GIÓ ĐÊM VÀ ANH DỊU DÀNG NHẤT



Edit: Hinh

Hai ngày cuối tuần, Sở Mạt đeo cái ba lô nhỏ đến trung tâm thành phố, làm người dẫn đường đưa Sở Kiến Hùng và Tương Vi đến Disney Land chơi một chuyến.

Tuy rằng đã chuẩn bị vào thu, nhưng ánh mặt trời ở Thượng Hải vẫn gắt đến độ khiến người ta không ngừng chảy mồ hôi.

Từ khi Disney Land khai trương đến nay thì luôn kín người, vừa đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ là người đến chơi lại đông đến mức một con kiến cũng chui không lọt. Một nhà ba người Sở Mạt xếp hàng từ lúc 7 giờ mở bán vé, hiện tại là 10 giờ rồi nhưng còn chưa vào được công viên.

Đã nhiều năm rồi Tương Vi không đến phía Nam du lịch, nhiệt độ oi bức khiến bà thở không nổi, bây giờ xung quanh lại nhiều người, chen chúc trong đám đông lại càng khó chịu.

Sở Kiến Hùng thấy thế liền kêu Sở Mạt và Tương Vi đứng sang bên cạnh, để ông một mình xếp hàng.

Xung quanh cửa vào công viên rất trống trải, ngay cả mái hiên để che đi cái nóng mùa hè cũng không có, Sở Mạt miễn cưỡng chống đỡ, Tương Vi dựa vào vai cô, cầm một cái quạt giấy trong tay, không ngừng quạt cho mình và con gái.

Thời gian đã gần giữa trưa, nhiệt độ lại càng cao. Cho dù có miễn cưỡng cỡ nào thì Sở Mạt cũng nóng đến đổ mồ hôi. Cô nhìn nhìn Tương Vi, mặc dù bà có hơi mệt, nhưng một chút ý tứ muốn ra về cũng không có.

Hôm nay đến Disney Land là do Tương Vi chủ động đề nghị, tối hôm qua lúc mua vé Sở Mạt liền nói với bà Disney Land rất đông, nhưng dường như Tương Vi lại không để ý, trong mắt đong đầy sự vui vẻ giục Sở Kiến Hùng nhanh chóng đi mua vé.

Lúc này Sở Mạt mới hiểu, trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một công chúa nhỏ, xem ra những lời này không phải là giả.

Hồi trước cô đã từng đến Disney Land rồi, nhưng là đi chung với Kỷ Tuân. Có anh, dĩ nhiên là không cần lo lắng mấy chuyện xếp hàng, nhưng hôm nay Kỷ Tuân không đến đây.

Hai người đã bàn bạc với nhau, cuối tuần này sẽ giới thiệu anh với ba mẹ cô, chuyến đi Disney Land này vốn là do Kỷ Tuân tiếp khách. Nhưng tối thứ năm anh lại nhận được thông báo phải đi công tác, sau khi anh đưa Sở Mạt lại khách sạn liền lái xe suốt đêm đến Tô Châu.

Sở Mạt không muốn làm chậm trễ công việc của anh, cũng may trước đó cô không nói với Tương Vi và Sở Kiến Hùng chuyện Kỷ Tuân muốn đến, cô không muốn ấn tượng đầu của bọn họ về Kỷ Tuân không tốt.

Đợi thêm một lát, Sở Mạt liếc nhìn một hàng người dài thật dài đang xếp hàng, chậm chạp đến nỗi căn bản không nhìn ra chút di chuyển nào, Tương Vi ngay cả sức quạt cũng không còn nữa. Cô cắn cắn môi, đưa dù cho bà.

”Mẹ, chờ con một lát nhé, con đi gọi điện thoại.”

Dứt lời, cô nhanh chóng chạy đi, Tương Vi phía sau hô: ”Tiểu Mạt, đem dù theo này!”

Sở Mạt lớn tiếng trả lời: ”Không cần! Con sẽ nhanh chóng trở lại!”

Xung quanh đây không có nơi nào yên tĩnh cả, trừ người xếp hàng thì chính là người xếp hàng. Sở Mạt chạy cách xa Tương Vi một khoảng, liền gọi điện thoại cho Kỷ Tuân.

Lúc này Kỷ Tuân đang họp trong chi nhánh công ty ở Tô Châu, bầu không khí trong phòng họp rất nghiêm túc, mấy tổng giám đốc đều cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

Chi nhánh công ty ở Tô Châu chính là công ty con lớn nhất của Kỷ thị ở vùng Giang Nam, mấy người đứng đầu đều là trưởng bối trong Kỷ gia. Trước đây Kỷ Tuân luôn một mực cải cách tập đoàn, mấy công ty con thì anh chưa đụng đến.

Từ khi Kỷ Tuân chính thức tiếp nhận tập đoàn Kỷ thị từ tay Kỷ Thịnh Bang đến nay, trong hai năm này bên trong Kỷ thị có thể nói là đã xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất.

Lúc trước Kỷ Thịnh Bang có năng lực, có thủ đoạn, nhưng quá đặt nặng sĩ diện, tình cảm. Tuy rằng biết trong tập đoàn có người châm chọc, ông vẫn nhớ kỹ là người Kỷ gia mà mắt nhắm mắt mở cho qua, bên trong tập đoàn a dua nịnh hót, bầu không khí không xem trọng chức vụ mà chỉ xem trọng bối phận để kết giao hoặc xa lánh, có thể nói là hậu quả của sự dung túng của ông.

Nhưng Kỷ Tuân không như thế, từ nhỏ anh đã lớn lên ở nước ngoài, tiếp nhận nền giáo dục cởi mở, đối với mấy người trong Kỷ gia càng không có tình thân đáng nói. Anh kế thừa phong cách quản lý và thủ đoạn của Ngạn Thành, làm việc quyết đoán, tất cả đều nói chuyện bằng thực lực, mặc kệ ông là chú Hai hay là ông Ba, ở trong công ty thì anh không phân biệt người nào cả.

Trên dưới tập đoàn đều có người bất mãn với Kỷ Tuân, nhưng sau đó dần dần lại không có ai dám xen vào quyết định anh, tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong hai năm ngắn ngủi.

Lần này đến Tô Châu, mọi người trong tập đoàn đều nói anh muốn lấy công ty ở đây làm mở đầu. Trước khi Kỷ Tuân đến, bọn họ còn chưa biết được tiểu Kỷ tổng thủ đoạn cao siêu trong lời đồn có bao nhiêu lợi hại, nhưng sau khi anh đến đây, cái áp lực mạnh mẽ đó lớn đến độ nhóm chú bác cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc này, Kỷ Tuân ngồi ở ghế chủ vị cầm trong tay một phần báo cáo tài vụ, vẻ mặt lạnh lùng: ”Các vị chú bác, đây là bất ngờ mọi người dành cho tôi à?” Nói xong, anh ném tài liệu lên bàn.

Hay cả thằng ngốc cũng nhìn ra Kỷ Tuân đang tức giận, càng không ai dám nói chuyện, trong phòng họp yên lặng đến nỗi tiếng một cây kim rơi cũng nghe thấy.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại không biết ở đâu phát ra.

Mọi người trăm mặt nhìn nhau, không biết là ai xui xẻo như vậy, tiểu Kỷ tổng đang nổi nóng, đây không phải là tự chui vào họng súng à!

Ngay lúc mọi người còn đang đoán mò tên xui xẻo chui vào họng súng là ai, thì Kỷ Tuân lúc nãy còn lạnh lùng tức giận đột nhiên cầm lấy điện thoại mình, ghế xoay qua một hướng khác, một tiếng ”Mạt Mạt” dịu dàng đến nỗi khiến đám cao tầng một giây trước còn nơm nớp lo sợ kinh ngạc muốn rớt cằm.

”Disney Land? Đừng vội, để anh sắp xếp cho. Không có gì đâu, không làm phiền mà. Cứ vui vẻ đi chơi với chú dì đi, không cần lo cho anh. Ừm, anh biết rồi, được, vậy em đứng đợi một lát nhé.”

Sở Mạt cúp điện thoại, Kỷ Tuân lập tức gọi cho Tiểu Trịnh.

Lần này đi công tác không lâu, lại là cuối tuần nên anh chỉ đến đây một mình. Đúng lúc có thể gọi Tiểu Trịnh một tiếng, nhân tiện kêu cậu ta thay anh tiếp đãi ba mẹ Sở Mạt thật tốt.

Anh đã cân nhắc đến sở thích của ba người họ, từ chỗ ăn cơm đến trò chơi rồi tiết mục biểu diễn, tất cả đều được chuẩn bị tươm tất.

Tiểu Trịnh cầm cuốn sổ nhỏ ghi vào từng thứ một, sau khi cúp điện thoại lập tức ra khỏi nhà.

Giọng điệu dịu dàng của Kỷ Tuân lúc gọi điện thoại so với con người lúc nãy cứ như là hai người khác nhau. Anh có gương mặt đẹp đẽ tuấn tú đến vậy, lại còn có giọng nói từ tính, người đàn ông cẩn thận săn sóc đến thế, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn chiếm lấy. Không hề báo trước, hai nữ quản lý cao tầng trong phòng họp đã đỏ mặt. Hai người ít nhiều gì cũng là trưởng bối có quan hệ họ hàng với Kỷ Tuân, ấy vậy mà lại không thể chống cự với sự dịu dàng của anh lúc nãy.

Vốn dĩ nghĩ tiểu Kỷ tổng là vị lãnh đạo công chính nghiêm minh, không ngờ lúc anh dịu dàng như nước lại mê người đến thế.


Chỉ tiếc, sự dịu dàng của anh chỉ dành cho một người.

Cúp điện thoại, Kỷ Tuân nhắn tin báo cho Sở Mạt, nhận được tin nhắn trả lời của cô thì mới an tâm bỏ điện thoại suống, sự dịu dàng biến mất đến cả đuôi lông mày cũng không thấy.

Ngay lúc nâng mắt lên, gương mặt anh lại lần nữa trở về biểu cảm lạnh lùng.

”Tổng giám đốc Kỷ Mai, mời bà giải thích một chút, tại sao từ khi bà nhận chức giám đốc thị trường đến nay, thành tựu của công ty Tô Châu lại dần giảm xuống vậy? Trong bản kế hoạch mục tiêu quý này mà bà đã gửi ở quý trước thậm chí còn hạ thấp hiệu suất hơn lúc trước nữa.”

Kỷ Tuân thay đổi quá nhanh, lúc gọi tên Kỷ Mai, bà ta vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ bầu không khí như gió xuân ban nãy, đột nhiên bị gọi tên bằng giọng điệu lạnh như băng khiến bà ta nhất thời chưa phản ứng kịp, ”Tôi, tôi…” Tầm mắt của anh dừng trên người bà ta, Kỷ Mai rùng mình một cái, ngay cả một câu cũng không nói được.

Kỷ Tuân nhíu mày, âm thanh lại lạnh thêm hai phần: ”Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Kỷ thị là tập đoàn đưa ra thị trường nổi tiếng quốc tế, cái chúng ta cần là năng lực chân chính, là người có tài cán, chứ không phải loại sâu mọt dựa vào quan hệ thân thích, chỉ lấy tiền lương không làm việc! Nữ sĩ Kỷ Mai, bây giờ, mời bà ra khỏi phòng họp.”

Kỷ Mai không cam lòng, vỗ bàn đứng lên: ”Kỷ Tuân, tôi là cô của cậu đấy!”

Kỷ Tuân ngay cả ánh mắt cũng không thèm nâng, lạnh lùng nói: ”Cô của tôi nhiều lắm, thứ cho tôi trí nhớ không tốt, không phân biệt được mấy người ai là ai, tôi chỉ nhận biết được bản báo cáo công việc các vị đưa ra thôi.”

”Cậu!”

”Đi ra ngoài, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”

”Kỷ Tuân, cậu được lắm!” Kỷ Mai trừng mắt, xoay người bước đi.

Đợi bà ta rời đi, bầu không khí trong phòng họp càng thêm nghiêm trọng.

Tất cả mọi người đều sợ mình chính là người tiếp theo bị đuổi ra.

Kỷ Tuân mở tài liệu trước mặt, bình tĩnh nói: ”Chúng ta tiếp tục.”

Sau khi Tiểu Trịnh nhận điện thoại thì lập tức phóng như bay đến Disney Land, cũng may cậu ở không xa, trên đường cũng đã thông báo cho người phụ trách Disney Land, lúc này chắc cả nhà Sở Mạt cũng đã vào công viên rồi.

Hôm nay là cuối tuần, người ở Disney Land đang nóng nảy, rất khó đi vào bằng cửa chính, nên người đến đón đưa nhà Sở Mạt đi bằng đường dành cho nhân viên.

Vốn Sở Kiến Hùng thấy Tương Vi không thoải mái thì đã định đi về nhà, nhưng Sở Mạt ngăn lại nói bọn họ chờ một lát, sẽ có người đến dẫn bọn họ đi vào.

Sở Kiến Hùng và Tương Vi rất bất ngờ, nơi lớn như Disney Land này, một cô gái nhỏ như Sở Mạt thì có quan hệ gì chứ. Nhưng không ngờ một lát sau thật sự có người ra tìm bọn họ, xác nhận thân phận với Sở Mạt xong, người nọ liền đưa bọn họ vào công viên.

Sở Kiến Hùng chú ý thấy trên thẻ công tác của người đó viết là tổng giám đốc, chuyện này làm ông càng thêm buồn bực. Sở Mạt thường ngày chỉ đến trường học, làm sao có thể quen biết với tổng giám đốc Disney Land được?

Ông tò mò thì tò mò, nhưng vẫn không hỏi ngay. Sau khi Tương Vi vào công viên thì cứ như thiếu nữ, vui vẻ đến điên cuồng, người này phải nhìn, chổ kia cũng phải nhìn, tất cả cảm giác không thoải mái lúc trước đều biến thành hư không.

Nhìn Tương Vi và Sở Mạt mỗi người đeo một cái băng đô của Mickey, nắm tay nhau sôi nổi đi phía trước, nhìn bóng dáng cứ như hai chị em, trên mặt Sở Kiến Hùng không giấu được nụ cười.

Ông nhanh chóng quăng sự nghi hoặc ra sau đầu, đi dạo với hai người, vừa xách đồ vừa chụp ảnh, lo trước lo sau.

Nhưng công việc của Sở Kiến Hùng rất nhanh đã có người làm thay.

Lúc Tiểu Trịnh vội vàng chạy tới, một nhà ba người Sở Mạt đang chơi Tron Lightcycle Power Run*. Bọn họ chơi thì vui vẻ, nhưng tổng giám đốc bên ngoài lại phải xách đồ hộ. Sau khi Tiểu Trịnh đến, người xách đồ đổi thành anh. Tổng giám đốc người ta còn có chuyện khác, vừa nói chuyện hai câu đã đi mất.

Sở Mạt chơi xong đi ra thấy Tiểu Trịnh còn lắp bắp kinh hoàng, lập tức hỏi cậu: ”Sao cậu lại đến đây?”

Tiểu Trịnh giải thích: ”Kỷ tổng nói là do ngài ấy lo lắng không chu đáo, biết Sở tiểu thư muốn đến Disney Land thì hẳn phải sắp xếp trước mới đúng. Nhưng bây giờ lại không thể đến đây được nên kêu tôi dẫn đường cho mọi người. Sở tiểu thư yên tâm, hành trình sau này Kỷ tổng đều sắp xếp xong hết rồi, tuyệt đối sẽ không thể cô xếp hàng dưới ánh mặt trời nữa đâu.”

Sở Mạt nghe xong, vừa cảm động vừa buồn cười, trong điện thoại cô chỉ tiện miệng nói mình phơi nắng dưới mặt trời thôi, Kỷ Tuân đã kêu Tiểu Trịnh lại đây. Hơn nữa bây giờ trên người cậu ta đeo ba cái túi, còn cầm hai bình nước, có hơi buồn cười.

”Vậy làm phiền cậu rồi!”

”Tiểu Mạt!”

Sở Mạt đi ra trước, Tương Vi và Sở Kiến Hùng ngồi ở phía sau. Sở Kiến Hùng thấy Sở Mạt lại thay đổi đối tượng nói chuyện, sự nghi hoặc lúc nãy lại lần nữa trồi lên.

Tương Vi vừa chơi xong, trên mặt vẫn còn vui vẻ, tóc cũng có hơi rối. Bà chạy đến kéo Sở Mạt, thấy Tiểu Trịnh đeo túi của bọn họ, tò mò hỏi: ”Cậu này là?”

”À, cậu ấy là…”

”Chào chị ạ! Em là bạn của Sở tiểu thư, chị gọi em Tiểu Trịnh là được!”

Hai tiếng chị gái của Tiểu Trịnh đánh vào lòng Tương Vi, bà cười toe toét, ”Tiểu Trịnh à, cậu cũng thật là! Tôi không phải chị Sở Mạt, mà là mẹ con bé.”

”Hả?!” Sự kinh ngạc của Tiểu Trịnh biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả Sở Mạt cũng nhất thời không nhận ra cậu ta là khen thật hay giả vờ, ”Dì bảo dưỡng thật tốt quá! Hai người đi chung với nhau thật sự rất giống một cặp chị em!”

Tương Vi bị cậu khen đến mở cờ trong bụng, nhưng Sở Kiến Hùng lại có chút không vui, ông nhét quả bóng bay vừa rồi mua ở quầy bán đồ vào lòng cậu, cái gì cũng không nói, kéo cả Tương Vi và Sở Mạt đi về phía trước, xem ra là biến Tiểu Trịnh thành cái giá áo di dộng.

Nhưng dĩ nhiên Tiểu Trịnh không chỉ có một chức năng là làm giá áo.

Đến đại sảnh khu mua sắm, Tương Vi và Sở Mạt nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thật đáng yêu, thật đẹp, rất muốn mua, nhưng nhìn giá… Ờm, đắt ghê.

Lúc này Tiểu Trịnh đứng ra, đưa thẻ đen cho Sở Mạt, nhỏ giọng nói: ”Kỷ tổng nói, đơn hôm nay tính cho ngài ấy.”

Sở Mạt nghĩ nghĩ, tuy rằng cái hợp đồng từng ký với Kỷ Thịnh Bang vẫn còn hiệu lực, Kỷ Tuân không thể tặng quà cho cô, nhưng hình như trên đó đâu có viết là không thể tặng quà cho ba mẹ cô nhỉ? Nếu thật sự không được, thì cô sẽ đưa tiền cho anh vậy.

Nghĩ thế, Sở Mạt nhận lấy thẻ đen mỏng, cười tủm tỉm gật đầu: ”Được!”

Có Kỷ Tuân mạnh mẽ làm hậu thuẫn, ngay cả động tác mua đồ cũng trở nên hùng hồn hơn nhiều. Tương Vi không rõ nguyên nhân, muốn cản cô lại nói không cần mua, nhưng Sở Mạt lại rất vui vẻ, một chút ý muốn dừng lại cũng không có.

Sở Kiến Hùng như nhận ra gì đó, bình tĩnh đứng bên cạnh không nói chuyện.

Mua đồ xong, bọn họ không cần cầm theo, sau khi tính tiền xong sẽ có nhân viên công tác đưa đồ đến khách sạn họ ở.

Đãi ngộ này có hơi ngoài dự đoán của mọi người, Tương Vi cũng bắt đầu thấy lo lắng, nhưng nhìn Sở Mạt cười tươi như hoa, không giống là bộ dáng có chuyện gì lắm, bà đành phải án binh bất động như Sở Kiến Hùng.

Chơi cả một ngày, giữa trưa cả nhà tùy tiện ăn trong nhà hàng, buổi tối thì Kỷ Tuân đã sắp xếp vị trí xem pháo hoa tốt nhất. Trừ món cơm nổi tiếng nhất trong nhà hàng hoàng gia, anh còn mời một bếp trưởng ba sao Michelin chuẩn bị một bữa tiệc món Pháp đầy tinh xảo và mơ mộng cho cả nhà Sở Mạt.

Ngon nhất là món tráng miệng cuối cùng, hoa nhài nở.

Món thạch trong suốt thơm ngát mùi hoa và chứa một bông hoa nhài phía trong, vừa mát mẻ lại ngon miệng.

Sau khi Sở Mạt ăn xong, cô bất ngờ nhưng nhiều hơn là cảm động.

Tương Vi ăn món này, khen không dứt miệng tâm tư của người sáng tạo.

Sở Kiến Hùng vẫn không nói một lời.

Cơm nước xong, bọn họ ngồi trong phòng xem pháo hoa.

Lúc rảnh rỗi, Sở Mạt nhỏ giọng hỏi Tiểu Trịnh: ”Mấy cái này là do anh ấy sắp xếp hả?”

Tiểu Trịnh gật đầu: ”Đúng vậy, sau khi Sở tiểu thư nói chuyện điện thoại với Kỷ tổng xong, ngài ấy liền chuẩn bị hết trong một tiếng. Kỷ tổng nói ngài ấy cảm thấy có lỗi vì không đủ chu đáo chuẩn bị tất cả cho Sở tiểu thư ngay từ đầu, cho nên bây giờ muốn dùng hết khả năng để bù đắp lại.”

Sở Mạt nghe xong, hốc mắt đỏ lên.

Một ngày vui vẻ ở Disney Land đã xong, trên đường về Tương Vi vẫn còn đắm chìm vào trong màn pháo hoa rực rỡ lúc nãy, trên mặt là vẻ hạnh phúc khát khao như thiếu nữ.

Nhìn ba mẹ ân ái, Sở Mạt cũng không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn cho Kỷ Tuân.

”Nhớ anh.”

Giây tiếp theo sau khi gửi đi, Kỷ Tuân liền trả lời lại.

”Anh cũng nhớ em. Đã sửa lại hành trình rồi, buổi chiều mai sẽ về đến nhà, chắc là kịp ăn cơm chiều với ba mẹ em.”

Sở Mạt nhìn dòng tin nhắn, trong lòng trở nên mềm mại, cô gửi một chữ được, cảm thấy còn chưa đủ, lại gửi thêm một biểu cảm hôn nhẹ phía sau.

Cô thật sự rất muốn hôn Kỷ Tuân một cái, ở chung với nhau hai năm nay, dường như mỗi phút giây anh đều làm cô cảm động. Kỷ Tuân nói anh không đủ chu đáo, không đủ săn sóc, nhưng cô thật sự không thể nghĩ được trên thế giới này còn ai săn sóc chu đáo hơn anh.

Hôm nay là một ngày rất vui vẻ, rất mơ mộng, nếu Kỷ Tuân ở bên cạnh, sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Đưa gia đình Sở Mạt trở về khách sạn an toàn, chuyện đầu tiên Tiểu Trịnh làm là báo cáo công việc cho Kỷ Tuân.

Bên kia Kỷ Tuân vừa về khách sạn, điện thoại Tiểu Trịnh liền gọi đến.

Nghe cậu miêu cả, Kỷ Tuân có thể xác định rằng hôm nay Sở Mạt rất vui vẻ, ba mẹ cô cũng vui, Tiểu Trịnh đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao rất tốt.

Nhưng không biết tại sao, khi nghe Tiểu Trịnh nói hôm nay Tương Vi khen cậu, Kỷ Tuân đột nhiên nhíu mày.

”Sao mẹ cô ấy lại khen cậu, cậu đã làm gì rồi?”

Tiêu Trịnh nói thẳng: ”Tôi nói dì ấy bảo dưỡng tốt quá, dì và Sở tiểu thư đứng cạnh nhau cứ như hai chị em vậy. Kỷ tổng, đây là lời thật lòng của tôi, đợi đến khi ngài gặp dì ấy sẽ biết tôi không nói đùa đâu.”

”Ai kêu cậu mồm mép vậy làm gì? Tôi kêu cậu dẫn bọn họ đi chơi, chứ không phải là lấy lòng họ. Tiểu Trịnh, cậu làm tôi rất thất vọng!”

”Hả? Không phải đâu, Kỷ tổng ngài nghe tôi nói đi… Kỷ tổng?” Tiểu Trịnh bị cúp điện thoại không hiểu mô te gì, cậu nhìn điện thoại mình, không hiểu sao lại cảm thấy Kỷ tổng đang tức giận, còn có chút vị chua.

”Kỷ tổng, đang ghen tị sao?”

Tưởng tượng như thế, Tiểu Trịnh rụt cổ, sao cậu đột nhiên cảm thấy lo lắng cho tiền đồ của mình quá?

Ngày hôm sau, Kỷ Tuân vừa sốt ruột vừa hoảng loạn, nhanh chóng làm xong việc, nhưng cuối cùng vẫn không thể ăn cơm với ba mẹ vợ tương lai được.


Sở Kiến Hùng gọi đến, nói có việc gấp nên chỗ làm yêu cầu phải ngưng nghỉ phép và trở về làm việc. Bất đắc dĩ, ông và Tương Vi đành đổi vé máy bay, trở về từ sáng sớm.

Kỷ Tuân về nhà liền nghe được tin này, anh mất mác ôm lấy Sở Mạt, tủi thân oán: ”Tiểu Trịnh biểu hiện tốt như vậy trước mặt ba mẹ em, có khi nào anh sẽ bị so sánh không?”

Sở Mạt dở khóc dở cười: ”Sao có thể! Cậu ấy làm gì mà so với anh được, những việc cậu ấy làm đều là anh sắp xếp mà!”

Kỷ Tuân tiếp tục tủi thân: ”Nhưng mà cậu ta nói mẹ em khen cậu ta.”

Sở Mạt tiếp tục cười: ”Chỉ khen một câu thôi mà, đợi đến khi hai người chính thức gặp mặt, nhất định mẹ em sẽ khen anh nhiều hơn.”

”Thật à?”

”Đương nhiên là thật.”

”Vậy em hôn anh một cái trước đi.”

”Không được, anh còn chưa tắm mà… A.”

”Cùng tắm đi.”

”… Tên xấu xa.”

***

Sắp lên năm tư, lão Nghiêm và Đường Đường trong ký túc đều đang phát sầu vì chuyện thực tập tốt nghiệp, vì với ngành học của bọn họ thì rất ít khi tìm được công việc tốt.

Thật ra trong nhà Đường Đường đã sắp xếp cho cô nàng làm trợ giảng trong một trường tiểu học tư nhân, sau đó sẽ để cô ấy thi bằng giáo viên, chờ tốt nghiệp sẽ trực tiếp làm giáo viên trong trường đó. Tính cách Đường Đường đơn thuần lại ngây thơ, rất thích hợp để chơi với con nít, làm giáo viên lại có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, lựa chọn này dù thế nào cũng thấy hợp lý, nhưng cô nàng lại không nghĩ vậy.

”Tớ ghét nhất là con nít!”

Đường Đường vừa mới nói chuyện với người nhà xong, ngồi trên ghế than phiền.

Giọng của cô ấy quá lớn, đến lão Nghiêm đang đeo tai nghe cũng nghe được.

”Cậu không muốn về nhà làm giáo viên, vậy thì thi nghiên cứu sinh đi, nghiên cứu sinh sẽ không cần quan tâm chuyện thực tập nữa.”

”Nghiên cứu sinh còn ghét hơn!”



Không còn biện pháp, lão Nghiêm không để ý cô nàng nữa, vùi đầu miệt mài làm đề.

Lão Nghiêm quyết định thi nghiên cứu sinh. Nghỉ hè mấy năm nay cô đã từng làm thuê ở bên ngoài, đã từng dạy thêm, sau đó vẫn cảm thấy hoàn cảnh trong trường đơn thuần hơn nhiều. Không muốn ra ngoài xã hội quá sớm, thà dứt khoát học tiếp còn tốt hơn.

Cũng may thành tích của lão Nghiêm không quá kém, thi nghiên cứu sinh đối với cô cũng không phải chuyện khó.

Sở Mạt quay về ký túc liền gặp hai người trong phòng, một người ngửa mặt trên trời thở dài, một người vùi đầu miệt mài đọc sách, bầu không khí rất tốt.

Nhìn thấy cô, Đường Đường lập tức than vãn: ”Hu hu hu, Mạt Mạt, cậu mau nghĩ xem tớ nên làm gì bây giờ!”

Vấn đề này không phải là lần đầu tiên Đường Đường hỏi cô, không cần nghĩ cũng biết cô nàng vừa mới nói chuyện với người nhà xong, lại đang rối rắm.

Sở Mạt cố gắng chân trước đi về phía cô ấy, chân sau đóng cửa lại, ”Tớ đâu làm chủ được, đây là chuyện đại sự, cậu tự quyết định đi.”

”Ơ!” Đường Đường lại chán nản.

”Ôi trời, ầm ĩ quá!” Lão Nghiêm mất hứng, tháo tai nghe xuống quay đầy lại rống một tiếng, Đường Đường sợ hãi vội vàng che miệng lại.

Sở Mạt cảm thấy buồn cười. Ký túc 313 này vốn là bốn người ở, nhưng sau khi Tống Vũ Tình dọn đi thì chỉ còn lại ba người bọn họ. Sở Mạt không thường xuyên quay về ký túc, trong phòng cũng chỉ còn lão Nghiêm và Đường Đường. Hai người này cứ như là mèo với chuột vậy, Đường Đường là chuột, bình thường thích ăn đồ ăn vặt lại còn ầm ĩ, nhưng vừa thấy con mèo lão Nghiêm liền sợ hãi.

Lão Nghiêm thì thoạt nhìn là hình tượng tomboy, nhưng thật ra trừ Sở Mạt và Đường Đường, cô ấy rất ít khi nói chuyện trọng lớp, đa số thời gian đều im lặng.

Sở Mạt nghĩ, ba người các cô ở trời Nam đất Bắc lại có thể gặp trong căn phòng ký túc nho nhỏ này âu cũng là duyên phận, hơn nữa cái duyên phận này còn rất hài hòa, thật sự làm các cô cảm thấy may mắn.

Cô bỏ đồ ăn vặt đã mua xuống, Đường Đường rất tự giác chạy lại ăn vụng, lão Nghiêm cũng bỏ bút xuống, xoay người hỏi cô: ”Sao hôm nay lại đột nhiên về ký túc vậy?”

”Cũng là vì chuyện thực tập.” Sở Mạt kéo ghế lại ngồi cạnh lão Nghiêm, Đường Đường cũng ôm đồ ăn vặt lại ngồi cùng.

Cô nàng hỏi Sở Mạt: ”Tớ nghe thành viên trong tổ cậu nói, cậu muốn đến tạp chí H thực tập hả?”

”Ừm.”

”Tạp chí H?!” Lão Nghiêm tháo tai nghe xuống, tham gia thảo luận, ”Chỗ đó là nơi tốt nha.”

Sở Mạt gật gật đầu.

Hồi trước lúc Nghiêm Cảnh Khoan mời cô gia nhập hội sinh viên, Sở Mạt còn hơi do dự, nhưng bây giờ xem ra phải cảm ơn sự kiên trì của anh ta năm đó rồi.

Nhắc đến Nghiêm Cảnh Khoan, hai năm trước anh ta đã được trường học chọn làm sinh viên trao đổi với nước ngoài rồi. Mãi cho đến trước khi đi, anh ta vẫn chưa nói rõ tấm lòng của mình với Sở Mạt, chuyện đó Sở Mạt chỉ vô tình nghe được từ học trưởng cùng lớp với Nghiêm Cảnh Khoan trong hội sinh viên kể, nói là trước kia anh ta có thích một nữ sinh tên là hoa nhài nhỏ. Lúc đấy Sở Mạt mới bất tri bất giác nghĩ, cái bông hoa nhài nhỏ này, chắc không phải là cô chứ?

Lúc cô kể chuyện này với lão Nghiêm và Đường Đường, liền bị các cô ấy cười nhạo xem thường.

Dù sao thì khi đó cô đã có không ít kinh nghiệm yêu đương, vậy mà lại không nhận ra Nghiêm Cảnh Khoan có tình cảm với mình.

Khi ấy Sở Mạt cảm thấy rất may mắn, may mắn Nghiêm Cảnh Khoan chưa nói gì cả, cô cũng không hề hay biết, nếu không không biết sẽ xấu hổ đến nhường nào đây.

Cũng chính do năm đó cô có hẹn với Kỷ Tuân, bỏ lỡ cuộc họp đầu tiên trong bộ tuyên truyền rồi vì áy náy nên giúp Nghiêm Cảnh Khoan viết một bản báo cáo tuyên truyền, bản báo cáo này đã khiến cô đi vào tập san của trường, nên hiện tại cô mới có cơ hội được tạp chí nổi tiếng trong nước nhìn trúng.

Học Đại học vài năm, nhất là những khi làm việc trong tạp chí của trường, Sở Mạt đã tìm được công việc mình yêu thích.

Cô thích viết chữ, thích văn chương, công việc biên tập viên này đối với cô mà nói thì chính là công việc hợp nhất hiện tại, cũng chính là công việc thực tập mà cô luôn muốn thử.

Hôm nay lúc nhận được thông báo thông qua vòng phỏng vấn, Sở Mạt thật sự rất vui vẻ.

”Nghe nói câu hỏi phỏng vấn của tạp chí đó rất khó luôn, Mạt Mạt cậu thật lợi hại!” Đường Đường nói, ”Trong lớp cũng có vài người đi phỏng vấn, nhưng người qua được chỉ có cậu thôi!”

Sở Mạt cười xua tay: ”Không có đâu, năm nay tạp chí sẽ chọn ba người trong trường lận.”

”Oa! Ba người?!” Đường Đường giơ ba ngón tay lên, kinh ngạc mở miệng đến nỗi có thể nhét vừa hai cái trứng cút.

Lão Nghiêm giơ ngón tay cái với Sở Mạt, ”Quá mạnh mẽ!”

Sở Mạt có hơi ngượng ngùng, muốn đổi đề tài, ”Không nói chuyện này nữa, hôm nay tớ sẽ ngủ ở đây, để tớ nghĩ xem buổi tối các cậu nên mời tớ ăn cái gì đây?”

”Mời cậu ăn đường nhé! Ha ha, tớ dùng thẻ sinh viên mời cậu!”

”Được lắm Đường Tiểu Đường! Cậu dám mời tớ ăn đường hả, nôn hết đồ cậu ăn ra mau!”

”Mẹ ơi! Lão Nghiêm cứu mạng với! Ha ha ha!”

Ba cô gái đùa giỡn với nhau trong ký túc, tiếng cười hòa vào ánh nắng mặt trời, vô cùng chói chang.

Buổi tối trước khi đến tạp chí thực tập, Sở Mạt làm một bàn thức ăn đợi Kỷ Tuân về nhà.

Cô rất vui vẻ, từ hai ngày trước Kỷ Tuân đã nhìn ra, nhưng hôm nay càng không còn gì cản trở sự hưng phấn của cô nữa.

Ăn cơm xong, Kỷ Tuân nói muốn ra khỏi nhà đi dạo tiêu cơm.

Sở Mạt vui vẻ đồng ý. Nhưng thấy anh đi về phía chỗ đậu xe, cô tò mò hỏi: ”Không phải chỉ tản bộ thôi à, sao lại muốn lái xe?”

Kỷ Tuân nhẹ nhàng cười, giọng điệu đầy thần bí, ”Chúng ta đến nơi thích hợp để tản bộ hơn, nhưng chỗ này có hơi xa.” Dứt lời, anh không giải thích nữa, nắm tay cô lên xe.

Mặc dù bây giờ anh đã là Kỷ tổng khiến người ta tâm phục khẩu phục, nhưng anh vẫn lái chiếc Mazda của Tiểu Trịnh. Trong xe này có rất nhiều ký ức của bọn họ, hơn nữa phần lớn đều rất ngọt ngào, nên anh quyết định không trả lại cho Tiểu Trịnh nữa, anh luyến tiếc.

Xe trên đường có hơi nhiều, Kỷ Tuân cũng không vội vàng, tốc độ xe không nhanh không chậm, rất giống với con người của anh, chậm rãi không hấp tấp.

Sở Mạt mở cửa sổ xe để hít thở, xe chậm rãi chạy trên đường, cảnh đêm ở Thượng Hải phồn hoa dần hiện ra trước mắt, đi ”tản bộ” như thế này khiến cô có một cảm giác rất khác biệt.

Không lâu sau, xe Kỷ Tuân chạy vào một cánh cửa lớn, những căn biệt thự nhỏ được xây chằng chịt ở hai bên, không đông đúc, nhưng cũng không nhìn ra ngoài được.

Trong lòng Sở Mạt xuất hiện một linh cảm.

”Đây là?”

Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xe Kỷ Tuân dừng lại dưới một căn biệt thự cổ kính, tim cô vẫn không nhịn được đập nhanh.

Đèn bên trong xe lờ mờ, giống như ánh mắt của Kỷ Tuân, mang theo một nhiệt độ dịu dàng, nhẹ nhàng mà vây quanh Sở Mạt.

Anh cong môi: ”Chỗ này cách chỗ em đi làm rất gần, Mạt Mạt đã trưởng thành, nhà của chúng ta cũng nên đổi rồi.”

Trái tim Sở Mạt nhảy lên, cô nhìn Kỷ Tuân nghiêng người hôn lên trán cô, nhìn anh đi xuống vòng qua đầu xe, mở cánh cửa chổ cô ngồi.

Anh thân sĩ xoay người, vươn tay với cô, ý cười bên môi vừa trong sạch lại gợi cảm, ”Công chúa điện hạ, hoan nghênh trở lại tòa thành của chúng ta.”

Nhà lần này Kỷ Tuân chọn là một căn biệt thự, tuy hơi lớn, nhưng hoàn toàn không có cảm giác lạnh lẽo như khu nhà cao cấp ở Kỷ gia, ngược lại mỗi một nơi đều lộ sự tinh xảo dịu dàng, có thể nhìn ra được người thiết kế rất dụng tâm.

Sở Mạt thích nơi này, nhưng cô lại càng thích căn nhà nhỏ bọn họ đang ở hơn.

Căn nhà nhỏ tuy chật, nhưng rất ấm áp, quan trọng hơn là trong đó mỗi một ngóc ngách đều chứa đựng ký niệm đáng nhớ của bọn họ. Đột nhiên phải chuyển đi, cô có hơi không nỡ.


Kỷ Tuân ôm cô từ phía sau, đưa cô đi xem phòng ngủ của hai người, cách trang trí trong phòng ngủ anh đều dựa vào thói quen của Sở Mạt mà sắp xếp.

Có khi nửa đêm cô sẽ khát nước, nên trên tủ đầu giường ở đây có đặt một bình nước tự động; buổi đêm cô đi tiểu sợ tối, nơi này có một chiếc bóng đèn hình mặt trăng lặng lẽ phát sáng; cô thích ga trải giường trơn nhẵn của bọn họ, những đồ trên giường ở đây đều dùng tơ tằm.

Sở Mạt kinh ngạc hỏi: ”Căn phòng này là do anh thiết kế hả?”

Kỷ Tuân hôn nhẹ lên hai má cô, dịu dàng nói: ”Sợ em ở không quen, nên mỗi chi tiết nhỏ ở đây anh đều tự mình làm, đèn ban đêm cũng đặc biệt chọn cho em, thích không?”

”Ừm!” Sở Mạt cảm động đến đỏ bừng hai hốc mắt, cô trở người ôm lấy Kỷ Tuân, ngửa đầu hỏi: ”Mỗi ngày anh đều bận rộn, sao lại có thời gian rảnh trang trí phòng ngủ?”

”Trích ra chút thời gian, cũng may là kịp lúc.” Kỷ Tuân mỉm cười.

”Cái gì kịp cơ?” Sở Mạt khó hiểu.

”Không có gì.” Kỷ Tuân cười, ”Sau này chúng ta ở đây, cùng viết lên chương mới của cuộc sống chúng ta được không?”

”Ừm! Được!”

Sở Mạt gật đầu không chút do dự.

Anh dụng tâm như vậy, cô không có lý do gì để từ chối cả. Đúng là căn nhà nhỏ kia có rất nhiều kỷ niệm của bọn họ, nhưng người cùng cô tạo nên những thứ đó đã ở ngay bên cạnh, cô còn cần gì nữa đây?

Cả buổi tối Sở Mạt đều đắm chìm trong sự cảm động, nhưng cô không biết, phía sau vẫn còn một bất ngờ lớn hơn đang chờ.

Như Kỷ Tuân nói, cô đã trưởng thành, tình cảm của bọn họ có thể tiến thêm một bước rồi.

***

Sáng hôm sau là ngày đến tạp chí thực tập, Sở Mạt dậy rất sớm.

Kỷ Tuân cùng rời giường với cô, đưa cô đến tạp chí rồi mới về công ty.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Kỷ Tuân cố ý dặn dò Sở Mạt đừng căng thẳng, cứ xem như đang ở trường học thôi, lãnh đạo là giáo viên, khiêm tốn học hỏi là quy tắc làm việc.

Kỷ Tuân lớn hơn Sở Mạt vài tuổi, lại ở Kỷ thị rèn luyện lâu như thế, sự từng trải và lời khuyên của anh đối với cô là vô cùng quan trọng, nên cô rất nghiêm túc nhớ kỹ lời anh nói.

Trước khi xuống xe, Kỷ Tuân nói với cô: ”Tối nay anh đến đón em tan làm, có nơi muốn đưa em đi.”

”Hửm? Chỗ nào vậy?” Sở Mạt nghịch ngợm chớp mắt: ”Đừng nói là muốn đưa em đi xem một căn nhà khác nữa nhé?”

Biểu cảm tinh nghịch của cô làm lòng Kỷ Tuân ngứa ngáy, anh hôn lên mặt cô mấy cái mới buông ra.

”Được rồi được rồi, em đi làm đây, tối gặp!”

”Tối gặp.”

Tạp chí H trong nước rất có danh tiếng, tạp chí Financial Times hàng tháng do Tạp chí H phát hành rất nổi tiếng trong nước, luận về độ chuyên nghiệp thì không có một công ty truyền thông nào so được.

Năm nay tạp chí H chọn ba người trong trường Sở Mạt, tất cả đều là nữ sinh, bọn cô được chia đến ba khu hoàn toàn khác nhau.

Sở Mạt vốn là bị phân đến khu tin tức giải trí, nhưng không biết tại sao, cô vừa vào khu làm việc, thầy giáo phụ trách chuyện thực tập của các cô đã chạy đến phân cô vào khu tin tức mới.

Nữ sinh tên Thạch Mộng vốn được phân đến khu tin tức mới lại bị điều sang tin tức giải trí.

Lúc đầu Sở Mạt chỉ nghĩ là chuyện điều động nhân sự bình thường, nhưng người phụ trách của cô lại nói một câu ”Ngoan ngoãn theo tôi mà làm việc, sau này không bao giờ hối hận đâu”.

Giọng điệu khinh thường của cô ấy khiến Sở Mạt cảm thấy chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng.

Nhưng nơi này là nơi cô thực tập, chuyện không thuộc phạm vi của mình, cô muốn quản cũng không quản được.

Người phụ trách thực tập sinh trong khu tin tức mới là Mặc Ni, cô ấy cũng là người phương Bắc, tính tình nóng nảy, nói chuyện hơi nhanh, Sở Mạt theo kịp tiết tấu của cô ấy nhưng nam sinh ở trường khác thì có vẻ hơi quá sức.

Mặc Ni dặn dò công việc, Sở Mạt đã chuẩn bị làm, nhưng nam sinh kia vẫn còn chưa hiểu cô nói gì.

Sáng sớm đã phải làm giao việc, Mặc Ni không có kiên nhẫn, nói nam sinh kia không hiểu gì thì trực tiếp hỏi Sở Mạt.

Làm việc đến trưa, Sở Mạt đã hiểu được công việc trong tạp chí H. Ban đầu cô nghĩ là tạp chí H nổi tiếng bởi việc đưa tin về tài chính và kinh tế, những khoảng khác thì chưa xuất sắc như thế. Nhưng không ngờ, thì ra app ”Thượng Phẩm” nổi tiếng trên mạng gần đây là do một nhánh của tạp chí kết hợp với một công ty khoa học kỹ thuật nào đó làm ra.

Mà khu tin tức mới cô đang làm, lại có acc Weibo chuyên đăng video giải trí và văn bản truyền thông với hơn mười vạn fans.

Dựa vào tầm ảnh hưởng trên internet, thực lực của khu tin tức mới không biết phải hơn khu tin tức giải trí đến bao nhiêu lần. Chẳng trách lúc nãy Mặc Ni nói như thế.

Tạp chí H không hổ là tạp chí lớn, cường độ làm việc nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực tế lại rất đặt nặng hiệu suất. Từ khi đến đây tới giờ, cùng lắm chỉ mới ba tiếng, Sở Mạt đã đăng tận 6 bài viết trên Weibo bằng tương đương 10 ngày qua.

Theo lý thuyết thì cô chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, không hề có năng lực cũng như tư cách để soạn thảo bài viết Weibo, nhưng không hiểu sao Mặc Ni lại tín nhiệm cô.

Cũng may cô không làm Mặc Ni thất vọng. Có kinh nghiệm làm ở tạp chí của trường, loại chuyện nhỏ như đăng Weibo và chỉnh sửa văn bản cũng coi như thuận lợi.

Lúc đi nộp bài tập, Mặc Ni nở nụ cười tán dương với cô.

Được khẳng định, Sở Mạt rất vui vẻ.

Công việc buổi chiều không nhiều như buổi sáng, Sở Mạt đã hiểu rõ lịch sử và hướng phát triển của tạp chí.

Đến gần giờ tan tầm, Sở Mạt nhận được tin nhắn của Kỷ Tuân, hỏi cô mấy giờ tan làm.

Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm, Sở Mạt không dám làm chuyện người khác chưa xong, cô đã đi về, nên rất cẩn thận trả lời lại: ”Còn chưa biết nữa, em tan làm sẽ nói với anh.”

Cũng may là cô nói vậy với Kỷ Tuân.

Năm phút trước khi tan tầm, Mặc Ni đột nhiên giao việc từ trên trời rớt xuống.

”Thực lực mới là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá xem một người có tư cách soạn thảo bài viết hay không.” Mặc Ni một bên nói, một bên đặt một xấp tài liệu lên bàn Sở Mạt, còn thuận tay ném một cái usb lên bàn nam sinh bên cạnh Sở Mạt, ”Người mới đến, cậu sắp xếp lại tư liệu cũ trong đó xong là có thể tan tầm rồi.”

Sở Mạt nhìn usb trên bàn cậu ta, lại nhìn nhìn xấp tài liệu trước mặt bản thân, cảm thấy sự chênh lệch công việc có hơi rõ ràng.

Mặc Ni đúng thời điểm bổ sung một câu: ”Có năm tệp văn bản G trong đĩa usb đó, không làm xong thì tối không được về. Còn có em, làm một bản kế hoạch sửa chữa bản kế hoạch trong đống này cho tôi, không có phương hướng, tự phát huy đi, một ngàn chữ nhé.”

Dứt lời, cô ấy vừa lòng nhìn biểu cảm như ăn phải ruồi của hai người, nhiệt tình cho bọn họ một nụ hôn gió, liền nhẹ nhàng cất bước rời đi.

Cô ấy vừa đi xong, rất nhanh cả văn phòng đều về hết. Chỉ còn lại Sở Mạt và nam sinh hai mặt nhìn nhau.

”5 tệp, giết tôi cho rồi!”

Sở Mạt phải viết một ngàn chữ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, chỉ đành cười gượng an ủi cậu ta: ”Anh xem, ít nhất chúng ta cũng biết bình thường bọn họ không tăng ca còn gì? Sau này chúng ta cũng không cần tăng ca.”

Câu an ủi của cô không những không có tác dụng, ngược lại hình như còn đâm vào chỗ đau của nam sinh, ”Sau này? Không có sau này đâu, tôi nhất định không qua được thực tập, cô nhìn biểu cảm của Mặc Ni với tôi là biết.”

Nói xong, cậu ta vùi đầu lên bàn mình, không ngừng thở dài.

Cảm thấy hình như mình nói sai gì đó, Sở Mạt thè lưỡi, cũng không nói nữa.

Gửi cho Kỷ Tuân tin nhắn giải thích, cô trực tiếp kêu anh về nhà. Sau khi nhận được câu trả lời, Sở Mạt liền vỗ vỗ hai má, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Mở bản kế hoạch Mặc Ni chuẩn bị ra, vừa nhìn Sở Mạt liền sợ ngây người.

”Phương án phỏng vấn tổng tài Kỷ thị.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi