GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Ôn Nam nhíu lông mày nhìn cô: “Diệp Tiểu Ý, tôi thấy cô ngốc thực sự!”

Rõ ràng người phải nói lời xin lỗi là hắn!

Ôn Nam càng nhìn thì hắn càng giận chính bản thân mình, càng không không chế được mà muốn ôm cô vào trong lòng.

Nhưng hắn không thể!

“Ôn Nam, anh đừng nhíu mày nữa có được không?” Diệp Tiểu Ý đưa tay vuốt lên lông mày của hắn, đôi mắt khổ sở nhìn hắn.

Trong lòng của Ôn Nam đang rất hỗn loạn, hắn lưỡng lự đưa tay sờ lên khuôn mặt của Diệp Tiểu Ý, nhưng chưa đụng đến da mặt cô thì hắn đột nhiên rụt tay lại rồi quay lưng lại với cô: “Nếu như cô đã tỉnh rồi vậy thì chịu khó nghỉ ngơi đi!”

Diệp Tiểu Ý sợ hắn đi, vội vàng xuống giường, đến dép cũng không kịp đi.

“Ôn Nam, anh đừng đi có được không?” Diệp Tiểu Ý đi chân trần tới trước mặt hắn, nói đầy đáng thương: “Chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa, được không?”

Mỗi một câu một chữ của cô đều giống như con dao khắc sâu vào tim của hắn vậy.

“Diệp Tiểu Ý, cô cho rằng cô cứu tôi một mạng thì tôi sẽ quên mối cửu hận giữa hai nhà sao?” Ôn Nam lạnh lùng nói.

Hắn dữ dội như vậy, không biết là muốn tiếp thêm can đảm cho chính mình hay muốn để cho Diệp Tiểu Ý biết khó mà lui nữa?

“Ôn Nam…”

“Tránh ra!”

Diệp Tiểu Ý giang hai cánh tay ra ngăn cản đường đi của hắn: “Em không tránh! Em không muốn bỏ lỡ anh thêm nữa, không muốn thêm nữa!”

Nói xong, nước mắt của Diệp Tiểu Ý cứ thế lăn xuống.

Hàng lông mày của Ôn Nam càng nhíu lại sâu hơn, chóp mũi hắn cay xè, sóng lớn trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt: “Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra!”

Ôn Nam lạnh lùng dứt khoát như vậy khiến chân tay cô luống cuống. Trong tình thế cấp bách, cô chỉ đành tiến lên ôm lấy mặt của hắn rồi nhắm ngay môi của hắn mà hôn.

“Diệp Tiểu Ý, cô…” Theo bản năng, Ôn Nam đầy cô ra. Nhưng Diệp Tiểu Ý lại nhào tới, cắn lấy môi của hắn mà hôn mãnh liệt!

Tay của Ôn Nam động đậy thì cô giữ tay của hắn lại. Ôn Nam quay mặt đi thì cô xoay mặt hắn lại. Tóm lại chính là: không được phép chạy!

Ôn Nam cuối cùng cũng đành bỏ cuộc, Diệp Tiểu Ý giống như nhựa cao su dính lên người hắn vậy, dù làm thế nào cũng không thể gỡ ra được. Hắn cũng lo lắng cho vết thương của cô và đứa bé trong bụng nên không dám dùng lực quá lớn.

Mắt thấy trốn không thoát nên Ôn Nam chỉ đành giơ tay chịu trói, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, giống như đang nói: Cô hôn đi, hôn xong rồi thì buông ra để tôi đi.

Từ trước đến nay Diệp Tiểu Ý chưa từng chủ động và bá đạo như vậy. Nhưng trong giờ khắc này, cô chỉ biết không thể để Ôn Nam đi được, cô tin trong tim hắn có cô, chỉ là hắn không thể buông được mối hận năm đó ra thôi.

Nhưng cô có cố gắng hôn hắn thì hắn cũng không hề phản ứng lại, trái tim của Diệp Tiểu Ý như vỡ vụn, cô nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là anh vẫn còn yêu em, không phải sao…”

Ôn Nam cũng nghẹn ngào một chút, khuôn mặt hắn ẩm ướt, toàn là nước mắt.

Hắn vẫn luôn ép bản thân mình phải lạnh nhạt với cô, không động lòng, không thương cô. Nhưng một người càng khống chế cảm xúc của mình thì càng giống như khống chế núi lửa phun trào vậy.

Diệp Tiểu Ý không cần đợi hắn trả lời, cô cười đầy thất vọng: “Anh đi đi…đi đi!”

Cô buông hắn ra, quay người lại, nước mắt lại rơi xuống lã chã.

Trái tim của Ôn Nam hơi thắt lại. Lúc đó, cũng không biết vì lí do gì mà hắn bỗng níu cánh tay của Diệp Tiểu Ý lại, nhẹ nhàng kéo cô rơi vào trong lòng hắn.

“Diệp Tiểu Ý, năm năm rồi, sao tôi vẫn không thể từ bỏ được e?”

Không chờ Diệp Tiểu Ý đáp lời, Ôn Nam đã nâng cằm cô lên rồi hôn lên đó một cách vội vàng.

Diệp Tiểu Ý mở to hai mắt, cái xoay người bất ngờ đó khiến cô rất kinh ngạc…

Cái hôn của Ôn Nam rất vội vàng, bá đạo, vô cùng quen thuộc mà tiến vào miệng cô. Hắn đuôi theo và mút lấy đầu lưỡi cô, dìu cô rơi vào mộng cảnh.

Diệp Tiểu Ý từ từ nhắm hai mắt lại…

Hai người dây dưa không dứt, giống như thể sức lực của toàn thân chỉ dành để hôn vậy, đòi lấy, bù đắp cho toàn bộ những thứ quý giá đã đánh mất trước đó.

Ánh nắng của sáng sớm chiếu vào từ cửa sổ, khiến căn phòng trở lên ấm áp và lãng mạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi