GIÓ TRONG SỚM BÌNH MINH


-
Ngay khi Lâm Xuất đang ngẩn ngơ nhìn mặt nước biển, Thẩm Phong Lai bước tới, vô cùng tự nhiên ôm vai anh.
"Lạnh lắm," Thẩm Phong Lai nhíu mày, "Kéo áo vào."
Lâm Xuất ngẩn người, đáp một tiếng, kéo khoá áo khoác lên, đút hai tay vào túi.
Thẩm Phong Lai vẫn nhìn anh, một lát sau nói, "Nếu em thích, lần sau chúng ta có thể cùng Hawke đi lặn ở Quần đảo Cook."
Lâm Xuất ngẩng đầu nhìn y.
"Nhưng không phải bây giờ," Thẩm Phong Lai cố ý thả lỏng giọng điệu, "Nhiệt độ nước gần đây quá thấp, chắc phải đợi đến cuối năm, sau khi mùa hè ở Nam Bán cầu đến, được không?"
Lâm Xuất như gật đầu ngay lập tức, nói: "Được.

Anh đừng nói dối em đấy." Anh rút tay mình ra khỏi túi, kéo cánh tay Thẩm Phong Lai nói, "Anh thề đi."
Thẩm Phong Lai nghe vậy thì nở nụ cười, rồi lại nhanh chóng thu ý cười trên môi, nghiêm túc nói, "Được.

Anh thề, mùa hè năm sau anh sẽ đưa em đi lặn ở Quần đảo Cook, nhé?"
Lâm Xuất suy nghĩ một lát, lúc này mới nói: "Ok, em tạm thời tin anh 50%."
"Vậy thì cảm ơn em đã tin anh." Thẩm Phong Lai đặt một tay lên lan can, nghiêng người nhìn mực nước biển phía xa, "Mặc dù nhiệt độ này không thích hợp để lặn, nhưng hôm nay thời tiết rất đẹp, xác suất nhìn thấy cá voi rất lớn."
Từ Wairarapa đến Kaikoura, sẽ đi qua rãnh Hikurangi nổi tiếng.

Đây là khu bảo tồn động vật biển nổi tiếng ở New Zealand, nơi có thể nhìn thấy cá nhà táng và cá heo gần như quanh năm.

Có rất nhiều thuyền ngắm cá voi khởi hành từ Kaikoura sẽ dừng lại ở đó.
-

Nhận được lời hứa của Thẩm Phong Lai, tâm trạng của Lâm Xuất cũng dần tốt lên.

Anh lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh mặt biển xanh thẳm, dự định sẽ đăng nó lên để những người hâm mộ luôn theo dõi anh yên tâm.

Nhưng sau khi thử đi thử lại nhiều góc độ, anh vẫn cảm thấy không hài lòng.

Lúc này, du thuyền rẽ vào một góc trên biển, trong camera điện thoại xuất hiện góc CastlePoint ẩn sau những ngọn núi.
Lâm Xuất hơi bất ngờ, liền đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía đó.
Du thuyền bọn họ đã khởi hành được một lúc, mặt đất như biến mất khỏi tầm nhìn.

Thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy nơi cuối biển, ngọn hải đăng CastlePoint lặng lẽ đứng ở nơi sâu nhất của vịnh hẹp.
Lâm Xuất vẫn nhìn phương hướng của ngọn hài đăng kia, cho đến khi mặt biển màu xanh thẳm nuốt chửng nó từng chút một rồi hoàn toàn biến mất, cả thế giới chìm vào một khoảng trống đến chóng mặt.
Thẩm Phong Lai cũng nhìn theo ánh mắt Lâm Xuất.

Y hỏi: "Ngọn hải đăng CastlePoint, em nhìn nó lâu hơn lần đầu tiên, thích à?"
Lâm Xuất lấy lại tinh thần, gật đầu nói, "Thích.

Từ trước tới nay em chưa từng thấy ngọn hải đăng trên biển.

Giờ em cảm thấy nó đồ sộ hơn em nghĩ, hơn nữa, còn rất đáng tin."
"Đáng tin?" Thẩm Phong Lai hỏi.
"Đúng vậy, đáng tin.

Anh xem, mặc kệ chúng ta đi tới đâu, nó vẫn ở đó.

Đây không phải đáng tin lắm à? Giống như..." Lâm Xuất suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm phương thức hình dung, "Giống như một C trưởng vậy."
Sau đó anh nghe Thẩm Phong Lai cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, rõ ràng vang lên bên tai anh.
Lâm Xuất bỗng cảm thấy tiếng Trung của mình kém đi khá nhiều, anh nhìn Thẩm Phong Lai, "Có gì buồn cười."
Thẩm Phong Lai nói: "Xin lỗi, anh chỉ cảm thấy câu nói này rất đúng, hơn nữa còn rất phù hợp với chúng ta...!Nói thế nào nhỉ, Lins Romance?"
Lâm Xuất lộ ra vẻ mặt không tin nổi, "Không biết anh nói thật hay giả nữa."
Tầm mắt Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất, "Đương nhiên là thật.

Ngọn hải đăng và nốt C trưởng đều trắng tinh, chúng đều bền bỉ và kiên định như nhau.

Anh rất thích phép ẩn dụ của em." Nói đến đây, Thẩm Phong Lai bước lên vài bước đi đến bên cạnh cột buồm, quay đầu nhìn anh, "Em biết không? Ngọn hải đăng trong tiếng Maori có nghĩa là phương hướng của linh hồn."
"Phương hướng của linh hồn..." Lâm Xuất lẩm bẩm lặp lại một lần nữa.
"Anh cũng giống như em, rất thích ngọn hải đăng này, lần đầu tiên nhìn thấy đã rất thích." Thẩm Phong Lai nhấp một ngụm nước trong ly, nói, "Bởi vì nhìn thấy ngọn hải đăng chắc chắn sẽ nhìn thấy biển cả, chúng sống dựa vào nhau mà."
Lâm Xuất ngẩng đầu lên nhìn mặt của Thẩm Phong Lai, Thẩm Phong Lai cũng đang nhìn anh, ánh mắt ấm áp, lại giống như mang theo nhiều thứ anh không hiểu được.

Ngoài âm thanh không ngừng của dòng chảy, ngay cả tiếng gió cũng rất yếu ớt, chỉ có một sự im lặng trống rỗng.
Âm nhạc vẫn đang phát, vào lúc này cũng càng rõ ràng, Lâm Xuất đành phải tập trung tâm trí để xác định nó.
"On veut croire à des choses éternelles"
(Chúng ta sẵn sàng tin vào những điều vĩnh cửu)
"Pour oublier toutes ces choses précaires"
(Để quên tất cả những điều dễ dàng)
"Qui encombrent la terre et le ciel"
(Những điều dễ dàng trôi qua nằm giữa trái đất và bầu trời)
"Les poèmes et les dictionnaires"
(Trong thơ, trong từ điển)
...
Tiếng nhạc rất mơ hồ, đầu óc Lâm Xuất lại vô cùng tỉnh táo.
Thẩm Phong Lai cũng nghiêng tai lắng nghe một lúc, rồi chậm rãi nói, "Không phải em hỏi anh vì sao lại lựa chọn ở lại đây sao?"
Lâm Xuất nhìn y.
Thẩm Phong Lai nâng ly thuỷ tinh lên, nhìn về phía đất liền sớm đã biến mất, "Thời gian quá lâu, anh cũng không còn nhớ rõ nữa.

Có lẽ bởi vì lúc cuộc sống của anh mờ mịt và chật vật nhất, ngọn hải đăng này, biển này, cho anh một hướng đi mới, khiến anh hiểu rằng - Anh thích mảnh đất này, và đây là nơi anh muốn sống."
Thẩm Phong Lai mỉm cười rất nhẹ, Lâm Xuất cẩn thận nhìn, phát hiện nụ cười này vô cùng bình tĩnh, không có dấu vết miễn cưỡng hay giả vờ nào.
Trái tim Lâm Xuất lúc này cũng bình tĩnh, thậm chí cảm thấy đã rất lâu rồi chưa bình tĩnh như vậy.

Những thứ còn vương vấn trong lòng anh dường như cũng đã biến mất, anh nghĩ, Thẩm Phong Lai không hề thay đổi, anh ấy vẫn vững vàng và đáng tin như vậy, khiến người ta vô thức muốn dựa dẫm và ngưỡng mộ anh.
Cho dù không có tám năm đó, anh chỉ gặp lại Thẩm Phong Lai trong một hành trình bình thường nào đó, bất kể là trên du thuyền Thái Bình Dương, quán cà phê ở New Zealand, hay cánh đồng nho mênh mông vô tận, anh sẽ đều cảm giác như từng quen biết.
Lâm Xuất dựa vào lan can rồi ngồi xuống, sau đó co đầu gối lên, dán má mình lên đó.
"Thẩm Phong Lai," anh nói, "Em luôn coi anh là phương hướng duy nhất của mình.

Âm nhạc, mộng tưởng và tương lai của em...!đều liên quan đến anh."
Thẩm Phong Lai nói: "Anh biết."

"Nhưng bây giờ anh đã có cuộc sống mới," Lâm Xuất hít một hơi thật sâu, "Em cũng nên tìm một phương hướng mới cho mình.

Nhưng em không biết nên làm gì, anh có thể cho em biết không?"
Thẩm Phong Lai im lặng một lát, nói, "Tiểu Xuất, em không tìm được phương hướng sao?"
Lâm Xuất ngẩng mặt lên nhìn y, sau đó chậm rãi gật đầu.
Thẩm Phong Lai nói rằng: "Nhưng sự tồn tại của em chính là phương hướng."
Lâm Xuất mở to hai mắt, đôi mắt nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
"Thời gian sẽ giúp em tìm thấy câu trả lời.

Cho đến lúc đó, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.

Anh hứa."
--------------------
Chú thích:
[1] C trưởng: một thuật ngữ âm nhạc, nó là âm giai trưởng tự nhiên của âm nhạc bắt đầu bằng âm C, không có dấu thăng và dấu giáng.

Nó thường được mô tả là "tông màu trắng vừa phải".

Trong thời kỳ của chủ nghĩa cổ điển, C trưởng là một chế độ đặc biệt cho các lễ kỷ niệm hoàng gia và VIP.
[2] Bốn dòng từ lời bài hát "Éphémère", một đoạn trích từ vở nhạc kịch "Hoàng tử bé" (phù dung sớm nở tối tàn)..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi