GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Diệp Tiểu Ý uất hận nhìn Ôn Nam, nhưng cô làm sao có thể dám đối đầu với hắn, Ôn Nam nắm trong tay quyền sinh tử của Diệp gia…

Nhưng hắn cần tại trước mặt bao nhiêu người như vậy ân ái sao?

Cách hắn dày vò người khác cũng vô cùng kì quái!

Điều Ôn Nam chờ chính là việc cô rơi vào tình thế khó xử này, hắn nắm lấy tay cô xoa xoa ngọn lửa đang cháy rừng rực trong mình, ghé sát bên tai cô uy hiếp: “Sao, cô không cần tiền nữa à?”

“Hay là sợ người tình cũ của cô nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng phóng túng của cô hiện giờ?” Ôn Nam cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói đầy mê hoặc “Cô sợ phá hủy hình tượng Diệp đại tiểu thư trong trắng thuần khiết sao?”

Diệp Tiểu Ý viền mắt ửng đỏ, cắn chặt bờ môi mỏng uất ức nói: “Em không có.”

Cô và Quý Bạc Như chỉ là hôn nhân thương mại do ba cô sắp đặt, đến nắm tay còn chưa nắm, nói gì đến chuyện có tình cảm?

“Không có?” – Ôn Nam hừ lạnh “Diệp Tiểu Ý, loại đàn bà lẳng lơ như cô đừng ở trước mặt tôi tỏ vẻ đáng thương thuần khiết!”

Dứt lời, Ôn Nam ngấu nghiến môi cô mà cắn mà nuốt.

Trong lúc mật thiết, men rượu vang dần dần lan ra, kích thích vị giác của cô.

Diệp Tiểu Ý giãy giụa chống cự, nhưng Ôn Nam xiết chặt cô. Trong lúc hoảng loạn cô nghe có người huýt sáo, tiếng cổ vũ, thậm chí là những bình luận hạ lưu.

Ôn Nam thưởng thức dư vị mềm mại của cô, không thể kiềm chế được, đẩy cô ngã trên ghế sô pha, cả người đè áp sát lên cô, ngấu nghiến đôi môi của cô, ngang ngược tiến vào sâu trong miệng cô mút mát, bàn tay to lớn phủ lên bộ ngực mềm mại của cô, điên cuồng chiếm đoạt.

Dưới sự trêu đùa của Ôn Nam, đôi môi hồng của Diệp Tiểu Ý không ngừng phát ra âm thanh mê hồn, từng tiếng từng tiếng, làm cho máu huyết của Ôn Nam như dâng trào!

Ôn Nam đột ngột dừng lại, thuận tay lấy một chén rượu trên mặt bàn uống cạn, nói với mọi người: “Mọi người chơi vui vẻ. Tôi phải đi trước!”

Dứt lời, hắn quay người lôi Diệp Tiểu Ý quần áo lộc xộc đi khỏi phòng.



Chiếc xe phi như bay rời khỏi hộp đêm Khuynh Thành, dừng ở đỉnh núi.

Nửa đêm canh ba, khung cảnh có chút hoang tàn vắng vẻ.

Xe vừa dừng lại, Diệp Tiểu Ý liền bị Ôn Nam kéo ra ngoài xe.

Ôn Nam tháo bỏ cà vạt, trói hai tay cô ngược về phía sau, sau đó quay người ép cô vào thân xe, đôi tay bị kìm chặt, eo bị vén lên, bờ mông tròn trịa đầy sức quyến rũ như trái đào chín.

“Gặp được Quý Bạc Như cô rất vui phải không?” Ôn Nam cười lạnh hỏi cô, âm thanh ngoài sự lạnh lùng, còn có chút tức giận.

Diệp Tiểu Ý không nói lời nào, tiếp đó, cô phải đối mặt với một hình phạt đầy tàn khốc.

Ôn Nam kéo váy cô lên tận eo, xé rách quần lót ren của cô: “Sao không tìm người tình cũ của cô mượn ít tiền?!”

Lời hắn như một con dao sắc nhọn, đâm vào trái tim Diệp Tiểu Ý.

Diệp Tiểu Ý hé miệng: “Em không!”

“Vậy còn ánh mắt lưu luyến không rời nhìn hắn thì sao, tại sao cô không đi cầu xin hắn ngủ cùng cô?!”

Ôn Nam dùng đầu gối đẩy hai chân của Diệp Tiểu Ý ra.

“À, tôi quên mất, cô cùng từng cầu xin hắn, nhưng hắn ta không đồng ý!”

“Có phải lúc cô đi cầu xin hắn, cô cũng lột sạch quần áo trước mặt hắn phải không? Hả?!”

Diệp Tiểu Ý biết hắn đangcố tình làm nhục cô, cô cố cắn chặt răng không nói lời nào, nhưng người đàn ông đó tăng lực làm cô không thể khống chế được bản thân mình, khẽ rên rỉ…

“Năm đó lúc cô bỏ tôi, cô đã từng nghĩ có ngày như ngày hôm nay chưa Diệp Tiểu Ý!”

“Cha cô phá nát gia đình tôi, cô hủy hoại đời tôi, tôi sẽ bắt cô trả từng món nợ một!”

Ôn Nam gầm hét lên như người điên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi