Anh vệ sĩ cảm thấy cô có lý, lấy thẻ từ ra quẹt mở cửa cho Niên Trĩ.

Căn phòng được bày trí trang nhã đơn giản, xem ra ban tổ chức tốn nhiều tâm tư sắp xếp bữa tiệc tối nay, ngay đến ý thích của hai vợ chồng Quý Bá Lễ cũng tìm hiểu rất kỹ càng.

Thẩm Mạn ngồi trước bàn trà nhỏ, yên tĩnh chăm chú đọc quyển sách trên tay, lúc Niên Trĩ bước vào, nhìn ra đấy là quyển《 Bá tước Monte Cristo 》[2]nguyên bản tiếng Anh.

[2] Bá tước Monte Cristo (tiếng Pháp: Le Comte de Monte Cristo) là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexandre Dumas cha (để phân biệt với con trai ông). Một tác phẩm khác rất nổi tiếng của ông có tựa là Ba chàng lính ngự lâm.

“Dì à, con không làm phiền dì chứ?”

Thẩm Mạn rời mắt khỏi trang sách, dịu dàng cười với Niên Trĩ, “Con đến rồi à.”

Đối với việc Niên Trĩ đến tìm, Thẩm Mạn không cảm thấy ngạc nhiên, trái lại bà tựa như đã ngồi sẵn ở đây chờ cô từ lâu.

Lấy từ túi xách ra bằng chứng mình thu thập được nhiều năm qua, Niên Trĩ lấy tấm ảnh chụp mẹ mình đặt lên bàn trà nhỏ, “Dì, dì là người thông minh, hẳn cũng đoán được hôm nay con đến đây tìm dì, là vì chuyện gì.”

Thẩm Mạn cầm lấy tấm ảnh trên cùng lên, đấy là ảnh chụp mẹ Niên Trĩ và cô bé Niên Trĩ năm lên bốn tuổi. Người phụ nữ trong tấm ảnh khí chất dịu dàng trầm tĩnh, đôi mắt sáng ngời trông rất có thần, tràn trề hy vọng vào cuộc sống này.

Bà hoài niệm vuốt ve tấm ảnh, ánh mắt đong đầy nhớ nhung và thương nhớ, “Mẹ của con là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà dì từng biết, cô ấy dịu dàng mạnh mẽ, dũng cảm thông minh, chỉ tiếc……”

Niên Trĩ cười mỉa mai, “Chỉ tiếc, lại quen biết một người bạn như dì sao?”

Thẩm Mạn nhìn vào mắt Niên Trĩ, tựa như muốn qua cô nói chuyện với một người nào đó ở rất lâu về trước, “Con rất giống mẹ mình, giống cả tật xấu kén ăn cả chứng say xe, tất cả đều giống nhau như đúc. Năm đó lúc bọn dì còn học chung với nhau, mỗi lần đi huấn luyện dã ngoại, sau khi xuống xe cô ấy thường hay ôm lấy cánh tay dì nũng nịu. Lúc đó trong túi của dì luôn để phòng sẵn thuốc say xe, sợ cô ấy lơ là bất cẩn, quên uống thuốc, rồi ngất xỉu trên xe.”

“Dù rằng nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng cô ấy luôn là người có thành tích xuất sắc nhất lớp chúng tôi. Dã ngoại sinh tồn, chống trinh sát[3], mai phục ẩn nấp...... Môn nào cô ấy cũng được điểm A+.”

[3] Chống trinh sát: đại loại như qua mặt trạm giám sát, thoát được cảnh sát.

“Nói mới thấy lạ, trong lớp chỉ có sáu cô gái, hai chúng tôi thân thiết với nhau nhất, lúc đó như có lực từ trường ở giữa hấp dẫn hút lấy nhau. Ngày ấy chúng tôi còn hay đùa rằng, dì hy vọng con của mình sẽ bao dung dịu dàng mà vẫn mạnh mẽ giống cô ấy, cô ấy thì, hy vọng con mình sẽ gan dạ hiếu thắng giống như dì vậy.”

Niên Trĩ lắng nghe Thẩm Mạn kể lại những chuyện mà trước giờ cô chưa được biết, về thời con gái của mẹ, mới biết bà ấy cũng từng có một thời trẻ tươi sáng đầy sống động như vậy. Nhưng kể từ khi bà ấy lên chức mẹ, hình ảnh của bà luôn đơn độc lẻ loi, bà quay cuồng giữa công việc, nhà bếp, phòng ngủ dáng vẻ bận rộn qua lại ba điểm một đường như thế.

Trong vô thức, hai dòng nước mắt chậm rãi lăn dài trên gò má Niên Trĩ, cô hận bản thân mình không thể trưởng thành sớm hơn, sớm hơn để có thể đứng trước mẹ mình, giúp bà ấy che mưa chắn gió.

Thẩm Mạn rút khăn giấy, giúp Niên Trĩ lau đi nước mắt vương trên mặt, “Sự thật năm ấy quá đau thương, quá khứ đó không chỉ chứa đựng những ký ức đau buồn, nó còn có cả tội ác đầy căm phẫn. Một khi chiếc hộp Pandora đó được mở ra, thì sẽ không còn cơ hội đóng lại nữa. Tiểu Trĩ, mẹ con hy vọng con khoẻ mạnh hạnh phúc mà lớn lên, chứ không phải mang theo mình gánh nặng quá khứ.”

Niên Trĩ né tránh bàn tay của Thẩm Mạn, ánh mắt kiên định, “Dì à, nếu con không biết sự thật, không đưa được kẻ sát nhân ra trước công lý, tương lai sẽ có thêm nhiều người bất hạnh giống như con, như mẹ con vậy.”

“Điều con mong cầu, không phải chỉ làm sáng tỏ quá khứ, mà còn giữ gìn một tương lai trong sạch phía trước.”

......

Ra khỏi phòng nghỉ rồi, Niên Trĩ cúi đầu trực tiếp đi thẳng đến nhà vệ sinh. Tấm gương lớn soi rõ đôi viền mắt sưng đỏ của cô, nhô lên hệt như hai lòng đỏ trứng vịt muối, may mà ngày mai không phải đi làm.

Niên Trĩ thầm cười giễu chính mình.

Cô vốc một vốc nước lạnh hắt thật mạnh vào mặt, sau đó ngẩng đầu lên, đưa ra quyết định cho mình.

Điện thoại di động trong túi chợt vang lên, Niên Trĩ mở ra nhìn màn hình hiển thị, nụ cười dần hiện lên trên gương mặt.

Dường như người ở đầu dây bên kia vừa ngủ dậy, giọng nói vốn dĩ dịu dàng, giờ đây nghe lại có chút trầm khàn gợi cảm, “Chơi vui chứ?”

Nhìn vào gương thoa thêm một lớp son môi, Niên Trĩ đùa anh, “Tất nhiên vui rồi, không đi dự sự kiện thì em cũng không biết được, hoá ra giới giải trí có nhiều cậu chàng trẻ đẹp trai nai tơ tới vậy.”

Giọng Quý Sơ bỗng trở nên nguy hiểm, “Nếu ngay bây giờ có tên đàn ông nào đó dám bén mảng kế bên em, anh sẽ đến bắt em về ngay lập tức.”

Niên Trĩ dửng dưng như không, “Ồ vậy em phải thừa dịp trước khi anh tìm đến đi qua đó thân thiết với mấy cậu em kia mới được, tranh thủ chơi cho đã.”

Giọng đối phương đột ngột thay đổi, âm điệu nhẹ nhàng, “Niên Niên, chuyện ban sáng anh sai rồi, không nên chọc em như vậy.”

Quý Sơ thấu hiểu hết những triết lý sâu xa ẩn sau câu nói “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” kia, lúc nên nhận sai thì phải nhận sai liền.

Đầu dây bên này Niên Trĩ cười thật rạng rỡ, nhưng cố ý để giọng mình nghe thật lạnh lùng, “Cho nên đại thiếu gia Quý đây gọi điện thoại tới, là vì chuyện này sao?”

“Anh muốn giải thích rõ ràng một chuyện với em, anh và Ôn Nguyệt lúc nhỏ chỉ là bạn bè chơi với nhau đôi ba tháng, anh và cô ấy không có quan hệ gì khác nữa.”

Nụ cười trên mặt Niên Trĩ càng thêm rạng rỡ, “Chuyện này chờ em về rồi hẳn giải thích không được sao?”

“Anh muốn làm em ghen, nhưng mà không nỡ để em đau lòng, chờ em về ít nhất phải còn tận hai tiếng nữa, anh không muốn em mãi giữ tâm trạng như thế suốt hai tiếng sau, nhiều thêm một giây nữa cũng không muốn.”

Lúc này Niên Trĩ đã bước ra khỏi sảnh tiệc, ở bên ngoài có một khu vườn treo. Ánh trăng như dòng nước chảy, đều đều chảy chiếu trên những khóm hoa đang đua màu khoe sắc, trải một lớp ánh sáng rực rỡ lên từng cánh hoa xinh đẹp mềm mại.

Gió đêm mát mẻ chuyển thành cảm giác se se lạnh, nhẹ nhàng thổi qua khiến tóc Niên Trĩ bay bay, bên tai cô vẫn vang lên giọng nói Quý Sơ dịu dàng trong trẻo giống như ánh trăng kia vậy.

Như đang có làn gió nhẹ nhàng thân mật thoáng qua mặt cỏ xanh tươi.

“Tiểu Sơ, ánh trăng đêm nay thật sự rất đẹp, nếu có anh ở đây cùng ngắm với em thì tốt quá.”

Quý Sơ khẽ cười thành tiếng, “Thế nên, em có thể ngoảnh lại nhìn xem.”

Giọng nói kề bên tai và sau lưng dần khớp vào nhau, cuối cùng như hoà vào thành một.

Niên Trĩ xoay người, người mà cô vừa nhung nhớ trong lòng, giờ phút này đang đứng trước mặt cô, khoác lên mình ánh trăng sáng toả, hệt một vị thần từ nơi chín tầng mây hạ chơi trốn nhân gian.

Cô nghe thấy giọng nói của mình vang lên, “Tiểu Sơ, tiệc tối nay chán quá đi mất, hay anh dẫn em trốn đi nhé.”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mở khoá một số điềm báo, hôm nay đến muộn, chờ thêm nữa nhó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi