GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Trong lòng Diệp Tiểu Ý bỗng không nói lên lời, hắn dùng sinh nhật cô làm mật mã sao?

Lúc này, trên sô pha phòng khách bỗng truyền đến giọng nói yếu ớt của Ôn Nam: “Nước…nước…”

Diệp Tiểu Ý lấy lại ý thức, vội vàng chạy đến nhà bếp rót cho hắn cốc nước. Cô dìu Ôn Nam dậy, để hắn dựa vào lòng mình rồi cẩn thận cho hắn uống nước.

Trong dạ dày của Ôn Nam rất khó chịu, lông mày của hắn cau lại, sắc mặt ửng đỏ.

Diệp Tiểu Ý đau lòng, cô nhẹ nhàng vuốt lưng hắn giống như dỗ dành một đứa bé vậy.

Lúc này, cánh cửa bỗng nhiên mở ra…

Trợ lý mang thuốc giải rượu về, hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Ý trong phòng khách thì ngẩn người: “Diệp tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Diệp Tiểu Ý ấp úng: “Tôi…”

“Sao cô lại vào đây được? Từ trước đến nay Ôn tổng chưa từng nói với ai mật mã của phòng này.”

“Tôi tự đoán…” Diệp Tiểu Ý lúng túng nói.

“Diệp tiểu thư, tôi thấy cô nên sớm quay về đi. Ôn tổng không thích người khác vào đây. Nếu như để cậu ấy biết thì cô sẽ rất thảm đó.” Trợ lý tốt bụng nhắc nhở.

Diệp Tiểu Ý cầu xin nói: “Cậu đừng nói cho anh ấy biết được không? Mỗi lần anh ấy uống rượu là rất dễ bị sốt. Đêm nay tôi muốn ở lại đây chăm sóc cho anh ấy, tôi bảo đảm sang sớm ngày mai trước khi anh ấy tỉnh lại tôi sẽ lặng lẽ rời đi!”

“Nhưng…” Không đợi trợ lý nói hết, Ôn Nam đang nằm trong lòng Diệp Tiểu Ý chợt ọe một tiếng rồi nôn hết những gì trong bụng lên người của Diệp Tiểu Ý.

Đến trợ lý cũng cảm thấy…không dám nhìn thẳng.

Nhưng Diệp Tiểu Ý lại không hề ngần ngại, cô vội vàng vỗ lưng của Ôn Nam để hắn nôn một cách thỏa mái mà chẳng đoái hoài gì đến chỗ bẩn trên quần áo của mình.

Trợ lý nhìn Diệp Tiểu Ý cẩn thận tỉ mỉ xử lí chỗ dơ trên quần áo của mình, sau đó hai người họ lại dìu Ôn Nam vào phòng ngủ.

Trợ lý bị cô làm cho cảm động, đồng ý giúp cô giấu diếm.

Diệp Tiểu Ý cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn anh!”

“Diệp tiểu thư, cô đừng khách sáo.” Trợ lý thầm nghĩ: Một cô gái lương thiện như vậy, tiếc rằng lại là con gái Diệp Triều Nhân.

Sau khi trợ lý đi khỏi, Diệp Tiểu Ý lấy khăn ấm đắp lên trán của Ôn Nam, Ôn Nam mơ mơ hồ hồ nắm lấy cổ tay của cô, miệng lẩm bầm tên cô: “Tiểu Ý…Diệp Tiểu Ý…”

Từ lúc gặp lại đến giờ, Ôn Nam chưa từng gọi tên cô một cách dịu dàng như vậy.

Diệp Tiểu Ý nước mắt lưng tròng: “Nam, em ở đây…em ở đây…”

Ôn Nam mơ hồ mở mắt, bàn tay to lớn của hắn xoa lên gò má cô, hắn cười mãn nguyện. Bỗng dưng, Ôn Nam kéo cô ngã xuống giường rồi đặt cô ở dưới thân của mình, đôi môi nóng bỏng của hắn lập tức bao phủ lấy đôi môi của cô…

Đôi tay của Diệp Tiểu Ý vòng lên cổ của hắn, lúc đó nước mắt cứ thế rơi xuống, cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn dịu dàng triền miên của hắn.

Gắn bó dây dưa, vui vẻ chịu đựng.



Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Ôn Nam tỉnh lại đã là hơn mười giờ. Sau khi say rượu, hắn rất đau đầu.

Hắn nhìn chiếc giường gọn gàng rồi lại nhìn căn phòng trống không, có chút mơ hồ.

Hình như có người đã chăm sóc cho hắn cả đêm…

Mùi hương trên người của người đó rất giống Diệp Tiểu Ý.

Nói ra lại thấy lạ, Ôn Nam đã mơ một giấc mơ, trong mơ hắn đã triền miên cùng với Diệp Tiểu Ý.

Rất chân thực.

Lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên được mở ra.

Ôn Nam cau mày lại, hắn nhìn cánh cửa.

“Ôn tổng, ngài tỉnh rồi sao?” Trợ lý bưng một cái khay đang tiến đến, trong khay là một bát cháo trắng và một cốc chanh mật ong.

Ôn Nam nghi hoặc: “Là anh sao?”

“Đúng vậy, tối qua tôi đã đưa ngài về.”

“Đêm qua là anh chăm sóc tôi sao?”

“Vâng, tôi sợ cậu sốt vì vậy đã ở lại.”

Ôn Nam sửng sốt: “Sao cậu biết tôi uống say sẽ phát sốt?”

Trợ lý bỗng trầm xuống, hắn nhanh chóng lấp liếm: “Tôi không hề biết ngài uống say sẽ phát sốt, không phải tối qua mưa sao? Trên đường về ngài bị dính mưa.”

Lúc này Ôn Nam mới thôi không nghi ngờ nữa.

Nhưng mùi vị bát cháo này…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi