GIÓ ĐÊM VÀ ANH DỊU DÀNG NHẤT



Edit: Hinh

Kỷ Tuân lái xe chở Sở Mạt ra khỏi thành phố, mưa ngày càng nặng hạt hơn.

Cả một đường Sở Mạt đều im lặng, cô không hỏi Kỷ Tuân muốn dẫn mình đi đâu, cô cứ có cảm giác tối nay anh có gì đó khác với thường ngày.

Sở Mạt nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi mím chặt và lông mày nhíu lại làm cô cảm thấy hình như anh đang tức giận.

Nhưng anh giận cái gì, cô không biết.

Điện thoại trong túi Sở Mạt rung lên.

Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của lão Nghiêm, cô ấy hỏi cô sao còn chưa về nữa.

Sở Mạt còn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, tin nhắn của lão Nghiêm lại đến nữa.

Là link dẫn đến một bài viết trên Weibo. Nam nữ chính lại là cô và Kỷ Tuân.

Sở Mạt nhướng mày, sao bên Weibo lại ầm ĩ lên nữa rồi.

Trong bài viết có một hình ảnh rất quen thuộc, là tấm ảnh cô vừa xem trưa nay. Nhưng vẫn còn một tấm cô chưa xem. Thời gian trên ảnh là vào lúc Kỷ Tuân đi đón cô vào mấy tuần trước. Ở cổng ra B1, Sở Mạt gắt gao ôm chặt Kỷ Tuân, anh mặc một thân màu đen đầy u ám, hai mắt nhắm chặt lộ ra chút đau buồn. Những người đi đi lại lại ở sân bay bất đắc dĩ phải làm nền cho bọn họ, Kỷ Tuân như một Đại thiếu gia giàu có sung túc, khiến gương mặt và cách ăn mặc của Sở Mạt lại càng không tương xứng với anh.

Đoạn cap phía trên đại khái là nói vậy.

Sở Mạt còn đang định nhìn kỹ hơn, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay sạch sẽ thon dài.

”Kỷ Tuân?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.


Kỷ Tuân tắt điện thoại cô, nhìn có vẻ như chỉ là tiện tay, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng, ”Không cần lo lắng về mấy chuyện đó.”

Lòng Sở Mạt trĩu xuống, dường như cô đã hiểu được chuyện gì đó, mà chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Đầu tiên là trường học, sau đó lại là Weibo, nhìn biểu cảm lúc nãy của Kỷ Tuân, xem ra cũng đã sớm biết chuyện này rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không khí bên trong xe vẫn im lặng.

Kỷ Tuân lái xe rất nhanh, trong màn mưa, Sở Mạt thấy xe của mọi người ngày càng ít, không kìm được hỏi: ”Chúng ta đang đi đâu vậy?”

”Sắp đến rồi.”

Kỷ Tuân trả lời ngắn gọn, mà đúng thật là rất nhanh.

Khoảng chừng một phút sau, xe của anh lặng lẽ dừng ngoài sân.

Lúc Kỷ Tuân xuống xe, mưa thổi vào qua khe cửa xe, Sở Mạt không khỏi rùng mình.

Xuống xe, anh mở dù lên, kéo cô vào ngực mình. Hai người đi lên bậc thang, bây giờ cô mới ý thức được nơi này là một căn biệt thự, trên cánh cửa tối màu trước mặt cô có hai cái đầu sư tử và một cái vòng đồng, Kỷ Tuân giơ tay lên gõ vào cái vòng đồng.

Lập tức có người ra mở cửa cho bọn anh.

”Kỷ thiếu.”

”Chuẩn bị phòng chưa?”

”Chuẩn bị rồi ạ. Mời Kỷ thiếu đi theo tôi.”

Bên trong cánh cửa là một khu vườn kiểu Xô – viết điển hình, có núi, có nước, có cây, cách đó không xa là có một dãy hành lang uốn lượn không biết dẫn đến đâu.

Kết hợp với đoạn đối thoại của Kỷ Tuân và người mở cửa, Sở Mạt còn tưởng là cô đã đi qua một thế giới khác. Ở đó, Kỷ Tuân là một thiếu gia giàu có, cô thì lại là một đứa bé mồ côi không có thân phận, anh đưa cô về đây để trốn khỏi bọn đòi nợ. Bóng đêm bao phủ lấy hành lang gấp khúc, đầy khó khăn và bấp bênh, chỗ dựa duy nhất của cô bây giờ chính là người đàn ông bên cạnh.

Sở Mạt nghĩ nghĩ, không kìm được nở nụ cười.

”Cười gì vậy?” Kỷ Tuân cúi đầu hỏi.

Sở Mạt ngẩng đầu lên, cười nhạt: ”Anh muốn đưa em đi trốn đúng không?”

Kỷ Tuân ngẩn ra, cũng cười rộ lên, ”Đúng vậy.”

Sở Mạt không cho là thật, lại cười tươi hơn, ”Thật biết phối hợp.”

Kỷ Tuân chỉ cười.

Đi dọc theo hành lang gấp khúc khoảng năm phút, những tưởng tượng của cô lập tức biến mất khi nhìn thấy đèn thủy tinh và máy tính Apple.

”Kỷ thiếu, tôi đã đưa toàn bộ người làm ở chỗ này đi rồi, một ngày ba bữa cơm sẽ đúng giờ đưa đến đây, Sở tiểu thư có thể yên tâm ở.”

Lúc nãy tối om, nên bây giờ Sở Mạt mới nhìn rõ người mở cửa cho bọn họ lúc nãy thì ra là một ông lão tóc bạc trắng. Nếu tính về tuổi tác, cô có thể coi như cháu gái ông ấy.

Sở Mạt xoay người cảm ơn theo bản năng, ”Cảm ơn ông.”

Ông lão hơi giật mình, thấy Kỷ Tuân gật đầu với ông, biểu cảm trên mặt mới thả lỏng một chút, ”Sở tiểu thư không cần khách khí, tôi đi ra ngoài trước.”


Sau khi ông ấy đi khỏi, trong căn phòng to chỉ còn lại Sở Mạt và Kỷ Tuân.

Căn phòng rất rộng, hình như là một phòng riêng, phòng khách và phòng ngủ hoàn toàn tách biệt, thậm chí bên cạnh chỗ họ đứng còn có một cái kệ sách. Từ cách trang trí cho đến đồ đạc trong phòng đều toát lên sự sang trọng và thoải mái. Sở Mạt chỉ từng thấy mấy căn phòng như vậy trong phim truyền hình thôi.

Cô hỏi Kỷ Tuân: ”Sao lại đưa em đến đây?”

Kỷ Tuân đã thả lỏng hơn nhiều sau khi đùa với cô, bây giờ trên mặt anh mới là vẻ dịu dàng mà Sở Mạt biết.

”Nghỉ ngơi.” Kỷ Tuân xoa xoa đầu cô, ”Huấn luyện quân sự mệt lắm đúng không? Em nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi.”

Sở Mạt nghiêng đầu tránh tay anh.

”Kỷ Tuân, anh cảm thấy em dễ bị lừa lắm đúng không?”

”Anh không nghĩ vậy.”

”Vậy anh nên giải thích với em một chút đi.”

”Sở Mạt…”

”Em không muốn nghe những lời mà anh nói với em lúc ở trường học.” Sở Mạt nhướng người đến gần anh, trong đôi mắt hiện lên sự lý trí, cũng có kiên quyết, ”Kỷ Tuân, em biết anh rất tốt với em. Nhưng đừng có chuyện gì cũng giấu em được chứ. Anh biết chuyện trên Weibo đúng không? Chuyện trên diễn đàn trường em anh cũng biết đúng chứ?”

”Trường em?” Kỷ Tuân nhướng mày, ”Trong trường có xảy ra chuyện gì à?”

”Mấy bức ảnh trên Weibo, trưa nay em đã thấy rồi.” Lúc bấy giờ Sở Mạt mới nhớ, điện thoại cô còn trong xe anh, không cách nào để cho Kỷ Tuân xem mấy bài viết đó cả, ”Thấy trên diễn đàn trường em, có điều bị xóa rồi.”

Kỷ Tuân nghe vậy thì mặt trở nên căng thẳng, ”Phía trường học có tìm em không?”

”Không có.” Sở Mạt lắc đầu, ”Mấy hôm nay trời mưa, bọn em không huấn luyện quân sự. Mấy ngày rồi em cũng không ra khỏi ký túc.”

Kỷ Tuân thở dài nhẹ nhõm.

Sở Mạt lại hỏi: ”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong chớp mắt, mặt Kỷ Tuân tối sầm lại, anh nói với Sở Mạt: ”Bên ngoài lạnh lắm, em đi tắm nước nóng trước đi. Đợi em đi ra chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Sở Mạt kiên quyết lắc đầu: ”Kỷ Tuân, em không phải là đứa trẻ ba tuổi. Nếu anh không chịu nói em biết, em sẽ đi về trường học ngay bây giờ.”

Dứt lời, cô thật sự đi về hướng cửa.

Kỷ Tuân đang đứng trước mặt cô, cô vừa đứng lên, anh lập tức chặn trước mặt, không ngoài dự đoán, Sở Mạt va vào lồng ngực anh.

Anh nhíu mày: ”Bên ngoài còn đang mưa, em sẽ cảm lạnh đó. Đừng làm loạn nữa.”

Giọng nói trầm thấp của anh đi vào lòng Sở Mạt, làm cô đột nhiên có một loại rung động mãnh liệt, tứ chi như bị điện giật mà tê dại.

Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Kỷ Tuân lúc đầu muốn nhìn qua chỗ khác, nhưng môi lại đột nhiên nặng trĩu xuống.

Môi của Sở Mạt như hai cánh hoa mềm mại đè lên môi anh, còn mang theo mùi hương thơm ngát của hoa nhài.

Mắt cô ngập nước, giọng nói như đang run rẩy: ”Kỷ Tuân, em muốn biết.”

***


Kỷ Tuân là một đứa con riêng.

Ba anh là con cả của tập đoàn Kỷ thị, là người thừa kế duy nhất của gia tộc khổng lồ này, mà mẹ anh lúc đó chỉ mới là một thực tập sinh vừa tốt nghiệp.

Tổng tài và cô bé lọ lem bị gia tộc chia cắt, nếu đặt trong tiểu thuyết thì kết cục của bọn họ sẽ rất tốt đẹp. Nhưng đây là đời thật.

Lúc đó Kỷ Thịnh Bang đã được gia tộc sắp đặt vị hôn thê rồi, tuy rằng bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần ở tiệc đính hôn, còn chưa có tình cảm gì, nhưng mẹ Kỷ Tuân cũng được xem như là người thứ ba.

Mẹ anh khi đó chỉ mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học, cái gì cũng không biết, chỉ biết tin tưởng vào lời ngon tiếng ngọt của Kỷ Thịnh Bang. Hắn nói với cô sẽ giải trừ hôn ước với người phụ nữ kia, cô lập tức toàn tâm toàn ý tin tưởng, cô ngoan ngoãn im lặng làm tốt bổn phận của một thực tập sinh, cho đến khi Kỷ phu nhân xuất hiện, cũng chính là Đại tiểu thư của Phương gia — Phương Hoài Thu gửi thiệp cưới của cô ấy và Kỷ Thịnh Bang cho cô.

Ngay lúc mẹ anh còn đang đau lòng, lại phát hiện mình có Kỷ Tuân.

Sự tồn tại của Kỷ Tuân làm cô sinh hy vọng, nghĩ mình có Kỷ Tuân rồi, sự tình sẽ có chuyển biến. Sự thật cũng đúng vậy, quả nhiên Kỷ Thịnh Bang mừng như điên, lại hứa với cô, hắn nhất định, nhất định sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước. Không ngoài dự đoán, mẹ Kỷ Tuân lại tin tưởng người đàn ông đó lần nữa.

Vào một ngày nào đó của tháng thứ bảy kể từ khi cô mang thai, cô lại đột nhiên phát hiện — cô không tìm thấy Kỷ Thịnh Bang nữa. Kỷ gia chỉ phái một quản gia đến gặp cô, đưa một tờ chi phiếu với thái độ kiêu ngạo, kêu cô bỏ đứa bé này rồi rời khỏi Thượng Hải.

Mẹ Kỷ Tuân khóc: ”Thịnh Bang đâu, tôi muốn gặp anh ấy. Ông kêu anh ấy đến gặp tôi đi, để anh ấy tự nói với tôi!”

”Thiếu gia bận rất nhiều việc, cuối tuần này chính là đám cưới của ngài ấy và Phương tiểu thư, không rảnh đến gặp cô đâu.” Quản gia nâng cằm lên, nhìn mẹ Kỷ Tuân đang khóc, trong mắt có chút khinh thường: ”Thiếu gia chỉ đùa giỡn với cô thôi, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn cầm tiền rời đi, nếu không…”

Quản gia không nói tiếp. Nhưng cuối cùng mẹ Kỷ Tuân cũng tỉnh ngộ lại, cô toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông đó, kết quả, vốn dĩ là ngay từ đầu hắn đã không giải trừ được hôn ước, tất cả đều chỉ là lừa cô thôi.

Mẹ Kỷ Tuân mất việc, mất người mình yêu, không thể lại mất con nữa. Cô đã sắp sinh rồi, không thể phá thai được, nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại Thượng Hải chờ người của Kỷ gia đến hại chết con cô. Tâm tàn ý lạnh, mẹ Kỷ Tuân đành cầm chi phiếu rồi đưa Kỷ Tuân còn đang trong bụng về thôn Ngân Hồ.

Ngày qua ngày cũng xem như yên ổn.

Nhưng lúc Kỷ Tuân bốn tuổi, mẹ Kỷ Tuân nhận được một cuộc điện thoại của bạn cũ, anh ta nói, không biết bằng cách nào Kỷ gia đã biết cô không bỏ Kỷ Tuân nên họ muốn đưa Kỷ Tuân về.

Cô không thể để Kỷ gia tìm thấy Kỷ Tuân được, cô vĩnh viễn không thể quên được gương mặt kiêu ngạo ác độc của người quản gia đó lúc kêu cô bỏ thằng bé. Cô rất rõ, mặc dù người của Kỷ gia có để tiếp nhận dduocj Kỷ Tuân, nhưng Phương Hoài Thu thì không có khả năng.

Vì vậy cô nén đau lòng đưa Kỷ Tuân cho bạn cũ, kêu anh ta đưa Kỷ Tuân ra nước ngoài, bản thân thì ở lại đối mặt với mưa rền gió dữ của Kỷ gia

Nghe đến đó, Sở Mạt tức giận bất bình: ”Sao Kỷ gia còn tìm anh nữa cơ chứ, không phải là bọn họ không cần anh sao?”

Khóe miệng Kỷ Tuân kéo lên, cười khổ: ”Vì đến khi Kỷ phu nhân kết hôn với ba anh được bốn năm mới phát hiện bà ấy không thể sinh con được. Kỷ gia cần thế lực của Phương gia, dĩ nhiên không thể ly hôn. Phương Hoài Thu định nhận nuôi một đứa trẻ từ Phương gia, nhưng sao Kỷ gia có thể để tập đoàn Kỷ thị rơi vào tay người ngoài chứ.”

”Nên bọn họ mới nghĩ đến anh?”

”Đúng vậy.” Kỷ Tuân tiếp tục cười, ”Lúc trước mẹ chỉ nói với anh, rằng anh là con trai của mặt trời. Nhưng bà lại không nói anh biết, trong người anh có chảy dòng máu của Kỷ gia, anh là người nhà họ Kỷ.”

Mà người nhà họ Kỷ, tâm tư đều âm u dơ bẩn cả.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi